Văn phòng giám đốc thiết kế.
Trần Tư Khải vội vã kéo Nghiên Tuyết rời đi là sợ cô sẽ bị cuốn vào những rắc rối, ba anh lúc nổi giận thì sẽ rất đáng sợ vậy nên anh không muốn cô phải đối mặt với chuyện này. Trở về văn phòng, Tư Khải vẫn còn nắm tay Nghiên Tuyết rất chặt, cô im lặng nhìn xuống, cảm giác thật an toàn vì bàn tay ấm áp to lớn của anh như đang bao bọc, bảo vệ bàn tay nhỏ bé của cô.
“Xin lỗi cô về chuyện ban nãy.”
Nghiên Tuyết ngơ ngác:
“Sao anh lại phải xin lỗi?”
“Lý do chị dâu hành xử thô lỗ như vậy với cô có một phần lỗi là do tôi, cho nên…”
“Cho nên anh mới xin lỗi thay chị ấy sao?”
Trần Tư Khải lặng lẽ gật đầu.
Cách hành xử của Tư Khải không phải là sai nhưng nó hoàn toàn khiến Nghiên Tuyết thất vọng. Cô đã hi vọng anh sẽ vùng dậy để thay đổi nhưng kết quả không hề có chút chuyển biến nào, ngược lại còn khiến mọi chuyện theo hướng tồi tệ hơn. Nghiên Tuyết gạt tay Tư Khải ra khỏi người mình, cô bắt đầu đổi tông giọng:
“Vì anh cứ như vậy nên người nhà họ Trần đều bắt nạt anh đó, anh cứ luôn cho rằng lỗi là ở mình, làm việc gì cũng lo sợ đủ thứ, nhất là việc sợ người nhà mình. Anh làm tôi thất vọng thật, cho dù anh có cảm thấy có lỗi thật thì cũng nên tham vọng hơn một chút chứ?”
“Ý của cô là sao?” Trần Tư Khải cau mày vì không hiểu.
“Trần Tư Khải, anh là người giỏi giang, tốt bụng thì xứng đáng có được những thứ bản thân nên có. Anh cũng nên có mục đích cho mình, cạnh tranh với anh trai và cố gắng để cho ba anh thấy rằng anh mới là người phù hợp để thừa kế công ty. Anh cũng xứng đáng có được quyền lực của riêng mình, anh là con trai ruột của chủ tịch TRT cơ mà.”
Những lời mà Nghiên Tuyết vừa nói khiến Tư Khải ngộ ra vài điều. Bấy lâu nay anh chỉ có một mình cho nên anh đã cố gắng sống thật nhạt nhòa để mọi người trong nhà không ghét anh. Thế nhưng anh lại có năng khiếu về thời trang, một bước trở thành giám đốc thiết kế của TRT trong nháy mắt, điều này đã khiến không ít người ghen ghét đố kị với anh. Trần Tư Khải chưa từng mơ về cái ghế chủ tịch hay có được cái quyền lực của một thiếu gia nhà giàu, anh chỉ muốn sống bình thường và được thỏa mãn đam mê với thời trang. Anh làm việc quần quật không phải muốn chứng minh cho ba mình thấy mà đơn giản chỉ là thỏa mãn đam mê của mình mà thôi.
Trần Tư Khải không có tham vọng, không đố kị hay muốn cạnh tranh với ai, có phải vì lẽ đó mà cuộc sống của anh cứ mãi bình bình không có gì đặc biệt như thế này không?
“Nhưng với một mình tôi thì có thể làm được gì chứ?” Trần Tư Khải bật cười tự chế giễu bản thân mình.
“Anh sai rồi, anh quên là hiện tại anh đã có đồng minh rồi à? Tôi sẽ giúp anh bằng tất cả sức lực của mình, tôi sẽ giúp anh lấy được quyền lực và đưa anh đến vị trí xứng đáng với năng lực của anh.”
Hà Nghiên Tuyết nói với giọng điệu hừng hực khí thế, đây là lần đầu tiên có người chịu đứng về phe anh. Trần Tư Khải rất biết ơn Nghiên Tuyết, hai mắt anh long lanh nhìn cô, anh cảm thấy cô giống như một thiên thần mà ông trời phái xuống trần gian để giúp đỡ anh vậy.
“Cô vì tôi mà cố gắng đến vậy ư?”
“Anh không tin à, được rồi…”
Hà Nghiên Tuyết giơ ngón út ra phía trước rồi tiếp tục nói:
“Ngoắc tay đi, tôi hứa sẽ giúp đỡ anh bằng mọi cách.”
Trần Tư Khải không hiểu nhưng cũng chậm rãi giơ ngón út ra, Nghiên Tuyết lập tức chộp lấy tay anh, cả hai cùng ngoắc tay để xác nhận cho lời hứa mà cô vừa nói.
Kể từ giây phút này, Nghiên Tuyết không chỉ là vợ mà cô còn là một đồng minh tốt. Vì cô cảm thấy hoàn cảnh của Tư Khải rất giống mình, thậm chí còn đáng thương hơn nên cô mới quyết tâm giúp anh bằng được. Cô không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng những đau khổ mà mình đã từng trải qua vì một mình cô như thế là đủ rồi.
Tối hôm ấy, khi sắp đến giờ tan làm, Nghiên Tuyết bỗng nhận được cuộc gọi một số lạ, cô không nghĩ gì mà lập tức bắt máy.
“Alo? Hà Nghiên Tuyết xin nghe.”
[Xin chào cô, tôi là bác sĩ ở bệnh viện Sangin. Cô có phải là Hà Nghiên Tuyết con gái của bệnh nhân Hà Đinh Hải không?]
Nghiên Tuyết nhíu mày lại, ngập ngừng một lát rồi đáp:
“Vâng, đúng rồi.”
[Tôi là bác sĩ khám bệnh cho ba của cô và tôi muốn thông báo một chuyện, ba cô có một khối u ở trong hộp sọ nên cần phải sắp xếp ngày tiến hành phẫu thuật ngay. Tôi gọi điện cho cô là muốn thông báo trước cho người nhà và hi vọng sẽ thuyết phục được bệnh nhân làm phẫu thuật, khi người nhà ký giấy quyết định phẫu thuật thì chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật.]
Khi nghe tin này Nghiên Tuyết rất kinh ngạc, tay cô siết chặt lấy điện thoại, cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
“Phẫu thuật sao? Liệu… có điều gì xấu xảy ra không bác sĩ?”
[Hiện tại tôi chưa thể nói gì chắc chắn nhưng tôi nghĩ nếu làm phẫu thuật kịp thời thì tỉ lệ thành công có thể là 80%.]
Sau khi nói chuyện xong với bác sĩ, Nghiên Tuyết đã nhanh chóng đi thẳng đến bệnh viện để xem tình hình. Cho dù cô có giận ba mình thế nào thì trong thâm tâm cô vẫn lo lắng cho ông.
Bệnh viện Sangin.
Vừa đến phòng bệnh của ba mình nằm Nghiên Tuyết đã rất bất ngờ vì không có ai ở đây cả, mẹ kế và em gái cô bệnh viện cũng đã gọi điện cho họ nhưng họ lại không nghe máy. Ba cô một mình nằm trong phòng bệnh, dù ông ấy đang ngủ nhưng cảm giác thật cô đơn.
“Ba thấy rồi chứ? Những kẻ mà ba muốn bảo vệ họ thật tâm chẳng quan tâm gì đến ba.”
Hà Nghiên Tuyết mở cửa bước vào trong phòng bệnh, vừa nghe thấy tiếng bước chân là Hà lão gia liền mở mắt tỉnh dậy. Thì ra ông ấy không ngủ, ông ấy đã cố ngủ nhưng lại không thể ngủ nổi vì cơn đau kéo đến.
“Sao lại đến đây nữa?” Ba cô quay mặt đi, càu nhàu.
“Bác sĩ nói ba cần được phẫu thuật, nên bác sĩ đã gọi cho con.”
“Dù có phẫu thuật hay không thì cũng chết cả thôi.”
Hà lão gia đã biết mình bị bệnh từ lâu nhưng ông ấy luôn giấu người nhà mà một mình chịu đựng. Ông ấy biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu nên mới không muốn làm phẫu thuật.
“Con vẫn chưa hết giận ba đâu vậy nên ba phải sống cho thật khỏe mạnh, có như vậy ba mới có sức mà mắng chửi con. Ba đồng ý làm phẫu thuật đi, con sẽ đi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.”
Hà Nghiên Tuyết quay mặt đi, lúc này nước mắt cô cũng đã rơi xuống rồi nhưng cô không muốn ba mình nhìn thấy. Hà lão gia nằm trên giường bệnh, giọng khàn khàn:
“Không cần phải quan tâm đến tao làm gì, cứ sống cuộc sống của riêng mày đi.”
“Ba nghĩ con muốn quan tâm ba sao? Vì ba là người thân duy nhất trên đời này của con nên con mới làm như vậy. Con đã mất mẹ rồi, ba còn muốn con mất thêm ba nữa ư?”
Lúc này, Nghiên Tuyết đã không thể ngăn nổi những giọt nước mắt nữa. Cô hu hu khóc, dù rất kìm nén nhưng cuối cùng vẫn cứ tuôn hết ra. Hà lão gia quay mặt đi, nước mắt của ông ấy cũng lặng thầm chảy xuống. Ông ấy luôn thương yêu con gái, nhưng vì muốn cô có được cuộc sống mới tốt đẹp hơn nên mới muốn gả cô đi. Hết lần này đến lần khác mắng chửi cô cũng là mong cô bớt đau khổ nếu chẳng may ông ấy qua đời.
Biệt thự Kannadas.
Vì không thể gọi điện cho Nghiên Tuyết nên Tư Khải đã quyết định sẽ lái xe đi tìm cô, nhưng lúc vừa mới bước ra khỏi cửa phòng anh liền đụng mặt người hầu thân cận của bà nội.
“Nhị thiếu gia, lão phu nhân có chuyện muốn nói với anh.”
Tư Khải trước giờ rất kính trọng bà nội nên anh đành phải hoãn việc đi tìm Nghiên Tuyết mà đến phòng của bà nội. Anh gõ cửa trước khi mở, ngay sau đó anh đã rất bất ngờ khi thấy Trần Tư Thông cũng đang ở đây.
Trần Tư Thông khó chịu nhìn anh nhưng anh chỉ chào và không để tâm đến điều đó.
“Tư Khải, cháu mau ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Sau khi Tư Khải ngồi xuống, Tư Thông liền thúc giục:
“Bà nội muốn nói chuyện gì mà gọi hai đứa con đến đây thế?”
Trần lão phu nhân khẽ mỉm cười, bà ấy từ tốn đáp:
“Hai đứa cũng đều lấy vợ cả rồi, bao giờ mới định sinh con đây? Bà muốn bế chắt lắm rồi đó, hai đứa liệu mà sắp xếp đi.”
Trần Tư Thông cau mày:
“Bà nội, hiện tại đâu phải lúc để có con, bọn con đang rất bận rộn mà bà nội.”
Trần lão phu nhân nhăn mặt lại, bà ấy cầm cốc trà lên nhấp một ngụm rồi bất ngờ đưa ra một quyết định khiến ai cũng ngỡ ngàng:
“Bà cũng đã già rồi, không biết còn sống được bao lâu nữa. Hay là thế này đi, trong hai đứa nếu đứa nào cho bà bế chắt trước thì bà sẽ để lại toàn bộ cổ phần của mình cho đứa đó.”