Chiếm Hữu Em

Chương 19: Ai sai khiến cô làm?




Nhà họ Nguỵ là một gia tộc lớn trong thành phố, giới trẻ bây giờ rất quan tâm tới những người giàu có bào môn sống như thế nào. Cho nên tin tức cô con gái cả nhà họ Nguỵ vừa được lan ra đã được truyền đi với tốc độ chóng mặt.

Một phần là Nguỵ Ngôn Diễm cực kì đẹp, bức ảnh phát tán cùng những tin tức giật gân đó là điều người ta vô cùng chú ý.

Lúc Nguỵ Ngôn Diễm biết được Nguỵ Uyển Nhu bày ra mấy trò này đã là nửa đêm. Một phần vì cô còn đang ở trong bệnh viện chăm Phó Trạch Dương, một phần là cô không quá chú ý tới Nguỵ Uyển Nhu nên mới để cô ta bày trò dơ bẩn.

Lúc đầu Nguỵ Ngôn Diễm còn thắc mắc sao cô hai nhà họ Nguỵ lại bày ra cái trò nhàm chán này. Mấy tin tức đây không quá ảnh hưởng đến cô, cô thậm chí chỉ cần phẩy tay một cái thật nhẹ nhàng đã có thể giải quyết xong và dìm mớ tin tức rác rưởi đó xuống đáy.

Thế nhưng cô không ngờ Nguỵ Uyển Nhu lại độc ác hơn cô nghĩ. Tin tức đó là một chuyện, mà người cô ta muốn nhắm tới thực sự là bà ngoại cô chứ không phải là cô.

Sau khi biết được mấy tin tức của cô tràn lan trên mạng, bà ngoại lập tức lên cơn đau tim. Ngay trong hôm đó, bác sĩ trong gia đình được điều động đến toàn bộ và hiện vẫn đang tích cực cứu chữa cho bà.

Cô nhớ rằng thời điểm này ở kiếp trước sức khoẻ của bà năm nay đã kém đi nhiều rồi, đến cuối năm thì bà đột ngột qua đời. Khi Nguỵ Ngôn Diễm nhận được tin đã khóc tới mức vài ngày không có sức mà làm gì. Nhưng cho tới hôm nay cô mới nghĩ tới, liệu cái chết của bà ngoại năm đó có sự nhúng tay của Nguỵ Uyển Nhu hay là không?

Bà ngoại cô thương nhất là mẹ cô, sau khi mẹ cô mất, bà ngoại lại chuyển tình yêu thương đó sang cho cô. Nhưng cô lại bị đám người nhà họ Nguỵ đó giữ chân, chẳng mấy khi sang thăm bà.

Bấy chợt Nguỵ Ngôn Diễm nhớ tới những điều khuất tất của kiếp trước, khi ấy cô còn đang ở nước ngoài chứ không ở trong nước như bây giờ. Nhận được tin bà ngoại mất cũng đã là chuyện của hơn một tuần sau đó. Khi cô vội vàng chạy về, mọi chuyện đã rồi, cô cũng không gặp được bà ngoại lần cuối cùng.

Liệu có phải năm đó Nguỵ Uyển Nhu cũng làm ra điều tương tự hay không?

Nguỵ Ngôn Diễm đành phải để Phó Trạch Dương ở lại bệnh viện rồi chạy về nhà bà.

Ban đầu Phó tổng cũng muốn đi theo cô nhưng bị cô ngăn cản, Phó Trạch Dương không còn cách nào khác chỉ có thể cho người lái xe đưa cô đi.

Phó Trạch Dương đứng ở bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt ôn nhu một giây trước khi đối mặt với Nguỵ Ngôn Diễm đã hoàn toàn biến mất. Lúc này, hắn mới thật sự là Phó tổng mà những người xung quanh hắn từng biết tới.

Khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc, sự lạnh lẽo mà hắn đem lại khiến cho người ta cảm thấy cực kì đáng sợ.

Phó Trạch Dương tuy chỉ đứng đó nhưng đủ khiến cho những người có mặt trong phòng phải đổ mồ hôi lạnh.

Nguỵ Uyển Nhu bị người ta ấn lên sàn nhà lạnh băng, vết thương mấy hôm trước của cô ta cũng vì động tác này mà nặng thêm không ít.

Nguỵ Uyển Nhu ăn đau, thế nhưng trước mặt Phó Trạch Dương, cô ta không hét lên như kêu cha gọi mẹ mà chỉ khóc lóc một cách điềm đạm đáng yêu.

“Anh Trạch Dương... huhu... sao anh lại đối xử với em như vậy...”

Phó Trạch Dương là một người đàn ông sẽ mủi lòng trước sắc đẹp chăng? Đương nhiên là không, hắn thậm chí còn chẳng thèm đoái hoài nửa phân đến cô gái xinh đẹp đang nằm trên sàn nhà, mãi đến khi cô ta khóc tới mức sắp tắt thở tới nơi Phó Trạch Dương mới thèm quay đầu lại,

Hắn ngồi lên một chiếc ghế da dựa, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh khiến cho cô ta đã sớm bị hắn hút hồn nay càng thêm mê mẩn mà chìm trong sự yêu thích không bỏ được.

Nguỵ Uyển Nhu thích Phó Trạch Dương một phần là vì hắn giàu có nhiều tiền, lại lắm quyền lực, một phần còn lại là Phó Trạch Dương cực kì đẹp.

“Nói đi, ai kêu cô làm như vậy?”

Nguỵ Uyển Nhu là một cô gái ngu xuẩn, cô ta sẽ không thể tìm được người photoshop ảnh một cách tinh vi và tìm cách mang mớ tin tức đó đến cho bà ngoại của Nguỵ Ngôn Diễm biết, khiến cho bà lên cơn đau tim một cách đột ngột.

Mục tiêu của người ra tay lần này rõ ráng là nhắm vào Nguỵ Ngôn Diễm. Nếu như nhà bên kia nhất quyết cho rằng vì cô nên bà ngoại mới đổ bệnh thì tình cảm của cô cháu gái ngoại đó với gia đình sẽ không còn được như xưa. Có người đang cố tình kéo dài khoảng cách của cô với ông bà ngoại,

Mà hắn không tin một Nguỵ Uyển Nhu ngu hết thuốc chữa lại có thể mua chuộc được người của gia tộc bên kia và tìm cách cho bà ngoại đang dưỡng bệnh biết được.

Nghe thấy lời chất vấn, Nguỵ Uyển Nhu lâp tức cứng còng cả người, một lát sau cô ta mới đủ bình tĩnh để trả lời,

“Anh Trạch Dương, anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu?”

“Đừng có giả vờ ngu dại với tôi, tôi không có thời gian đùa với cô. Nói cho tôi biết ai là người sai cô làm?”

Nguỵ Uyển Nhu cười gượng, cô ta bị đè xuống sàn nhà lạnh băng, khuôn mặt xinh đẹp đầy uỷ khuất.

“Anh cho rằng em là người đã hãm hại chị sao? Em không làm gì hết, là chị gái đã nói gì với anh mới khiến anh có thành kiến với em như vậy đúng không?”

Phó Trạch Dương cười khẩy, hạng người như Nguỵ Uyển Nhu đây chẳng lẽ hắn còn không nhìn ra hay sao? Lại còn phải để vợ hắn mất công nữa thì hắn đúng là không có mắt nhìn người.

“Tôi hỏi cô lần cuối, ai sai cô làm?”

Nguỵ Uyển Nhu biết không chối được, cô ta lại bắt đầu khóc lóc thảm thương,

“Đúng là có người sai em làm, nhưng em không biết người đó là ai hết, em bị ép buộc, anh Trạch Dương, người đó ép em. Em thực sự không còn cách nào khác... do chị... người đó nói do chị đã hứa hẹn sẽ lấy hắn mà lại đổi ý nên mới làm ra chuyện như vậy.”