Chiến Lật Chi Hoa

Chương 16




Tiếng thở dốc rền rỉ ngày càng to, cứ như chung quanh ngoại trừ hai thanh âm ấy ra chẳng còn tiếng động nào nữa. Nguyên Chiến Dã thả tay xuống như buông bức rèm ngăn cách giữa hai thế giới, nhưng thế nào cũng ngăn không được hình ảnh kia cứ hiển hiện trong đầu.

Run rẩy, từ đầu xuống chân….

Ngỡ ngàng nhìn chằm chằm mặt đất, không biết qua bao lâu- có lẽ chỉ vài giây, anh phát hiện đôi bàn tay khẽ run lên bần bật. Anh nghĩ muốn cười nhạo bản thân, nhưng lại quên mất làm sao để nhếch môi lên.

Thật sự là vở kịch hài nhất thế giới!

Không rõ cảm giác của mình hiện tại có được gọi là bi thương, nhưng anh thật sự cảm nhận được lúc này hô hấp vô cùng khó khăn. Lẳng lặng lui về sau từng bước, anh bắt đầu phóng nhanh. Anh bây giờ chỉ muốn rời đi, chỉ cần rời khỏi chốn ma quỷ này, mọi thứ sẽ trở về như trước…

Đầu óc trống rỗng, bên tai vẫn không ngừng văng vẳng…

< Nhưng ngươi mới là thú cưng ta muốn nhất… >

< AI bảo ngươi cứ dùng ánh mắt dã thú mà nhìn ta … >

<Thời điểm hắn phản bội ta là đã cầm chắc cái chết… Ta cũng là giúp ngươi nha, hắn thấy ngươi giết người— a~! >

Mẹ nó!

Hung hăng cắn môi một cái, anh rốt cục cũng không nhịn được thét to lên.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó~~~! Chết tiệt! Đáng chết!

Xác định khoảng cách tương đối xa, anh dừng chân tựa vào thân cây. Một tay chống lên cây gập người thở hồng hộc, trước kia dù có chạy trốn cũng ung dung không mệt mà lúc này miệng khô lưỡi khô, anh cố gắng kiềm nhịp thở đều đặn, mặt cũng không lộ vẻ thở dốc, vẫn rất bình tĩnh.

Ánh mắt càng bình tĩnh đến mức vô hồn!

Hộc… hộc… bốn phía như chỉ có hô hấp của mình. Chiến Dã tự nhủ lòng, mọi chuyên cũng đơn giản thôi. Đúng vậy! Vô cùng đơn giản, tựa như một bộ phim với đa dạng nhân vật, có người được đồng cảm, có người bị oán hận, phỉ nhổ, chán ghét… và anh…

“Hê hê! Boy!”

Thanh âm không phải của mình đột ngột vang lên làm anh thoáng sửng sờ, lập tức nhìn theo hướng thanh âm phát ra- phía trên đầu.

Những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá tầng tầng lớp lớp khiến mắt anh phải nhíu lại, mơ hồ trông thấy một bóng người từ trên cây nhảy xuống, thanh thoát như “tiên giáng trần”, ung dung tự tại đáp xuống, hai tay đút túi quần đứng trước mặt anh- thật ra đồng phục tù làm gì có túi quần, cho nên gã trực tiếp cho tay vào bên trong luôn.

“Ngại ghê á, dọa em sợ hả?” Saide cừoi hề hề, “vô tội” nhìn biểu tình mù mờ của Chiến Dã, “Tôi vừa nãy ở trên cây hóng chuyện vui, có thấy em đến cũng định gọi em lại.”

Chiến Dã nhìn người đàn ông trước mắt mình, cảm thấy chả còn từ ngữ nào mà hình dung gã ta được. Nghĩ muốn xoay người bước đi rồi lại thấy có gì đó kì kì…

“Anh vừa nói mình đang làm gì cơ?”

“Hóng chuyện vui đó!” Nói như đúng rồi, Saide nhún nhún vai.

Ở trên cây- hóng chuyện vui? Chẳng lẽ-

“Ờ đó!” Saide cười đen tối, nháy nháy mắt với anh, “Hắn thực mạnh hén?”

Gã này tột cùng là loại vật gì đây? Chiến Dã cảm thấy tâm trạng mình lúc này chẳng thể hình dung bằng từ ngữ. Gã đàn ông trước mặt nhìn như một quý tộc tóc vàng thế mà lại thích nhìn lén người khác ấy ấy…

“Anh…” Chiến Dã vừa muốn mở miệng lại bị Saide ngăn lại.

“Suỵt~” Saide đặt ngón trỏ lên miệng ý bảo im lặng, vài giây sau cười nói: “Thằng đó luôn làm người ta đau khổ, biểu tình của em lúc này cũng không hẳn là đau khổ lắm, nhưng mà…”

Nguyên Chiến Dã nhíu mày không nói.

“Nhưng rồi cũng qua hết thôi.” Đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm túc, Saide lia mắt sang Chiến Dã, “Ngày mai, chính là ngày mai, phải cẩn thận nha.” Đặt hai ngón tay lên môi nhẹ nhàng trao anh nụ hôn gió, lời nói và hành động của gã chẳng hài hòa gì sấc.

“Hả… là ý gì?” Chiến Dã hỏi thẳng.

Saide cười cười, “Đã ra đi thì cần phải có nghi thức tiễn đưa linh đình một chút, có phải thêm phần kích thích không? Ngày mai sẽ ra tù, đương nhiên không phải chỉ một người đâu, có người bầu bạn mới vui mà-”

Cảm giác bất an lại xuất hiện-

“Ha ha! Đừng có làm cái mặt vậy chứ-” Saide mỉm cười nâng cằm anh lên, “Không hợp với em đâu.”

“Anh biết được những gì?” Không phản kháng, Chiến Dã lạnh lùng hỏi.

“Ừm ừm!” Saide gục gặc đầu, “Ánh mắt này mới hợp với em nè! Thôi thì anh nói luôn cho biết coi như làm phần thưởng hen! Dù sao nếu em mà chết anh cũng đau lòng lắm đó-”

Chết?

“Ngày mai, trong này sẽ có bạo động. Tất cả phạm nhân sẽ vì chút tự do xa xôi khó đoạt mà liều mạng, chỉ cần vượt qua bức tường sắt sẽ thấy ánh mặt trời, nghe có vẻ lời lãi ghê nhỉ! Phải không?”

Vượt ngục? Chiến Dã chau tít hàng mày, “Các người điên rồi hả?”

“Không! Không phải bọn tôi, là bọn chúng mà! Ngày mai một số người hình mãn ra tù là hiển nhiên thôi, và cũng là những người hiển nhiên cuối cùng. Boy à, có chuyện gì cũng không được đi, cứ im lặng đứng trong phòng giam đi, nó là nơi an toàn nhất cho em ngây ngẩn cả đời này á. Ngày mai, ai lấy được chìa khóa chính là thần, ai ai cũng muốn trở thành thần, thành đấng cứu thế tối cao- nhưng đấng cứu thế thì nhất định phải hi sinh chính mình, buồn cười thật, hén?”

Saide cười tủm tỉm khơi ra sự thật tàn nhẫn, Chiến Dã liền hiểu được, ngày mai sẽ phát sinh bạo động vượt ngục, mà kẻ có được chìa khóa sẽ bị giết chết…

“Có lẽ không chỉ một người, một thân một mình chết đi thì cô đơn lắm, một giọt máu thì chẳng có gì phải sợ, nhưng là … sông… hừm? Thành ngữ đó nói thế nào nhỉ?”

“Máu đổ thành sông!”

“Ờ đó! Máu đổ thành sông! Máu đổ tràn ra cả sông vậy nó mới đáng thưởng thức, đây là loại đưa tiễn mà kẻ mạnh thích nhất, phải trả giá cao à.”

“Vì sao anh lại cho tôi biết?” Nhẹ nhàng đẩy tay Saide ra, Chiến Dã hỏi: “Anh không sợ tôi sẽ nói cho người khác?”

Saide nhún nhún vai, “Em sẽ sao?”

Hắn ta hỏi mình.

“Hơn nữa tôi cũng không nghĩ em sẽ lựa chọn phương pháp chẳng khôn ngoan thế đâu. Ở đây bề ngoài nhìn bình yên đều là giả dối, không ai tin lời một phạm nhân bình thường mới đến nói cả, bởi vì kẻ không bình thường mới đáng để họ tin tưởng. Chắc em hiểu mà ha.” Saide nhếch môi, “Còn vì sao tôi lại muốn nói em biết hả… ưm… coi như tôi thích vậy đi!”

“Vậy tôi phải cảm tạ anh sao đây?”

“Nếu như thật tình em muốn thế, chứ tôi thấy ít ai thật tâm cảm tạ mình lắm.” Saide hướng mắt về phía sau anh nhìn nhìn, “Tôi phải đi đây, nhớ kỹ lời tôi đó! Tôi chính là- hừm? Thành ngữ kia nói sao nhỉ?”

Chiến Dã mặt không thay đổi nhìn gã, bình tĩnh mà nói: “Chó mà đòi bắt chuột, chỏ mõm vào chuyện người khác.”

“Phải! Tôi là con chó mà đòi bắt chuột… ủa sao có gì đó là lạ?”

Nhìn Saide rời đi trong bối cảnh không bình thường, Chiến Dã thẫn thờ đầu óc trống rỗng, chôn chân tại chỗ không động đậy, cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân. Anh biết là ai, nhưng cũng không muốn nhúc nhích, thậm chí chẳng buồn quay đầu.

“Sao lại đứng đây một mình?” Giọng nói Nhiếp Phong Vũ pha lẫn chút khàn khàn, cái giọng điệu này trước kia anh cũng từng nghe đến.

Sao lại đứng đây một mình? Chiến Dã khẽ cười thầm, khóe môi nhếch lên. Rỗi việc không được đứng đây à? Xoay người, anh có chút khó xử nhìn Nhiếp Phong Vũ.

“Tôi, tôi tới tìm anh.”

Nhiếp Phong Vũ cười nhẹ nhàng, vẫn như xưa. Chiến Dã trông thấy trên cổ hắn ẩn ẩn dấu hồng hồng, thực ngứa mắt.

“Cậu hiếm khi chủ động tìm tôi nha? Có chuyện gì?” Từ tốn bước đến gần anh, Nhiếp Phong Vũ dịu dàng nhấc một chiếc lá khô trên vai anh. Khóe miệng ẩn hiện nụ cười.

“Muốn nhờ anh giúp một việc…” Có thứ cảm xúc gì đó đang dâng lên ở ngực, dần tràn ra ngoài…

“Hửm?” Nhiếp Phong Vũ thích chí nhướn mày, nụ cười thoáng đổi một chút, “Chuyện hiếm à nha. Cậu mà lại có việc cầu tôi sao?”

Anh nghe thấy chữ “cầu”, lồng ngực càng thêm nặng nề. Nhưng bây giờ không phải lúc, Trần Tích vẫn còn chờ anh, đã lãng phí nhiều thời gian lắm rồi.

“Bạn của tôi bị thương, tôi muốn anh giúp đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Chiến Dã nói xong ngẩng đầu nhìn hắn, như đang chờ một câu trả lời.

Nhưng anh cũng chỉ thấy hàng mày hắn chau lại, vài giây sau mới nói, “Mấy chuyện này cậu nên tìm cảnh ngục mới đúng chứ?”

“Có tìm! Nhưng không được.” Anh khẽ cắn răng, như dần ngộ ra thứ trĩu nặng trong lòng mình lúc này là gì.

Nhiếp Phong Vũ híp mắt, hai tay khoanh trước ngực nói, “Nếu là vậy, tôi chắc rằng cậu cũng hiểu người đó không đáng cho cậu can thiệp vào. Ở nơi này ngày ngày đều có người chết đi, như mấy chiếc lá rơi vãi trên mặt đất mà thôi, lá ngập cả sàn, cậu có thể nhặt lên hết được không?”

Tay chậm rãi nắm chặt, lồng ngực anh bắt đầu phập phồng, “Tôi không thể để mặc cậu ấy được. Người khác tôi không quan tâm, nhưng tôi không muốn cậu ấy chết trước mắt mình.”

“Cậu làm vậy thì được gì chứ?”

“Lương tâm tôi sẽ không khó chịu!”

“Ha ha!” Nhiếp Phong Vũ cười rộ, tiếng cười rơi vào tai anh nghe thật khó chịu. “Thật là ý tưởng đáng yêu nha.” Vươn tay sờ sờ đầu anh, Nhiếp Phong Vũ vỗ vỗ mặt Chiến Dã nói: “Tới nơi này rồi lương tâm cũng dần trở nên rắn rỏi một ít, đến một lúc nào đó chết lặng luôn, như vậy mới không có nhiều chuyện phiền phức. Cậu không phải đấng cứu thế, không cần phổ độ chúng sinh-”

“Cơ bản vì người đó là cái đinh trong mắt của ngươi?” Chiến Dã bất ngờ thốt lên.

Nhiếp Phong Vũ hơi bất ngờ, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm.

Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng trừng hắn.

“Có phải chỉ có mạng các người mới đáng giá, mới gọi là mạng người! Còn bọn tôi như con giun con dế tùy thời mà biến mất, ngay cả cơ hội sống sót cũng không thể tự mình làm chủ, mặc cho số phận? Bọn các người cao quý đến mức này sao? Thêm vài năm nữa có lẽ thành thần được rồi nhỉ?” Bệnh thần kinh à!

“Cậu đang trách tôi à?” Nhiếp Phong Vũ khẽ nhíu mày, hàn ý ngập sâu trong đáy mắt, đây là biểu tình “hung ác” nhất của hắn mà anh được thấy đó giờ.

Tự nhiên cảm thấy ít khó chịu được một chút! Hóa ra chọc cho Nhiếp Phong Vũ nổi giận là một chuyện đáng mừng! Nhận ra điểm này, anh nở nụ cười, từ khi vào ngục giam đến nay đây là cái cười vui vẻ thật sự.

Nụ cười của anh cũng làm Nhiếp Phong Vũ sững sờ. Như một đóa anh túc nở rộ, đây là điều đầu tiên hắn mường tượng ra, vì hắn chưa từng nhìn thấy anh cười thế này, không hề giống những cái cười trước kia. Hoa đẹp nhất là khi nở rộ, nhưng nở rồi mới nhận ra hóa ra hoa có độc.

“Trách anh? Tôi có tư cách sao?” Khác cái cười ban đầu, khóe miệng anh bây giờ còn vương chút mỉa mai, “Tôi được bữa no bữa đói cũng phải tùy vào tâm trạng Nhiếp gia ngài đây thế nào, tôi có tư cách trách ngài sao?”

“Cậu giận à?” Nhiếp Phong Vũ lại hỏi, khiến anh nhận ra cảm giác khó chịu ban nãy trong lòng mình là gì, nhưng là, tiếc quá, chỉ là ban nãy thôi.

“Giận cái đầu mẹ nhà ngươi!” Hung hăng bật ra câu này, anh mới phát hiện hóa ra mình tức giận thật.

Thoáng chốc, trong mắt Nhiếp Phong Vũ lóe lên một tia âm ngoan, anh cũng biết đó là gì: Nhiếp Phong Vũ giận rồi! Nhưng như tên đã lên dây không dừng lại được, anh cũng muốn nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Nhiếp Phong Vũ, như sư tử chỉ khi phát cuồng mới mang dáng dấp một chúa tể sơn lâm, anh nghĩ nếu thành công thì hay rồi. Anh cảm thấy mình cũng sắp phát cuồng tới nơi!

“Mẹ nó! Vô tâm vô phế biến thái cuồng!” (*) Lời vừa nói ra lập tức chân Nhiếp Phong Vũ giơ lên nhanh như tên bắn, gió vút bên tai anh, theo phản xạ nhanh nhạy anh lập tức trả đòn, hai tay đan vào nhau chặn trên đầu, Chiến Dã khẽ cắn răng, ngoan cường đối diện với Nhiếp Phong Vũ.

(*) Không tim không gan.

“Răng rắc” tiếng xương vang lên, dĩ nhiên, là tay của anh. Thân thể bị chấn động mạnh, anh khẳng định ít ra xương cốt còn chưa gãy. Nhưng là, cơn đau nhức ở cổ tay như ngấm vào tận tim…

Mẹ nó! Ra tay thật nặng!

Nhiếp Phong Vũ cơ hồ cũng kinh ngạc, tư thế công kích và bị công kích giữ nguyên hai giây, hắn hạ chân lùi về sau một chút. Nhìn Chiến Dã buông tay chậm rãi thẳng người lên, ánh mắt tràn ngập hận chỉ mong đâm thủng được hắn… dường như từng nhìn thấy qua đâu đó…

“Thẹn quá hóa giận à?” Chiến Dã trào phúng cười, lạnh lùng hỏi.

Ảo giác sao- Nhiếp Phong Vũ tự cười mình, hôm nay hắn cứ làm sao ấy. Quên đi. Xoay người rời đi không buồn nhìn anh lấy một cái.

“Nguyên Chiến Dã, đừng tưởng mình là đại biểu cho chính nghĩa, nơi này không tồn tại người như thế. Với tôi mà nói cậu cũng như bao người khác mà thôi, chẳng chút giá trị, Trần Tích cũng thế, mà cậu, cũng không hơn gì đâu.”

Phía sau không một tiếng động, Nhiếp Phong Vũ cảm thấy dường như mình bỏ quên thứ gì đó, nhưng lại không rõ là gì. Đi được vài bước, dừng lại nghĩ nghĩ, cũng quay đầu lại.

“Bỏ đi. Cậu trở về đi! Tôi sẽ cho người mang người đó tới bệnh viện, cậu-”

Câu nói như bị lãng quên, Nhiếp Phong Vũ đứng lặng nhìn Nguyên Chiến Dã, vẻ mặt kia không phải là phẫn nộ, không phải là bi thương, mà là… thất vọng.

Thất vọng? Nhiếp Phong Vũ không thể hiểu được sao mình lại nghĩ ra cái từ này.

Chiến Dã vẫn nhìn hắn, mắt chẳng buồn chớp, đến cuối cùng khẽ bật cười.

“Chẳng qua vẫn thế…”

Chẳng qua vẫn thế. Bốn chữ đủ hình dung tất cả, từ lúc sinh ra, mẹ bỏ đi, ba mất, tốt nghiệp, làm giáo viên, đi nằm vùng, gặp Nhiếp Phong Vũ, nhiệm vụ thất bại- tất cả của tất cả, chẳng qua vẫn là thế thôi.

Hóa ra mọi sự thật đơn giản, đơn giản đến mức chỉ một câu là có thể hình dung.

.

.

.

Nằm trên giường mắt dán lên trần nhà, bên ngoài vầng trăng cao cao len lỏi chút ánh sáng qua cửa sổ, khiến cho căn phòng như bao phủ trong ánh sáng bạc lạnh lẽo. Anh không ngủ, những người khác cũng không ngủ, có lẽ là đêm duy nhất cả phòng cùng mất ngủ. Chiến giường bên dưới trống trơn, Chiến Dã không còn nghe được hơi thở trước kia.

Tứ chi mỏi mệt như vừa bị quần một trận, anh cảm thấy mình như con cá bị thảy lên bờ, không gian này chẳng phải nơi anh muốn sống.

Lúc anh bước vào phòng, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người anh, ngoại trừ Trần Tích nằm im nơi đó, bất giác cảm thấy mình thật vô dụng. Anh cô phụ lòng tin mọi người. Anh mang theo hy vọng của mọi người để rồi trở về với hai bàn tay trắng. Bạn đang

Anh vươn tay nghĩ muốn nắm lấy tay Trần Tích, đột nhiên đôi môi khô khốc của cậu phát ra thanh âm thỏ thẻ tưởng như không thể nghe được-

“Xin lỗi anh, A Chiến….”

Chỉ một câu, anh ngỡ ngàng đến đứng hình. Toàn thân như bị lửa nung đau râm ran khắp người, đặc biệt là vết cắn của cậu ngày đó, như một lần nữa toét miệng vết thương.

Xin lỗi… người phải xin lỗi là anh, anh mới cần phải nói xin lỗi. Vì anh, người vô tội đã bị cuốn vào. Anh không biết vận mệnh tương lai của Trần Tích sẽ ra sao, nhưng ít ra sẽ không như bây giờ, nếu anh không xuất hiện…

Người cuối cùng nắm tay Trần Tích là Trọc, vì Nguyên Chiến Dã cảm thấy tay mình dường như dính đầy máu tanh.

Đêm cuối cùng đã trôi qua như thế. Anh khép hờ mắt, trong lòng đầy toan tính. Thời khắc thi thể Trần Tích được mang đi, toàn bộ khí lực của anh đều dồn trên người Trọc. Anh biết nếu không giữ chặt hắn lại có thể hắn sẽ lao ra ngoài liều mạng với bọn người kia, anh không muốn Trọc phải chịu chết oan uổng.

Anh là một thằng nhát gan!

Khi anh giữ lấy Trọc đồng thời cũng là anh tự giữ chặt chính mình. Anh đang trốn tránh…

Tiếng sột soạt xoay người từ một góc nào đó vang lên, tiếng nấc nghẹn ngào rốt cục cũng không thể kiềm nén mà bật ra, như những tiếng khóc rên cuối cùng. Không ai lên tiếng, vì ai cũng hiểu được.

Chiến Dã nhắm mắt lại, nhẹ buông một tiếng thở dài.

Trong bóng đêm, thanh âm Chu Chính vang lên, “Ngủ đi! Trời sắp sáng rồi.” Sau đó là tĩnh lặng xuyên suốt màn đêm, khiến anh hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác mà nghe lầm chăng.

Nếu thật sự là ảo giác, có khi sẽ tốt hơn chăng?

Tiếng rời giường phá vỡ sự tĩnh lặng như thôi thúc điều gì đó. Chiến Dã thẫn thờ ngồi dậy, nói đúng hơn toàn bộ người trong phòng lúc này đều đang thẫn thờ. Trước khi đi khẽ lia mắt nhìn chiếc giường trơ trọi, ánh mắt tĩnh lặng vô hồn.

“Ê! Đừng nhìn.” Chu Chính bỗng từ đâu ra bưng đầu anh quay sang chỗ khác.

Nguyên Chiến Dã nâng mắt nhìn Chu Chính, trông thấy đôi mắt ẩn chút bi thương và bất lực, khẽ mỉm cười hỏi: “Sao thế?”

Chu Chính buông tay, thở dài,

“Cậu đó, đừng làm tôi sợ chứ, ánh mắt cậu vừa nãy trông quái lắm. Có chuyện gì cứ nói với tôi, chứ đừng ém nghẹn mãi mà sinh bệnh mất!”

Anh khẽ cười, “Yên tâm đi! Ai cũng đôi khi sẽ có bất thường, nhiều hay ít mới là vấn đề-” Nói xong cầm lấy khăn và chậu rửa mặt ra ngoài.

Chu Chính dõi theo bóng lưng anh tuấn, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.

Thời gian chậm rãi trôi, từng giây từng khắc lúc này như dài cả thế kỉ đối với anh. Chỉ một giây anh cũng có thể suy nghĩ đến nhiều việc, rất nhiều rất nhiều.

Hướng đến căn tin, tất cả đều trầm mặc. Chiến Dã trầm mặc, Chu Chính cũng thế, Sẹo, Trọc và Khỉ Đột cũng chẳng khác gì. Cả phòng 419 chưa từng khi nào “hợp ý” nhau đến mức này. Bầu không khí như cô đặc một áp lực vô hình.

“9527, trưởng ngục gọi anh, mau theo tôi đi.” Một gã cảnh ngục chặn đường anh trong lúc anh chuẩn bị vào căn tin, Chiến Dã chẳng buồn ngẩng đầu, vờ như mắt điếc tai ngơ.

“Có nghe không hả? 9527! Gọi anh đó!” Cảnh ngục kêu to, bước nhanh đến trước mặt anh.

Nguyên Chiến Dã tỉnh bơ nhìn bản mặt nổi giận đùng đùng, cười nói: “Ngại quá, phiền nói cho hắn biết, tôi muốn ăn sáng, không rảnh.”

“Cái gì?” Cảnh ngục ngớ ra, như không thể tin vào tai mình, “Anh vừa nói gì?”

“Tôi muốn ăn sáng, không rảnh.”

“Anh! Anh uống lộn thuốc rồi hả? Dám nói năng với tôi như thế! Anh nghĩ mình là cái thá gì?” Cảnh ngục mở to hai mắt mắng, “Tôi lập tức cho… a!”

Hét thảm một tiếng, thu hút ánh nhìn chung quanh. Nguyên Chiến Dã một tay nắm chặt cổ gã ta dùng sức nâng lên, cảnh ngục thân cao gần thước tám đã bị lơ lửng cách mặt đất một khoảng, hai chân khó khăn nhón nhón chạm đất.

“Ư! Biết… biết rồi! khụ khụ~ khụ!” Câu nói như khẩn cầu.

Thả tay quăng người cái bịch xuống đất, anh chẳng buồn liếc mắt nhìn quay đầu đi thẳng vào căn tin. Đoàn người đi theo cũng chẳng tỏ thái độ gì như chưa từng có chuyện xảy ra.

“Tột cùng thì khuôn mặt nào mới là thật nha-” Chu Chính thì thầm tự hỏi.

Bước vào căn tin, một chiếc bàn ngay giữa bị cô lập. Nhiếp Phong Vũ ngồi một góc, mà cách đó không xa là Trương Gia Dương. Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn anh, còn anh vẫn bình thản bước đến chiếc bàn trống gần đó mà chẳng ai dám ngồi, làm như chẳng nhìn thấy họ.

Không khí bỗng trở nên quỉ dị, tựa hồ như ai cũng nhận ra được.

Nhiếp Phong Vũ chẳng biểu lộ gì, tầm mắt dừng lại trên bóng lưng anh cũng không lâu. Ngược lại Trương Gia Dương không ngừng nhìn anh, anh lại tỏ vẻ như mình chẳng để tâm đến. Lúc này đây, thời gian tựa như một sợi dây, kéo căng quá ắt sẽ đứt đoạn.

Chiến Dã cúi đầu nhìn ngón tay đặt trên bàn, không nói được một lời. Nhiếp Phong Vũ rốt cục cũng dời tầm mắt sang nhìn anh, đối phương như cũng cảm nhận được, ngẩng đầu, nheo mắt lại nhìn hắn, nở nụ cười, vươn đầu lưỡi liếm môi một chút, động tác mang ý vị thâm sâu, Nhiếp Phong Vũ có cảm giác.

Không gian như ngập trong khói súng, chỉ cần một chút lửa cũng đủ thiêu ruội. Cũng chẳng phải riêng gì Chiến Dã anh, toàn bộ người của hôm nay dường như đều mang một biểu dạng khác. Nét mặt hưng phấn như một con dã thú bị giam cầm đói khát lâu ngày chuẩn bị thoát khỏi lồng sắt.

Dã thú, luôn hướng theo mùi máu mà đi.

Đột nhiên tay bị nắm lấy, Chiến Dã sửng sốt còn chưa kịp nâng mắt nhìn, Chu Chính đã thầm thì bên tai,

“Nghĩ kỹ chưa đó? Cậu có biết mình đang làm gì không?”

Nguyên Chiến Dã cảm thụ được toàn bộ mạch máu trong người đang sôi trào. Lời nói của Chu Chính như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu anh, nói cho anh biết nên dừng lại, ít ra anh vẫn còn một tia lý trí. Phải, Nguyên Chiến Dã, mày không thể quên mày phải làm gì.

Ngẩng đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ, đối phương lúc này đang treo trên môi cái cười kỳ quái. Hắn vẫn nhìn anh, anh đứng bật khỏi ghế, nghe được Nhiếp Phong Vũ nói tuy nhẹ nhưng rõ ràng-

“Không còn kịp rồi.”

Và ngay lúc đó, một tiếng vang thật lớn, chiếc bàn to bị lật đổ, theo sau đó là hàng loạt các loại âm thanh hỗn loạn hòa cùng tiếng thét chói tai ngập cả phòng ăn.

Tiếng còi báo khẩn cấp vang lên the thé. Hơn một ngàn phạm nhân như phát điên đồng loạt xấn tới cảnh ngục cướp chìa khóa, trong số cảnh ngục chỉ có duy nhất một người giữ chìa khóa. Như một trò cá cược, mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất. Số cảnh ngục trấn giữ quá ít, thoáng chốc đã bị phạm nhân bao phủ.

Tiếng còi hụ, tiếng hô hào, tiếng cầu cứu, tiếng rít gào- hòa vào nhau, dễ làm người ta suy sụp.

Nguyên Chiên Dã đứng lặng nhìn hết thảy, trơ trọi giữa biển người như con thuyền rời bến mặc cho sóng xô sóng quật. Quay đầu, không nhìn thấy người quen nào cả.

Người đâu hết rồi? Chu Chính đâu? Trọc đâu? Sẹo, Khỉ Đột nữa? Còn có… Trần Tích đâu? Rõ ràng biển người thế kia, lại chẳng tìm được một bóng hình quen thuộc.

Rồi thì hình bóng Nhiếp Phong Vũ cũng được anh thu vào đáy mắt, hắn đang đứng trên thang lầu gần đó, hai vệ sĩ phía trước, và bên cạnh- Trương Gia Dương.

Đột nhiên cảm thấy hình ảnh này thực lóa mắt- à không! Phải nói là chướng mắt. Nguyên Chiến Dã đột nhiên mắt mở to, vội vàng gạt đám người ra mà đi thẳng về phía trước. Thân người liên tiếp ngã xuống theo bước chân anh, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào bóng người phía trước- là Trọc. Chẳng biết từ đâu xuất hiện, gã ta nắm chặt trong tay cây thiết côn bản to bằng ngón tay lăm lăm bước đến Nhiếp Phong Vũ.

Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, mà Trọc cũng đã điên rồi!

Đừng đi! Không thể đi! Anh biết Trọc muốn vì Trần Tích báo thù, nhưng không được đâu, cản bản là không có khả năng! Nếu cứ đi là cầm chắc cái chết! Dừng lại đi! Mau dừng lại! Tránh xa hắn ra! Hắn rất nguy hiểm!

Bước chân nhanh dần chuyển thành chạy, anh muốn tiến tới trước thật nhanh để ngăn cản Trọc. Nhưng đột nhiên dưới chân bị người bắt lấy, dừng lại vài giây, Trọc đã đến gần Nhiếp Phong Vũ giơ thiết côn lên đánh xuống, dĩ nhiên mục tiêu của gã là Trương Gia Dương đứng cạnh hắn.

Nhưng chỉ tích tắc như điện xẹt, thiết côn bị Nhiếp Phong Vũ nắm lấy. Trọc ngây ngẩn cả người, nghĩ muốn rút thiết côn về nhưng phát hiện căn bản chẳng thể nhúc nhích.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lạnh lùng phun ra một câu, Nhiếp Phong Vũ nhấc chân đá bụng Trọc một cước.

“Rắc~!” tiếng xương cốt gãy nghe thật rõ ràng, chưa kịp rên lên đã như diều đứt dây mà té ngã.

Trọc mắt trừng to ngã xuống đất, miệng lại chẳng thốt nên lời, mười ngón tay gắt gao thít chặt vào mặt đất như muốn đâm sâu vào.

“Sao lại có loại người ngu như thế nhỉ?” Trương GIa Dương bĩu môi, “Không lo cong đít lên mà chạy đi lại đi tìm tao chọc, hử!”

Nhiếp Phong Vũ không nói gì, liếc qua Trọc một cái, vừa định ném đi thiết côn trong tay thì bị Trương Gia Dương giành lấy.

“Xem chừng sống cũng chẳng được bao lâu, tao giúp mày luôn ha! Sớm chết sớm siêu sinh mà, nhớ kỹ kiếp sau đừng làm mấy chuyện ngu như này nữa!” Nói xong giơ thiết côn hướng đến ngực Trọc.

Nhiếp Phong Vũ định mở miệng bảo ngừng tay, nhưng lời chưa kịp rời môi, vì thiết côn đã không đáp xuống ngực Trọc mà bị người khác chặn được.

“Ngươi!?” Trương Gia Dương kêu lên, nhìn Chiến Dã mặt dính máu đang quỳ một gối xuống đất tay nắm chặt thiết côn.

Mùi máu tanh, thực khó chịu.

Chiến Dã chậm rãi nâng mắt nhìn Trương Gia Dương, tay kia lau sơ vết máu trên mặt, “Nếu ngươi không muôn chết ngay lập tức đừng làm chuyện dại dột như thế.” Nói xong kéo mạnh, chớp nhoáng Trương Gia Dương cảm thấy tay như bị tước da, cảm giác nóng rát truyền đến, máu chầm chậm rỉ ra qua kẽ tay.

“Hờ! Không ngờ nha,” Trương Gia Dương khẽ cười, nắm chặt tay lại, “Ngươi nổi giận lên là vậy đó à.”

Không để ý đến hắn, anh ném thiết côn xuống đất, nâng Trọc dậy, từ đầu đến cuối chẳng buồn liếc nhìn Nhiếp Phong Vũ.

“Không sao chứ?”

Trọc nói không nên lời, khẽ gật đầu.

“Tôi mang anh đi.” Chiến Dã cố gắng không đụng đến vết thương đỡ Trọc dậy, mặc dù có chút khó khăn nhưng anh vẫn hết sức cẩn thận. Toàn cảnh đều được Nhiếp Phong Vũ thu vào mắt, hàng mày anh tuấn khẽ chau lại, mà chinh hắn cũng không phát hiện ra.

“Vậy được không đó?” Đột nhiên nói một câu, làm Chiến Dã và Trương Gia Dương đồng thời nhìn hắn, Nhiếp Phong Vũ hếch cằm sang một hướng, mỉm cười nói: “Đồng bạn của cậu hình như lấy được thứ người ta muốn rồi kìa, lợi hại thật nha!”

Nguyên Chiến Dã giật cả mình, mạnh quay đầu rồi nhìn thấy hình ảnh anh không muốn nghĩ đến nhất…

Chìa khóa được giơ cao giữa không trung, mà người cầm nó, chính là Chu Chính.

Lúc này còi báo vang to, nhiều cảnh sát vũ trang đổ ập vào căn tin, bắt đầu cuộc đàn áp…