Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 112: Yêu thì sao? Quan trọng thì sao?




Đối diện với gương mặt Mặc Kỳ Dực gần trong gang tấc, quá đỗi ôn nhu dịu dàng khiến cô muốn né tránh, bàn tay nhỏ khẽ khàng đẩy ra.

Khi này, Mặc Kỳ Dực mới nhìn vào con dấu, lần nữa cầm lên, Lộ Tĩnh gần như không do dự dồn sự tập trung vào món đồ đó.

Người đàn ông nhướng mày, bản thân cũng không ngừng bị những hành động này của cô làm tổn thương. (T)

“Món đồ này, đều do người đứng đầu gia tộc truyện lại. Hiện giờ tôi là đời thứ mười, nên ngay khi bản thân có thể đứng vững như hiện tại, liền được giao trọng trách toàn quyền quản lý toàn bộ. Có thể nói, bất kỳ một gia tộc nhỏ lẻ nào muốn có chỗ đứng, đều phải thông qua con dấu này. Và cả những bản hợp đồng lớn, đều phải được nhận sự phê duyệt từ nó.”

Mặc Kỳ Dực đang nói, nói sự quan trọng của món đồ này. Gần như không suy nghĩ mà kể cho cô nghe, khiến cô biết được lý do tại sao kẻ kia lại ham muốn có món đồ này đến như thế.

Nói đoạn, người đàn ông khẽ cười, nhưng nụ cười đầy sự giá lạnh.

“Lộ Tĩnh, có phải hiện giờ tôi là ai em cũng không biết đúng không? Em chỉ biết được rằng, tôi là người dùng tiền bắt ép em, một kẻ cao quý ương ngạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.”

Nghe đến đây, cô gái nhỏ như ngưng đọng lại, cô đối với người đàn ông này, đúng thật là không quan tâm. Chỉ hay biết hắn chính là vị chủ tịch cao thượng.

Bàn tay nhỏ siết lấy tấm chăn, dần dần đem mà nhàu nát. Cô vẫn hoàn toàn im lặng, không biết nói gì. Từng câu từng chữ người đàn ông này nói, đều là sự thật.Nhưng rồi, Mặc Kỳ Dực lần nữa xoay gương mặt nhỏ, bắt buộc cô phải đối diện với đôi mắt hắn

“Đúng vậy, tôi là kẻ cao quý ương ngạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Nhưng hiện tại, tôi còn..”

Mặc Kỳ Dực vốn còn muốn nói tiếp, nhưng Lộ Tĩnh không muốn nghe và cũng không muốn nghĩ đến. Cô vội vàng đưa bàn tay, chặn mỗi người đàn ông lại. Làm sao một kẻ làm sai như cô, có thể tiếp tục nghe những lời này, để rồi bản thân phải chịu day dứt.

“Anh... chưa ăn sáng, tôi nấu cho anh nhé?”

Mặc Kỳ Dực không nói gì, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ, bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên một cách nâng niu. Ánh mắt ngập tràn thất vọng.

“Không cần, tôi đến tập đoàn. Còn em?”

“Tôi ở lại đây!”



Người đàn ông hơi nhếch môi.

“Được, ở đây đợi tôi về”

Lộ Tĩnh ôm lấy tấm chăn, muốn kéo lê vào nhà tắm, nhưng ánh mắt không ngừng nhìn về hướng Mặc Kỳ Dực đang dọn dẹp bàn làm việc. Cô lo sợ, người đàn ông này sẽ mang đồ vật đi.

“Em không tắm rửa lại sao?”

Người đàn ông nhìn cô, liền cất giọng.Lộ Tĩnh chợt tỉnh táo, tức khắc đáp.

“Tôi có.”

Cứ thế, bước chân vội vã vào phòng tắm.

Suốt cả quá trình, cô đều bật nước rất nhỏ để có thể nghe động tĩnh. Động tác tắm cũng vì thế trở nên vội vàng. Đến khi trở ra, Mặc Kỳ Dực vẫn chưa hề rời đi, trên bàn khi nãy đã được người đàn ông dọn dẹp sạch sẽ.

Mặc Kỳ Dực nhìn cô mặc chiếc váy, gương mặt xinh đẹp tỏa hương thơm ngát, đều do người đàn ông một tay lựa. Ánh mắt hiện sự hài lòng, xoay người rời đi.

Câu nói ban nãy, nếu được tiếp tục, Mặc Kỳ Dực chắc chắn sẽ không do dự mà nói tiếp.

“Đúng vậy, tôi là kẻ cao quý ương ngạnh, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Nhưng hiện tại, tôi còn nghĩ cho em”

Tiếc là, Lộ Tĩnh vĩnh viễn cũng không hề muốn nghe.

Ngay khi tiếng xe rời đi, Lộ Tĩnh lập tức trở lại lên phòng. Trạng thái gần như sốt ruột, không biết được rằng Mặc Kỳ Dực có mang toàn bộ đi không

Trái ngược với suy nghĩ, toàn bộ xấp giấy tờ được xếp gọn lại một chỗ ngăn nắp, đề mục quan trọng. Còn con dấu kia, ở gọn trong một chiếc hộp nhung đỏ.



Lộ Tĩnh lập tức gửi tin nhắn đến kẻ tin nhắn nặc danh kia. Bộ dạng càng lúc càng vội vã.[Tôi đã tìm được món đồ, khi nào thì có thể gặp lại cha tôi?]

Gần như trong giây lát, đầu dây bên kia đã nhận được phản hồi.

[Tám giờ tối nay, địa điểm như đã hẹn. Cô cũng lớn gan thật, không hổ là lợi dụng trái tim của kẻ kiêu ngạo như Mặc Kỳ Dực.]

Lộ Tĩnh nhận được tin nhắn này, lập tức siết chặt chiếc điện thoại đứng ngây ra. Hối hận hay không? Kết quả như nào? Căn bản đều không muốn nghĩ.

Mặc Kỳ Dực, coi như lần này anh trở nợ tôi. Chúng ta từ nay về sau có thể kết thúc rồi.

Cô muốn bỏ qua tất cả, những dòng suy nghĩ ngổn ngang tự trách của bản thân.

Cha Lộ là người duy nhất cô muốn nhìn, ông mới là người cô cần phải quan tâm. Căn bản không phải là bất kỳ một ai dư thừa!

...

Phía bên kia đầu dây, Lâm Tường nhìn chiếc điện thoại, ánh mắt hiện sự hài lòng.

Không nghĩ đến, Mặc Kỳ Dực cưng sủng nữ nhân này như thế. Nhưng mà điều ông ta quan trọng hơn hết, hiệu suất của cô nhanh hơn những gì ông ta nghĩ.

Ánh mắt nhìn về hướng cha Lộ ngồi một góc, miệng ông ngậm một miếng vải, muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn chặn lại. Lâm Tường từng bước tiến lại gần mà thủ thỉ.

“Tối nay, con gái ông cứu ông rồi. Còn cô ta, có thể sống hay không thì tôi không biết."

Những người thân cận bên cạnh Mặc Kỳ Dực, nếu như quay lưng hoặc đâm một nhát dao. Người đàn ông chắc chắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua, thậm chỉ còn một tay tiễn đến cái chết.

Bởi, Lâm Tường cũng đã từng trải nghiệm.

Yêu thì sao chứ? Quan trọng thì sao chứ? Ông ta biết được rằng, đối với một kẻ như thế không còn có thể sử dụng nữa.