Mặc dù Ngụy tổng rất sợ Phó Trạch Dương, nhưng sau khi nghe được mấy lời phỉ báng con người ta như vậy, cha Ngụy vẫn thấy Phó Trạch Dương đang không coi người họ Ngụy ra gì.
“Phó tổng, cậu nói như vậy là có ý gì?”
Ngụy tổng đen mặt, thật ra ông ta tức giận thì có tức giận, mặc dù ông ta cũng yêu thương Ngụy Uyển Nhu đấy, nhưng đứng trước lợi ích lâu dài, ông ta vẫn cảm thấy đứa con gái này không đáng để ông ta phật lòng vị tôn đại phật đây.
Phó Trạch Dương vẫn chưa buông bàn tay đang ôm eo cô gái nhỏ xinh đẹp ra, hắn nhướng mày.
“Ý trên mặt chữ, Ngụy tổng, nếu như ông còn tính đến chuyện hợp tác lâu dài thì nên suy nghĩ cho cẩn thận chút đi.”
Quả nhiên nghe đến đây Ngụy tổng lập tức dao động.
Ngụy Uyển Nhu chỉ cần quỳ xuống xin chị gái nó tha thứ là được, dù sao cũng là chị em trong một nhà, ông ta liếc nhìn Ngụy Ngôn Diễm.
Tự ông ta biết trong việc đối xử ông ta có bất công, nhưng Ngụy Ngôn Diễm là con gái ông ta, tất sẽ vì Ngụy gia mà suy nghĩ đến đại cục.
Ngụy Ngôn Diễm ngồi trong lòng người đàn ông, xem một màn này mà bỗng thấy cũng hả lòng hả dạ, thậm chí còn có chút thương cảm cho Ngụy Uyển Nhu.
Xem người cha đáng kính của cô ta nhu nhược trước tiền tài quyền thế như thế nào kia kìa.
“Chỉ cần Ngôn Diễm tha lỗi cho em gái nó là được đúng không?”
Phó Trạch Dương gật đầu, đáp lời một cách tùy ý.
“Đương nhiên.”
Nghe được lời khẳng định như vậy, cha Ngụy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó kêu người làm trong nhà nhanh lên gọi Ngụy Uyển Nhu xuống đây, có khách quý muốn gặp.
Chẳng mấy chốc Ngụy Uyển Nhu đã thướt tha đi xuống dưới nhà.
Cô ta cứ nghĩ là khách quý cha Ngụy muốn cô ta gặp là một nhân vật nào đó và có ý định với Ngụy gia.
Nào ngờ xuống đến nơi, nhìn khuôn mặt điển trai tuấn tú của Phó tổng làm tim cô ta bỗng chốc loạn nhịp.
“Thình thịch... thình thịch...”
Người đàn ông ấy rất đẹp trai, đẹp trai đến độ hai chân Ngụy nhị tiểu thư muốn nhũn ra cả rồi.
Nhưng nhìn thấy Ngụy Ngôn Diễm ngồi trong lòng người nọ, cô ta bỗng chợt nảy lên một ý định tăm tối.
Chỉ có điều, trước mặt người khác, Ngụy Uyển Nhu rất biết cách ngụy trang bản thân sao cho thật hiền thục đài các.
“Cha, Phó tổng, chị hai.”
Không biết cha gọi cô ta xuống đây có việc gì, nhưng nhìn tình cảnh này thì sao cũng thấy giống Phó Trạch Dương tới làm chống lưng cho Ngụy Ngôn Diễm.
Cha Ngụy gật gật đầu nhìn cô ta, nói.
“Đến đây, mau xin lỗi chị gái con về những việc cũ kia đi.”
Nhưng mà mấy lời mà ông ta nói ra chẳng khác nào một tia sét giáng thẳng xuống đầu Ngụy Uyển Nhu.
Cái gì? Bảo cô ta xin lỗi Ngụy Ngôn Diễm ngay trước mặt Phó tổng sao?
“Cha, con không biết là con đã làm sai chuyện gì...”
Giọng cô ta uất ức vô cùng, khóe mắt theo đó cũng phiếm đỏ như chực khóc.
“Con đừng nhiều lời, mau xin lỗi chị hai con.”
Ngụy Ngôn Diễm thấy vậy liền buồn cười.
“Cha à, con nhớ rằng cha đồng ý để em gái quỳ xuống xin lỗi chứ không phải là chỉ xin lỗi miệng như thế mà.”
Ngụy Uyển Nhu nghe vậy liền chấn động.
“Cha... cha bảo...”
Cô ta quay sang nhìn cha Ngụy để cầu cứu, nhưng ông ta lại làm ngơ, chỉ giục.
“Không nghe thấy chị con nói gì à?”
Ngụy Uyển Nhu uất ức cắn cắn môi, cô ta nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn Phó Trạch Dương, hòng để Phó Trạch Dương ra mặt nói thay cô ta, nào ngờ trong căn phòng khách rộng lớn hồi lâu vẫn chưa có thêm tiếng nói nào.
Bất lực, Ngụy Uyển Nhu chỉ có thể khom lưng uốn gối, giọng run rẩy vô cùng.
“Chị... dù không biết em gái đã làm sai chuyện gì, nhưng em mong chị hãy tha lỗi cho em.”
Ngụy Ngôn Diễm từ trên cao nhìn xuống, ừ nhẹ một tiếng rồi nói bằng giọng thong thả.
“Ừm, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô.”