Nguỵ Ngôn Diễm đứng ở cửa, mỉm cười nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên giường.
Nguỵ Uyển Nhu đã tỉnh lại, cô ta ngơ ngác nhìn một đám người đang đứng đó, chỉ có điều cô ta còn chưa phát hiện người đang nằm bên gối không phải là Vương Duệ An mà cô ta bỏ thuốc. Nguỵ nhị tiểu thư giả bộ ngạc nhiên và ngơ ngác quá đỗi.
Cô ta đưa chăn lên che một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
“Mọi người làm gì ở đây vậy?”
Những người đang đứng trước cửa cũng sợ hết hồn, không nghĩ tới bản thân chỉ đi tìm người mất tích mà cũng được xem sự đen tối đằng sau của lớp hào môn đế kinh.
Thế nhưng sự giả tạo của Nguỵ Uyển Nhu không được lâu, bởi vì khi cô ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, thân thể béo núc ních của gã đàn ông trung niên đã đập vào mắt cô ta một cách cực kì khủng bố.
Ngay lập tức, khuôn mặt vốn đang thẹn thùng đỏ hồng của cô ta trở nên tái nhợt.
Cả người Nguỵ Uyển Nhu giống như rơi vào hầm băng. Cô ta không chấp nhận sự thật này.
Nhìn Vương Duệ An đứng ở cửa nhếch mép cười mỉm, cô ta cảm thấy bản thân là trò cười lớn nhất thế gian này. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Tại sao cô ta không ngủ với Vương Duệ An mà lại đi ngủ với lão già ghê tởm người đầy mỡ đây?
Cô ta hoảng hốt, muốn bước xuống giường để tránh xa người đàn ông trung niên mặt mũi béo mập kia. Thế nhưng lại chẳng để ý bản thân đang không một mảnh vải che thân. Ngay lập tức, cảnh xuân trên người cứ thế hiện ra trước mắt bao nhiêu ánh mắt đang ở ngoài cửa.
“Á... á...”
Khi Nguỵ Ngôn Diễm đang xem đến hứng thú thì có một bàn tay to lớn đột nhiên che ngang tầm mắt cô. Nguỵ Ngôn Diễm ngửi được mùi xạ hương thoang thoảng trên người đàn ông phía sau, thế nên không cần quay đầu cô cũng biết là ai tới.
Ngay sau đó cô nghe thấy người kia nói.
“Đừng nhìn, bẩn mắt.”
Cô phì cười, sau đó cũng thuận theo mà cùng Phó Trạch Dương rời khỏi đó.
Chuyện tiếp theo cô không cần phải quan tâm nữa, bởi vì vết nhơ ngày hôm nay Nguỵ nhị tiểu thư khó lòng mà rửa sạch được.
Vị Liêu tổng mà hôm nay cô ta ngủ cùng đó đã có vợ con, không những vậy, vợ của ông ta còn nổi danh là một người phụ nữ chua ngoa và đanh đá vô cùng. Chỉ sợ thời gian sau Nguỵ Uyển Nhu sẽ trôi qua trong sự kinh hãi tột độ.
Và hiển nhiên những điều đó không nằm trong phạm vi mà Nguỵ Ngôn Diễm sẽ quan tâm. Lần này là một lời cảnh tỉnh cho cô ta, tốt nhất là đừng học tập theo người mẹ tiểu tam của mình, bám lấy đàn ông bò lên trên là một việc vô lương tâm.
Trên đường về nhà, Nguỵ Ngôn Diễm cứ suy nghĩ mãi mấy việc của đời trước. Trong khoảng thời gian này của kiếp trước đau khổ đó, Nguỵ Uyển Nhu đã trở thành một đề tài được người người ca ngợi.
Còn Nguỵ Ngôn Diễm lại trở thành một vệt nhơ của Nguỵ gia.
Thế nhưng đời này lại hoàn toàn ngược lại, không thể không kể đến công sức của Phó tổng.
Cô ôm nỗi hận mà trùng sinh sống lại, là hắn cho cô một chỗ dựa ở kiếp này, tuy rằng khoảng thời gian này cùng ra cùng vào với Phó Trạch Dương đã dính vào không ít việc nguy hiểm, nhưng chưa lần nào cô bị thương nặng cả, vì hắn là người đỡ hết tất cả cho cô.
Quay đầu nhìn Phó Trạch Dương đang nhìn cô một cách quyến luyến, không hiểu sao cô lại thấy hắn hợp mắt mình đến lạ.
Hình như cô bắt đầu say hắn rồi.
Khoảng thời gian này trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc cô đã ở cùng hắn được hơn ba tháng.
Trước đó Nguỵ Chính Huy đã tìm được cách thoát tội và đẩy không ít người ra làm thế mạng cho ông ta. Sau đấy là chuyện giữa Nguỵ Uyển Nhu là Liêu tổng cũng đã được xử lí một cách đâu ra đó.
Nhưng trước khi mọi chuyện êm đẹp, Nguỵ Uyển Nhu còn bị Liêu phu nhân đánh ghen một trận ra trò, làm mất hết cả mặt mũi và hình tượng cô ta gây dựng bấy lâu nay. Liêu tổng thì cứ nhất quyết cho rằng Nguỵ Uyển Nhu đã câu dẫn ông ta, thế nên nhân phẩm của Nguỵ Uyển Nhu lại càng được đánh giá là chẳng ra làm sao.
Nguỵ Ngôn Diễm trải qua những ngày tháng bình lặng, nhưng người ta cũng thường nói đó là bình yên trước cơn bão.
Sáng sớm của một ngày mùa đông lạnh, vừa mới tỉnh dậy Nguỵ Ngôn Diễm đã cảm thấy ngày hôm nay có thể là một ngày không đẹp.
Chẳng hiểu sao trong thâm tâm cô cứ dấy lên một sự bất an.
Nguỵ Ngôn Diễm tính rằng hôm nay cô sẽ không ra khỏi nhà, nếu cứ ngồi ở đây thì ai có thể làm gì được cô chứ?
Chỉ có điều Nguỵ tiểu thư đã đánh giá quá thấp mọi điều sắp diễn ra rồi.
Tới buổi trưa ngày hôm đó, khi trời đang chuẩn bị đón một cơn mưa lạnh thì ngoài cửa biệt thự đột nhiên có người tới thăm viếng.
Nguỵ Ngôn Diễm không biết người này là ai. Thế nên cô không vội mở cửa cho người ta vào, thông qua camera của biệt thự, cô biết người tới là một cô gái khoảng tầm tuổi cô, một cô gái chừng 20 và có vẻ là một người con gái đẹp.
Trông quần áo trên người thì cũng thuộc dạng con cái của gia đình giàu có, chẳng qua là một Phó Trạch Dương mặt liệt vô tâm vô tình lại có con gái tới cửa thì đúng là lạ lẫm. Đây là lần đầu tiên Ngụy tiểu thư đây được trải nghiệm cảm giác cô vợ ngồi nhà rồi có gái xinh tới gõ cửa đòi gặp người chồng trên danh nghĩa của mình.
“Cô là ai?”
Nguỵ Ngôn Diễm hỏi nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, cho tới khi cô nghe thấy tiếng của cô gái đứng ngoài cửa.
“Tôi là vị hôn thê của Phó Trạch Dương.”