Mặc Kỳ Dực khi này nhìn cô, tay cầm chiếc áo vest, trên người áo sơ mi đã được bung vài cúc. Cả người tràn đầy men say của rượu. Cứ thế từng bước tiến lại gần, đôi mắt nhìn vào gương mặt nhỏ một cách đắm đuối, nhưng rồi người đàn ông vươn tay, ngón tay thô ráp chạm lên từng giọt nước mắt nóng hổi, giọng nói trở nên sốt ruột đầy lo lắng.
“Sao em lại khóc?”
Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt nhỏ, trái tim người đàn ông như thế bị ai đó bóp nghẹn lại, thứ cảm xúc này rất kỳ lạ đến chính bản thân hắn cũng không thể hiểu được. Mỗi một giọt nước mắt từ cô, trong vô thức không ngừng xúc tác với hắn, như thể rằng cô khóc, hắn cũng cảm nhận bản thân bị dày vò đến đau đớn.
Cô gái nhỏ như thể vừa làm ra một chuyện xấu, sợ cảm giác bị bắt quả tang. Cứ thế vội vã lắc đầu, một bàn tay đưa lên vội vàng lau giọt nước mắt, vờ như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Cứ thế nhào vào ôm Mặc Kỳ Dực khiến người đàn ông không khỏi bất ngờ với hành động đột ngột này.
“Tôi không sao, anh vừa kết thúc công việc đúng không?”
"Ừ."
Nhưng rồi Mặc Kỳ Dực lại thay đổi câu nói. Hắn muốn để cô biết hắn làm gì.
“Thật ra tôi chỉ ngồi uống rượu với một vài người bạn”
Giọng nói trầm ổn của Mặc Kỳ Dực vang lên nhưng cũng không giấu được run rẩy nhẹ, thoáng qua trong chính giọng nói còn thể hiện lên sự xúc động không thể nào kiềm được. Ngón tay người đàn ông đưa ra, đan vào mái tóc mềm mại, kế đó cúi người tham lam ngửi lấy mùi hương thoang thoảng.
“Trễ rồi vẫn chưa ngủ?”
Mà Lộ Tĩnh cũng nhận ra hành động kỳ lạ đột ngột của bản thân. Nhưng diễn kịch, đâm lao cũng chỉ theo lao.
“Tôi đợi anh!”
Nghe câu nói, Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng hiểu được lý do để khiến hắn phải nguyện buông bỏ sự kiêu ngạo xuống. Để có được sự dịu dàng này, quả thật có thể vì bất kỳ điều gì mà đánh đổi. Câu nói của Lộ Tĩnh với hắn, thật sự ngọt ngào, thứ mà trước giờ, người đàn ông chưa từng được nghe qua.
Mặc Kỳ Dực nhìn cô, khi này mùi rượu pha lẫn mùi thuốc lá nồng đậm. Hơi thở người đàn ông vẫn cứ bá đạo như thế, cúi xuống hòa quyện lấy hương thơm ngọt ngào của cô. Đôi môi người đàn ông nóng bỏng lướt qua đôi môi nhỏ, sau đó hung hăng chiếm lấy, kỹ thuật cô vẫn cứ vụng về như thế, nhưng rõ ràng vẫn khơi gợi được cái ham muốn mãnh liệt kia.
Nhưng nụ hôn này, đối với Lộ Tĩnh lại quá choáng váng với sự chèn ép khiến cô không thể chịu đựng được. Mà chính bản thân cô gái nhỏ, cũng không muốn cảm thụ, bởi trong tâm trí cô hiện giờ, chỉ ngập tràn bức ảnh cha Lộ đầy rẫy vết thương.
Làm sao khi cha Lộ bị thương, cô lại có thể tận hưởng những thứ này?
Bàn tay nhỏ nhắn đầy lực, cứ thế kéo mạnh gương mặt Mặc Kỳ Dực ra, khi này sâu thẳm đôi mắt người đàn ông tràn đầy sự mê hoặc đối với cô, mang theo ham muốn khát khao mãnh liệt đến tột cùng, mà ánh mắt đó cũng khiến cô ngạc nhiên.
Bởi sâu trong đó, còn nhìn thấy được sự mê đắm nâng niu mà người đàn ông này dành cho cô!
Mặc Kỳ Dực bị đẩy ra, gương mặt bất mãn nhìn cô, nhưng khi này Lộ Tĩnh đã vội nghiêng đầu né tránh sang một bên, lập tức cất giọng.
“Anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi, cơ thể anh hiện tại đầy mùi rượu rồi.”
Người đàn ông nhìn cô, rồi nhìn chính hắn. Trong chốc lát không do dự lập tức lên tiếng.
“Được, đều nghe em.”
Mặc Kỳ Dực vô cùng nghe lời, bộ dáng khác hoàn toàn so với buổi sáng khi đối diện đầy sự ép buộc với cô, khiến Lộ Tĩnh nghi hoặc, đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào mà hiểu người đàn ông này. (1)
Đến khi bóng dáng người đàn ông khuất sau phòng tắm cùng tiếng đóng cửa vang lên, Lộ Tĩnh lập tức nhìn vào màn hình điện thoại, một loạt tin nhắn được gửi đến.
Mà toàn bộ, đều là yêu cầu lợi dụng cô. Muốn cô lấy được tư liệu mật của Mặc Kỳ Dực!
Lũ người này, hoàn toàn biết cô có được sự tín nhiệm của người đàn ông. Thậm chí theo như tin nhắn gửi đến, còn ghi rằng Mặc Kỳ Dực rất để tâm đến cô.
Một người ngoài lại có thể hiểu biết rõ như thế, sao một kẻ trong cuộc như cô và Mặc Kỳ Dực, mãi vẫn chẳng thấy được gì?
Bàn tay nhỏ siết chặt lấy chiếc điện thoại.
Vậy là lần này, Lộ Tĩnh phải đánh đổi.
Bản thân cô biết rõ, cô sẽ chọn ai.
Mối quan hệ này, xem ra vẫn là đi đến hồi kết rồi.
Thời điểm Mặc Kỳ Dực trở ra, Lộ Tĩnh đã nằm gọn trên chiếc giường, vùi vào sâu bên trong lớp chăn mềm mại, bóng lưng nhỏ nhắn đêm nào cũng hiện diện, khiến người đàn ông không muốn cô rời đi.
Mặc Kỳ Dực cứ thế nằm xuống, vươn tay ôm cô gái nhỏ vào trong lòng. Vẫn cứ theo thói quen, ôm rất chặt, như thể muốn đem cô hòa chung vào với chính hắn.
Lộ Tĩnh quan trọng với hắn.
Điều này mãi vẫn chẳng thể nào mà chối cãi được.