Lúc mọi chuyện đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, Ngụy Ngôn Diễm bám lấy một bên lan can. Khi cô cứ nghĩ bản thân chết chắc rồi thì đột nhiên.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên thật sự đã phá vỡ bầu không khí chết người này.
Ngụy Uyển Nhu che một bên tay đang chảy máu ròng ròng, cô ta kinh ngạc ngước mắt lên trên, không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông mà bản thân từng tâm tâm niệm niệm. Là Phó Trạch Dương, không ai biết tại sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà Phó Trạch Dương có thể chạy tới đây.
Không những vậy, phía sau hắn bây giờ ngoại trừ một toán vệ sĩ còn có cảnh sát. Hiển nhiên là Phó Trạch Dương đã nhận được tin tức cầu cứu từ phía Ngụy Ngôn Diễm.
Cô ta không cam lòng bản thân cứ như vậy mà thua cuộc, nhìn Ngụy Ngôn Diễm đang chênh vênh bám lấy từng mỏm đá để leo lên, cô ta nở một nụ cười điên cuồng.
Không biết có phải là do bị nhốt ở Ngụy trạch khá lâu khiến cho thần kinh của Ngụy Uyển Nhu có vấn đề hay không. Cô ta cầm thật chặt lấy gậy sắt, nói với Ngụy Ngôn Diễm còn đang đấu tranh với cái chết.
“Ngụy Ngôn Diễm, chị xem? Cuối cùng thì tôi cũng không thể trở mình được, thế nhưng tôi không cam lòng chị có thể sống vui vẻ trên thế giới này. Vậy nên tôi và chị cùng chết nhé? Kiếp sau tôi là chị, còn chị sẽ là em gái tôi, khi ấy tôi nhất định sẽ làm một người chị tốt, cái gì em gái muốn tôi cũng nhường cho em. Không giống như chị bây giờ đâu.”
Phó Trạch Dương nghe thấy mấy lời của Ngụy Uyển Nhu, lập tức đanh mặt muốn tiến lên để cứu Ngụy Ngôn Diễm. Nhìn thấy người trong lòng mình bị thương và gặp nguy hiểm, hắn cực kì đau lòng.
Hắn chỉ hận tại sao bản thân không chịu nỗi đau đó cho cô, sao hắn không phải là người thay thế cô trong bước nguy hiểm đó.
Hắn hận bản thân đã quá nương tay với Ngụy Uyển Nhu, đáng lẽ thời gian trước hắn nên khiến cho Ngụy Uyển Nhu sống không bằng chết, để cho cô ta vĩnh viễn không có khả năng làm phiền người của hắn.
Ngụy Uyển Nhu nhìn Phó Trạch Dương, dường như cô ta rất hả dạ khi nhìn thấy sự đau khổ trong đôi mắt hắn.
“Phó tổng, anh sẽ phải hối hận khi không chọn tôi.”
Nói xong, cô ta lấp tức nhảy chân qua lan can đứng bên mép bên kia của đường. Cảnh sát là người đã từng kinh qua bao nhiêu vụ án, đương nhiên họ có thể đoán được tâm lí của người sắp phạm tội.
“Ngụy tiểu thư, cô nên dừng mọi việc lại đi, nếu như cô dừng lại ngay bây giờ, tương lai sau này của cô nhất định sẽ được đảm bảo.”
Ngụy Uyển Nhu không dao động, cô ta cười tươi, sau đó trước ánh mắt của mọi người. Ngụy tiểu thư từng được người người hâm mộ giật bàn tay đang bám lấy lan can của Ngụy Ngôn Diễm ra, kéo cô cùng ngã xuống biển với chính mình.
Phó Trạch Dương nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tim như nhảy lên tận họng, hắn ta lập tức chạy về phía lan can, lòng như lửa đốt.
“Ùm!”
Cảnh sát không ngờ tới Ngụy Uyển Nhu lại hành động một cách nhanh chóng và không nghe bất kì ai khuyên can như thế, chỉ có điều là người có nghiệp vụ nên họ phản ứng cũng rất nhanh.
“Mau cử đội cứu hộ tới cứu người đi.”
“Rõ!”
Phía bên kia, Phó Trạch Dương không do dự cởi phăng lớp áo khoác ngoài rồi lao thẳng xuống biển từ vị trí mà vợ anh vừa mới rơi xuống.
“Phó tổng.”
Đám vệ sĩ thấy vậy bèn làm theo, trực tiếp cởi đồ rồi nhảy xuống.
Cảnh sát không kịp ngăn bọn họ lại, nhưng khi biết được năng lực của người nhà họ Phó thì cũng không dám đưa ra lời khuyên ngăn gì nữa.
Phía dưới, sau khi đáp xuống làn nước lạnh, Phó Trạch Dương lập tức dõi mắt đi tìm bóng dáng của người trong lòng.
Ngụy Ngôn Diễm bơi không giỏi, thêm việc đang bị thương nên hắn mới càng lo lắng hơn, chỉ sợ dòng nước có phần hơi mạnh này sẽ cuốn cô ra tận biển xa ngoài kia. Thế nên trước khi quá muộn, bằng cách nào hắn cũng phải tìm ra cô gái của hắn.
Nhìn đám vệ sĩ cũng lao theo, hắn lạnh mặt nói.
“Liên lạc với đội cứu hộ của Phó thị, cho tất cả người tới đây, đồng thời mang thêm 5 chiếc trực thăng tới, không được bỏ sót một góc ngách nào!”
“Rõ!”
Trong làn nước mênh mông, bọn họ không hề nhìn thấy bóng dáng của hai cô gái vừa mới rơi xuống...
Dù đã ngụp lặn trong làn nước khá lâu nhưng có làm thế nào Phó tổng cũng không thể tìm thấy bóng dáng của người con gái ấy.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy khủng hoảng như lúc này, hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng vì đã không bảo vệ cho cô thật tốt. Khiến cô rơi vào trong hoàn cảnh tréo ngoe này. Nếu như có thể cứu được cô, hắn nhất định sẽ giam cô lại, để cô và hắn chỉ có thể nhìn thấy nhau, khi ấy hắn không cần lo lắng về việc cô sẽ bị thương nữa.
Đám vệ sĩ của Phó gia đều nín thở để tìm kiếm, chỉ mong rằng có thể sớm tìm được nữ chủ nhân. Khoảng thời gian Ngụy tiểu thư ở Phó gia, Phó tổng đột nhiên biến thành một người dịu dàng vô cùng, chỉ sợ nếu vị tiểu thư này có mệnh hệ gì, thời gian sau của bọn họ chẳng thể nào buông thả được nữa.
“Ngụy tiểu thư! Cô ở đâu? Mau lên tiếng đi.”
Tìm đến lúc trời bắt đầu tối sầm và có dấu hiệu đổ mưa, Phó Trạch Dương vẫn không có ý định từ bỏ.
Thật ra thì đến bây giờ thì ai ai cũng đã ngầm hiểu rằng tính mạng của Ngụy tiểu thư đã khó giữ rồi.
Phó Trạch Dương ngụp lên rồi lại lặn xuống, hắn nhìn quanh mãi cho tới khi có một bóng dáng thanh mảnh lọt vào tầm mắt hắn.
“Ngôn Nhi!” Giống như người chết vớ được cọc chông ở giữa biển, Phó tổng dùng hết sức bình sinh mới có thể bơi thật nhanh về phía người con gái ấy. Đương lúc bàn tay run rẩy của hắn sắp chạm vào thân mình kia, hắn bỗng chợt nhìn rõ khuôn mặt của người kia, sau đó bàn tay cũng dừng lại trước không trung.
Người này không phải Ngôn Nhi của hắn.
Tại sao lại là Ngụy Uyển Nhu? Ngôn Nhi của hắn đâu? Ngôn Nhi của hắn đâu rồi?
Hắn đẩy mạnh Ngụy Uyển Nhu ra như sợ làm bẩn tay mình, khuôn mặt người đàn ông bỗng chốc tối sầm lại. Hắn cố gắng hít thở để không khí tràn vào phổi, như vậy mới có thể làm giảm đi sự chết tróc đang dâng lên trong lòng hắn.
“Lộp bộp... lộp bộp...”
Mưa cuối cùng cũng đã rơi, mưa theo gió cứ như tát vào mặt những người ở đây. Thế nhưng dù người ta có khuyên thế nào, Phó Trạch Dương cũng không dừng việc tìm kiếm lại nửa giây.
“Phó tổng, xin ngài hãy lên nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm. Ngài đã tìm kiếm hàng giờ đồng hồ liền rồi, sức khỏe của ngài thật sự không chịu được đâu.”
Đám vệ sĩ liên tục khuyên ngăn, nhưng không ai có thể khiến hắn quay đầu vào bờ.
Mấy chiếc xuồng lớn và trực thăng vẫn bất chấp mà tìm kiếm trong mưa bão.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát nhìn thấy một người đàn ông si tình như thế, chỉ có điều, như vậy cũng không tốt. Chỉ sợ trước khi tìm được nạn nhân thì người đàn ông này đã vì bệnh mà ngã xuống rồi.
Phó Trạch Dương cứ tìm trong giông bão như vậy, cho đến khi người nào người nấy đều đã mất hết hi vọng, chính Phó tổng cũng đã tìm cách để chết theo Ngụy Ngôn Diễm thì đột nhiên...
Như một kì tích!