Chiếm Hữu Em

Chương 21: Cáo buộc




Màn hình hiển thị rõ ràng từng hành động, từng bước đi nước bước của ông ta khiến cho những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều phải đứng hình trong giây lát.

Nhưng Ngụy tổng cũng là một con cáo già khôn ranh, chỉ vài giây sau ông ta đã tỉnh lại sau sự bàng hoàng lúc đầu. Ông ta mở buổi tiệc này ra cốt để tạo thêm nhiều mối quan hệ kinh doanh để nâng đỡ nhau, nào ngờ đâu giữa chừng lại có một thứ đáng kinh ngạc như thế xuất hiện ở đây.

Ngụy tổng tức tới nỗi mặt đỏ phừng phừng, nhưng để giữ thể diện, ông ta vẫn phải tỏ vẻ bản thân vẫn còn bình tĩnh và nói với mọi người.

“Nhất định là có kẻ đã cố tình chọn ngày hôm nay để làm chuyện xấu này, video này cũng đã được qua chỉnh sửa, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đã bôi nhọ danh dự của tôi và lôi người này ra đối chứng trước pháp luật!”

Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Ngụy Ngôn Diễm đang đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt của người đàn ông trung niên là sự quả quyết.

Ông ta đã quá sơ suất rồi, đáng lẽ ông ta không nên giữ đứa con gái này lại, chỉ cần có nó, gia đình này sẽ không thể sống được yên ổn.

Hiển nhiên ông ta cho rằng tất cả những việc này đều do Ngụy Ngôn Diễm làm, tất cả những việc này chỉ có thể là do nó, chỉ có nó mới muốn ông thân bại danh liệt tới mức này mà thôi.

Những người khác nghe thấy ông ta nói vậy thì cũng chỉ có thể giả bộ ngu ngốc mà cười cho qua chuyện.

Ai biết việc này là thật hay là giả, lời ông ta nói có thể tin hay không, còn cần kiểm chứng. Nhưng xem qua mấy video đó, họ cho rằng nếu như thực sự là video cắt ghép đã qua chỉnh sửa thì sự chỉnh sửa này cũng quá thật đi.

Thế nhưng ai ai có mặt ở đây cũng đều phải tỏ ra dối trá.

“Đúng vậy, nhất định là có hiểu lầm.”

“Phải phải, Ngụy tổng làm việc tốt nhiều đến mức ai cũng biết, sao có thể làm ra những chuyện kia.”

Không có ai chú ý tới, khi video kia được chiếu lên, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm một cách tỉ mỉ của Ngụy Uyển Nhu bỗng trở nên tái nhợt, điều này chỉ có mình Ngụy Ngôn Diễm đứng ở một bên nhìn thấy.

Trong đôi mắt của Ngụy Ngôn Diễm là sự nghiền ngẫm sâu xa, khó lòng hiểu được.

Mãi cho tới khi Phó Trạch Dương tới gần và choàng tay lên vai cô, cô mới sực tỉnh.

Ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, Ngụy Ngôn Diễm khẽ nhướng mày, muốn hỏi hắn có ý gì.

“Không có gì, chỉ là thiếu hơi của em làm anh thấy khó thở thôi.”

Cô cũng chẳng phải bình oxi di động của hắn, khó thở gì chứ? Đúng là giỏi bày trò. Thế nhưng cô chẳng hất bàn tay đang bám lấy vai cô ra, chỉ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm nấy.

Đoạn video trên màn hình lớn nhanh chóng được người làm trong nhà xử lí một cách đâu vào đó. Khi Ngụy tổng còn đang chữa cháy thì đột nhiên ngoài cửa có người xông vào làm loạn.

“Buông tôi ra, tôi phải đi tìm tên họ Ngụy đó nói cho ra nhẽ!”

“Ngụy Chính Huy! Đồ ngụy quân tử giả dối! Ông lừa tôi mang thai con của ông, sau đó lại ép tôi phải phá nó, ông còn là con người không đồ khốn nạn!”

Tất cả những người vừa mới lên tiếng nói Ngụy Chính Huy là người tốt đều đồng loạt ngậm miệng lại, bọn họ không nghĩ rằng tiếp theo đó còn có một màn ồn ào hơn cả những gì họ nghĩ.

Ngụy tổng là người tức giận nhất, nhìn thấy sinh nhật mình cố gắng làm cho thật hoàn hảo lại bị xào xáo lên thành cái dạng này, kẻ trọng sĩ diện như ông ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Màn kịch hay bây giờ mới bắt đầu. Phó Trạch Dương rất hưởng thụ mà kéo Ngụy Ngôn Diễm ngồi xuống ghế cùng xem trò vui với hắn. Hắn thậm chí còn kéo cho cô một mâm đồ ngọt và một cốc trà nóng sang để cô có thể xem một cách thỏa thích nhất.

Ngụy Chính Huy nghe thấy vậy liền giận tới tái mặt.

“Cô ta là ai? Bảo vệ đâu? Sao lại cho người đàn bà điên khùng này vào đây!”

Ngụy Chính Huy vừa muốn cho người tới lôi người ra thì đột nhiên một cây dao nhỏ đột ngột bay tới!

“Á...Á...Á ....”

Những người khách đang đứng gần Ngụy Chính Huy đều hét toáng lên rồi lùi hẳn về phía sau, chỉ sợ đứng gần ông ta thêm một giây nữa người bị ngộ thương sẽ chính là mình.

Con dao đó không trúng Ngụy tổng nhưng cũng có thể khiến ông ta mặt mày tái nhợt trong giây lát. Nhân cơ hội đó, người phụ nữ kia lập tức nhào lên cào một vệt thật lớn lên mặt của Phó Chính Huy.

“Á!!!”

Máu tươi lập tức trào ra theo từng vệt móng tay sâu hoắm. Ngụy Chính Huy hắn chưa bao giờ thảm hại như thế, ông ta tức điên hất văng người phụ nữ đang phát cuồng kia ra, thở hổn hển.

“Đồ đàn bà điên này!”

Người phụ nữ kia bị đẩy ngã ra đất, thế nhưng cô ta không những không bỏ cuộc mà thậm chí còn như được tiếp thêm sức mạnh mà nhào thẳng vào người đàn ông tệ bạc kia mà đấm đá cật lực, vừa đánh, cô ta vừa quát mắng liên tục.

“Tôi điên thì sao? Còn ông, ông là thể loại gì? Kẻ đê tiện không coi mạng người như ông là cái thá gì? Ông tưởng ông có tiền thì hay lắm sao? Một ngày nào đó, ông nhất định sẽ nhận quả báo mà thôi!”

Ngay lập tức, Ngụy Chính Huy bị đánh đến mức thở hổn hển, ông ta tức giận đến tột cùng.

“Bảo vệ đâu! Bảo vệ!”

Một lát sau, cuối cùng bảo vệ trong nhà cũng chạy đến gô người phụ nữ đang giận điên kia ra. Ngụy Chính Huy từ từ ngồi dậy, ông ta đưa tay lau mặt hơi dính máu, trên khuôn mặt giả lả lúc đầu là một vẻ tàn nhẫn đến vô cùng.

Ông ta cũng mặc cho đám người hào môn kia đang ở đây, chỉ biết ông ta đã chịu nhục nhã một cách tột cùng, thế nên Ngụy Chính Huy cho người giữ chặt người phụ nữ kia lại, ông ta đi đến một cách từ từ, sau đó đưa tay lên, tát thật mạnh vào mặt người phụ nữ kia.

“Bốp!”

Tiếng chát vang dội khiến cho những người ở đây cũng phải cảm thấy lạnh hết cả tóc gáy.

Người phụ nữ kia bị tát đến mức mặt lệch hẳn sang một bên, khóe môi cô ta rướm máu, thở hổn hển vì ăn đau. Thế nhưng người phụ nữ đó vẫn không quản mà liên tục mắng chửi Ngụy Chính Huy.

“Ngụy Chính Huy! Kẻ khốn nạn như ông, một ngày nào đó sẽ bị người ta lột hết lớp mặt nạ dơ bẩn trên mặt xuống mà thôi, ông tưởng ông có thể làm bộ làm tịch cả đời hay sao? Tôi nguyền rủa ông, một ngày nào đó ông nhất định sẽ thân bại danh liệt, người người phỉ nhổ.”

Ngụy tổng vừa muốn tiến lên đánh người tiếp thì đột nhiên cảnh sát ở đâu xông vào làm những người có mặt ở đây đều phải hết hồn.

“Ngài Ngụy, chúng tôi nhận được bằng chứng về việc ngài cưỡng đoạt tài sản và ép buộc phụ nữ, chúng tôi xin được mời ngài về đồn để làm việc.”