Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!

Chương 5




"Tôi thực sự rất muốn về nhà, thế nhưng Thiên Dã nhà tôi không cho, cứ nói, không có tôi ngủ không được. Các ngươi nhìn xem, cứ ở trên giường là không khống chế được, cứ muốn đem ta làm, làm tôi không mặc áo cao cổ là không che được!"

Cô kéo cổ áo xuống, những chỗ tím xanh của vết cắn, dấu hôn trên cần cổ ngay lập tức bại lộ, không nghi ngờ, Quỹ Tĩnh nhìn thấy một màn này trong lòng lập tức giật mình.

Mọi người nhìn những vết xanh tím cũng tự hiểu như thế nào làm, lẽ nào Mục Thiên Dã đã cùng cô viên phòng?

"Eo rất đau nha." Kéo cổ áo lên, Ninh Tiểu Phi khoa trương đỡ lấy cái eo của mình, bước ra ngoài thang máy, "Mấy ngày nay ông xã rất bận, đợi có thời gian lại mời các cô ăn cơm."

Nhìn mấy cô gái bị ghen tị làm cho đỏ mắt mới thỏa mãn, mỉm cười, nhanh chóng đi hướng phòng VIP.

Vừa bước vào cửa đại sảnh, từ xa đã thấy mợ Bạch Thu Linh đang tiến đến nói cười vui vẻ với các vị khách.

Trong lòng biết cái này khẳng định là chạy không thoát, Ninh Tiểu Phi cắn răng, kiên trì bước tới, kèm theo vẻ mặt tươi cười gọi mợ.

Quý lão gia tử cóhai người con một trai một gái, con trai là Quý Tử Xuyên, con gái là Quý Tử Lâm.

Ninh Tiểu Phi chính là con gái của Quý Tử Lâm, bởi vì gặp người không tốt, chưa lập gia đình đã có con, người lại đi thẳng một mạch, lúc Quý lão gia tử biết chuyên, liền lập tức lệnh cưỡng chế phá thai.

Quý Tử Lâm quật cường không thỏa hiệp, mà lại một mình rời Quý gia một mình sinh con nuôi lớn. Cuộc sống của hai mẹ con dù gian nan, kham khổ nhưng cũng rất hưởng thụ cuộc sống hai mẹ con mấy năm này . . .

Chỉ là đáng tiếc, bởi vì thân thể vốn không tốt lại thêm vất vả lâu ngày thành bệnh, sức khỏe Quý Tử Lâm cũng là càng ngày càng kém hơn.

Năm Ninh Tiểu Phi mười lăm tuổi tuổi, Quý Tử Lâm bệnh nặng, lần đầu tiên sau mười sáu năm trở về Quý gia, quỳ dưới chân phụ thân cầu xin giúp nàng nuôi dạy con gái.

Quý lão gia tử nhìn con gái mà đau lòng, đem mẹ con hai người trở về Quý gia, Quý Tử Lâm không lâu sau liền không qua khỏi, chỉ còn lại một cái Ninh Tiểu Phi.

Bởi vì trong lòng hận Ninh Tiểu Phi cướp đi con gái, Quý lão gia tử chưa từng cười với cô, chứ đừng nói là được ông ngoại cưng chiều.

Trong hoàn cảnh này, một nhà ba người nhà Quý Tử Xuyên đương nhiên cũng chẳng xem cô ra gì.

Bạch Thu Linh đang cùng một vị khách trò chuyện, nhìn thấy Ninh Tiểu Phi, lập tức khóe môi co lại, cay nghiệt nói: "Cô còn biết đến sao?"

"Mợ, thật xin lỗi, con có chút việc đến muộn." Ninh Tiểu Phi biết đuối lý, không có phản bác, chỉ tươi cười nhìn trái nhìn phải một cái, "Đây là bó hóa con tặng ông ngoại, mợ xem nên đặt ở chỗ nào?"

Đảo qua bó hoa trong tay của cô, Bạch Thu Linh lập tức liền như lập tức biến sắc như mèo bị giẫm đuôi, the thé mắng: "Cô còn dám đưa hoa cúc cho lão gia tử, ngươi đây là mong lão gia tử chết sớm sao?"

Ninh Tiểu Phi liếc nhìn bó hóa trong tay, ánh mắt đảo qua mấy bông hoa vạn thọ, lúc này mới phản ứng được, vội vàng giải thích: "Mợ, mợ đừng hiểu lầm, đây không phải là hoa cúc dùng tảo mộ, đây là hoa vạn thọ . . ."

Cô cũng không hiểu hoa, cố ý hỏi qua tiệm hoa bán hoa tặng cho ngừi già nên dùng hoa gì cho tốt, ông chủ tiệm hoa tận tình giúp đỡ, còn cố ý nói rõ hoa vạn thọ này rất thích hợp đưa trưởng bối, là biểu tượng của sự trường thọ.

Bạch Thu Linh không nghe nàng giải thích, tay vừa nhấc liền chỉ vào Ninh Tiểu Phi, "Tử Xuyên, anh có nghe hay không, đây là ngày gì, cô. . . cô ta cũng dám nói tảo mộ? Thực sự là. . . khó nghe!"

Nhìn đối phương càng nói càng quá phận, giọng Ninh Tiểu Phi cũng trở nên lo lắng, "Mợ, mợ sao có thể nói như vậy đâu, con. . . Con làm sao có thể nguyền rủa ông ngoại, con chỉ là. . ."