Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 110: Hy vọng ít ỏi




Bầu trời bên ngoài thời điểm này đã có một chút ánh sáng nhàn nhạt từ ánh trăng, Lộ Tĩnh theo thói quen đứng ngay cạnh khung cửa sổ, hưởng thụ từng đợt gió để chính mình giữ được bình tĩnh.

Bên phía phòng tắm, thanh âm nước cứ vang vọng.

Trong lòng cô gái nhỏ không ngừng xao động.

Khi Mặc Kỳ Dực trở ra, Lộ Tĩnh xoay người nhìn người đàn ông, cố kiếm nén chút xúc cảm đau xót bản thân phải chịu đựng. Trên bàn, chai rượu vang sang trọng được đặt lên.

Cô nở nụ cười gượng ngẩng nhìn người đàn ông. Bắt đầu mở nắp.

“Anh có muốn uống chút rượu không?"

“Em uống cùng tôi.”

Mặc Kỳ Dực nhìn cô, chầm chậm tiến lại gần. Chai rượu vang này có lẽ được lấy trong căn phòng chất rượu của hắn.

Người đàn ông cúi đầu, đối diện với gương mặt nhỏ ở khoảng cách gần. Rõ là cô gái này cứ liên tục dùng cách thức ngọt ngào đơn giản nhất như thế mà dụ dỗ, khiến một người tưởng chừng cứng rắn như hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể buông thành phòng thủ.

Chai rượu vốn đã được bật nắp sẵn, Lộ Tĩnh đổ ra hai ly thuỷ tinh, động tác mở rượu lẫn rót vẫn cứ quen thuộc như lúc trước khi cô làm phục vụ và gặp người đàn ông này.

Lộ Tĩnh nâng ly rượu, làm điệu bộ khẽ khuy người đưa đến phía trước Mặc Kỳ Dực. Cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong theo nụ cười xinh đẹp này.“Mời anh.”

Mặc Kỳ Dực nhận ly rượu, khẽ nâng thành ly ưu nhã mà thuần thục nhấm nháp. Ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt nhỏ. Chỉ có Lộ Tĩnh chần chừ nhìn ly rượu một lúc, bàn tay nhỏ khẽ siết lấy thành lỵ. So với một người biết thưởng rượu như Mặc Kỳ Dực, cô lại cứ thế mà một hớp đã uống cạn.



Cô vẫn không quen uống rượu. Nhưng đêm nay, cô không muốn say trước người đàn ông này. Bàn tay nhỏ bám chặt lấy thành bàn, chiếc váy ngủ dài khi này không ngừng rung động theo từng nhịp điệu nhẹ nhàng dưới cơn gió lùa vào, lọn tóc dài phảng phất hơi rối, đôi mắt sạch sẽ giờ phút này nhuốm đầy buồn rầu.

Không gian giữa cả hai vẫn cứ lắng đọng, thời gian tựa hồ như trôi rất chậm. Dưới chút ánh sáng ít ỏi, gương mặt Mặc Kỳ Dực vẫn cứ âm trầm như thế, đường nét kiêu ngạo rõ ràng chẳng thể giấu. Ưu nhã nhấp ly rượu, cứ hễ hết, cô gái nhỏ lập tức liền rót tiếp.

Khóe môi Mặc Kỳ Dực trong vô thức hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh đi vài phần.

“Chỉ một mình tôi uống thì không đủ, em cũng phải uống...

Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, nhưng Lộ Tĩnh đến hiện tại vẫn chưa thể chấp nhận.

Lộ Tĩnh ngạc nhiên ngẩng đầu, chốc lát đã bị lực tay người đàn ông kéo lại gần. Để cô có thể đối diện với gương mặt hắn.

Người đàn ông nâng ly rượu vừa được rót, bắt đầu nhấp lấy một ngụm, những tưởng đã nuốt, vài phút sau liền cúi xuống đôi môi nhỏ, khẽ siết lấy để cô há miệng ra. Một nụ hôn được đặt xuống, nồng đậm mùi rượu.

Lộ Tĩnh vươn tay, muốn phản kháng nụ hôn mang đầy sự tấn công nghiệt ngã này, tựa hồ muốn thiêu đốt linh hồn, từng chút từng chút một hút cạn lấy hơi thở.Giọt rượu bị Lộ Tĩnh cưỡng ép khó nuốt, vài giọt sóng sánh tràn xuống chiếc cắm nhỏ, rơi dọc hõm cổ mê người, từng chút một rớt xuống. Bàn tay ôm chặt cả cơ thể nhỏ lên, quay người lại đặt cô lên bàn, điên cuồng tiếp tục thực hiện nụ hôn. Lực tay mạnh bạo ép đôi chân cô quấn quanh lấy thân người săn chắc của người đàn ông.

"Um..."

Bàn tay nhỏ đập mạnh lồng ngực, yếu ớt phản kháng nhưng vô dụng.

Lộ Tĩnh vốn muốn nhân lúc Mặc Kỳ Dực say để lợi dụng thời cơ, tiếc là suy nghĩ cô quá non nớt. Để có thể đứng được trên đỉnh kia, mấy chiêu trò vặt vãnh của cô, sao người đàn ông này không thể nhìn ra được.

Đến khi cô gái nhỏ lả đi, Mặc Kỳ Dực mới buông ra. Nhìn ánh mắt cô yếu ớt đối diện, chẳng biết mang theo bao sự ghét bỏ phản kháng, đôi môi bị sưng lên, vẫn ánh đỏ mê hoặc người.

“Không phải em muốn hỏi tôi cái gì sao?



Lộ Tĩnh đối diện với câu hỏi đột ngột này, sâu thẳm ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên. Đôi mắt Mặc Kỳ Dực tràn đầy sự kiên định nhìn xoáy vào tâm tư của cô, như thể bản thân làm việc xấu, đột nhiên lại chột dạ vì bị nhìn thấu.

Cô gái nhỏ khế quay đầu né tránh ánh mắt, cơ thể vẫn cứ thuận thế dựa vào lực tay của Mặc Kỳ Dực mà đỡ lại.

Nhưng rồi, đôi môi nhỏ vẫn lắp bắp. Đến mức này, cũng chẳng thể quay đầu. Cô nghĩ có những thứ sẽ không được phép chậm trễ.

“Mặc Kỳ Dực, thứ thứ gì quan trọng với anh nhất?”

Lộ Tĩnh vốn sẽ còn cho rằng, câu trả lời là tiền tài, địa vị, vị trí hiện tại người người đàn ông đang đứng.

Mặc Kỳ Dực nhìn cô trong chốc lát, khẽ cúi đầu đối diện ở khoảng cách gần,

kề trán người đàn ông đối diện với trán cô, hành động vô cùng thân mật, để cô có thể nhìn được sâu thẳm bên trong hắn đang nghĩ gì.

"Em."

Giọng nói trầm thấp cất lên, mang theo bao nhiêu sự bao dung.

Lộ Tĩnh ngạc nhiên...

Người đàn ông lần nữa cúi xuống, che lấp đôi môi nhỏ bằng nụ hôn của hắn. Bàn tay kéo vai áo xuống, dễ dàng để chiếc váy rời khỏi người cô, mềm mại rơi rớt xuống như dòng suối, trên thân thể mềm mại của thiếu nữ.

Mặc Kỳ Dực mang theo trong bản thân chút hy vọng ít ỏi rằng, câu nói này có thể khiến cô nhận ra.