Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 107




Sau hội triều để các sứ thần quốc gia, vương công đại thần, thích sứ chín châu dâng tặng quà mừng chính là cung yến được tổ chức long trọng trong ngự hoa viên.

Trong ngự hoa viên giăng đèn màu lụa màu khắp nơi, trong đình lầu trên mặt nước hồ sáng như gương là từng tiếc mục ca hát tạp kỹ.

Vân Trinh lười biếng đi dạo trong ngự hoa viên, cuối cùng hắn đã được thay bộ lễ phục kia bằng quan phục Đại Lý Tự thiếu khanh của mình.

Hôm nay hắn là người nổi tiếng, luôn có người tìm hắn nói chuyện, sau đó ẩn ý hỏi thăm vụ án kia là gì. Án sách phản nghịch đã gây ra sóng to gió lớn trong kinh thành, vô số người bị giam giữ thẩm tra bí mật, Tuần Dương quận vương phủ bị bao vây, ngay cả hai vị công tử Thừa Ân Bá phủ cũng bị giam giữ đợi thẩm vấn.

Vân Trinh gặp được vài người đã cảm thấy nhàm chán, liền mập mờ qua loa mấy lần rồi đuổi đi. Hắn ngẩng đầu nhìn Cơ Băng Nguyên ngồi trên cao, phong thái vẫn ung dung đoan trang tao nhã, lưng thẳng tắp.
Dường như Cơ Băng Nguyên ở trên cũng có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, liền hơi nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Cái nhìn này khiến cả người Vân Trinh nóng lên.

Eo chân còn vẫn bủn rủn, hắn lại chỉ muốn bá chiếm nam nhân cao quý đứng đầu thiên hạ ở trên kia.

Nhiều người cung cung kính kính đứng bên cạnh chúc thọ, viết thơ tụng thánh bay bổng cho y.

Vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt, dung nhan cao quý, cao cao tại thượng, nhìn bọn họ giống như một vị thần nhìn xuống chúng sinh.

Nhưng người như vậy vừa rồi lại bóp mắt cá chân hắn đến đau nhức, đôi mắt đen láy dưới hàng mi cong dài nhìn chằm chằm vào hắn, cứ như yêu hắn đến mức chỉ muốn vò nát hắn vậy.

Giống như phàm nhân có được thiên thần, cảm giác kiêu ngạo và mừng rỡ bí ẩn này khiến hắn không muốn ở trong đám người thêm nữa. Hắn sợ hắn sẽ không nhịn được nhìn vị thần mà hắn yêu mến lâu quá.
Hắn đi lên lầu trong ngự hoa viên dựa vào lan can nhìn xuống, nơi này có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đường.

Suốt sáu phố ba chợ, khắp nơi giăng lụa màu, gánh xiếc gánh hát thi thố tài năng, các cửa hàng treo đèn kết hoa, chiêng trống vang trời, pháo hoa nổ vang không ngừng. Mọi người chen lấn trên đường phố giống như thủy triều, quán trà quán rượu khách điếm tiệm cơm tràn đầy khách. Khắp chốn rộn rã, quan dân cùng vui, đúng là một cảnh tượng thái bình.

Hắn lo lắng nghĩ may mà điều tra ra được quyển sách kia.

“Tìm ra quyển kia thơ phản rồi?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh hắn.

Hắn giật nảy mình, quay đầu thấy là Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố cười: “Lần này Cơ Hoài Thanh xong rồi nhỉ, ở kiếp trước những người kia liều chết không khai, gã ta lại đổ hết oan ức lên ta. May mà lúc ấy ta tìm người điều tra ra được thị thϊếp trong phủ gã ta.”
Vân Trinh nhếch miệng, cũng may hôm nay tâm trạng hắn rất tốt nên không lập tức trở mặt.

Cơ Hoài Tố thở dài nói: “Ngươi rất lợi hại, ta rất hiếu kỳ rốt cuộc ngươi làm thế nào mà Hoàng Thượng lại tin ngươi như vậy, dù sao y cũng không phải người không có chủ kiến.”

Vân Trinh nói: “Vì sao ngươi luôn muốn lợi dụng người khác vậy?”

“Ngươi không thể tử tế hơn chút sao?”

“Đôi mắt của mẫu phi ngươi đã khá hơn chưa?”

“Ngươi sống lại một đời mà không tìm đại phu khám mắt cho bà ấy sao?”

“Ngươi khôn khéo như vậy mà không biết cách thay đổi tình cảnh của bà ấy ư?”

Cơ Hoài Tố vui vẻ cười: “Đôi mắt của bà ấy đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không tiếp tục thêu thùa nữa. Bây giờ ta đã cải thiện kinh tế hơn rất nhiều, cảm ơn ngươi vẫn còn quan tâm đến bà ấy.”

Vân Trinh nói: “Lúc trước bà ấy đối xử rất tốt với ta.”

Cơ Hoài Tố nói: “Ừm, mẫu phi nói ngươi hồn nhiên ngây thơ, là một đứa trẻ ngoan.”

Tâm trạng của Vân Trinh đang rất tốt, cộng thêm tin tức Cơ Hoài Tố cung cấp trước đó đã giúp hắn tránh được một mối nguy hiểm, vả lại hôm nay là ngày sinh nhật Hoàng Thượng, không thể làm hỏng bầu không khí được. Bởi vậy nên hiếm khi hắn ôn hòa nói: “Làm người tốt đi.”

Cơ Hoài Tố hỏi: “Làm người tốt thì ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta sao?”

Vân Trinh nhìn gã một cái: “Không, chỉ là có thể nương tay một chút.”

Cơ Hoài Tố cười một tiếng: “Cứ chắc chắn ngươi nhất định thắng như thế sao?”

Vân Trinh nói: “Rốt cuộc là ai nói cho ngươi ta là con riêng của Hoàng Thượng?”

Cơ Hoài Tố nói: “Cơ Hoài Thanh.”

Vân Trinh cũng không bất ngờ lắm: “Ồ.”

Cơ Hoài Tố nói: “Có đôi khi ta cũng khó hiểu vì sao ta lại tin vào lời đồn ngu xuẩn như vậy.”

Vân Trinh nói: “Ngươi chỉ cảm thấy ngôi vua quan trọng hơn mà thôi.”

Cơ Hoài Tố bất đắc dĩ: “Đời này ngươi thông thấu đến mức khiến ta phải bất ngờ, không chừa cho ta chút mặt mũi được sao?”

Vân Trinh híp mắt khẽ cười: “Ta chưa từng thay đổi.”

Cơ Hoài Tố nói: “Đúng rồi, ngươi luôn luôn rất dễ bị nhìn thấu, ví dụ như bây giờ tâm trạng của ngươi rất tốt?”

Vân Trinh chỉ cười không nói.

Cơ Hoài Tố thấy mí mắt hắn hơi đỏ cứ như vừa mới khóc xong, nhưng khuôn mặt lại giãn ra, lúc đưa mắt nhìn quanh còn có vẻ phong lưu. Trong lòng gã hơi thắt lại, đang muốn đi lên nói gì đó thì đột nhiên lại có một nữ tử bước nhanh đến quỳ sụp xuống khóc như mưa trước mặt bọn họ: “Tiểu nữ bái kiến Quận vương, Hầu gia. Cầu xin Quận vương, Hầu gia giúp đỡ tiểu nữ tử.”

Cơ Hoài Tố có chút mất mát, cũng không biết lần tiếp theo nhìn thấy tâm trạng Vân Trinh tốt như vậy là lúc nào, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt khiêm tốn nhã nhặn: “Đàm tiểu thư xin hãy đứng lên, hôm nay là ngày sinh của thánh thượng, không tiện khóc lóc trong cung.”

Đàm Trăn thu nước mắt, thấp giọng nói: “Là tiểu nữ thất lễ, thật sự là ta quá mức khủng hoảng. Đêm qua Đại Lý Tự phái người giam giữ hai vị huynh trưởng của ta, trưởng bối lại ở Giang Nam xa xôi, trong phủ không có người làm chủ. Ta lại không thể hỏi thăm được nguyên nhân từ ai, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Hôm nay mới nhờ người quen dẫn ta vào đây, tiểu nữ cũng không dám tùy tiện đến trước mặt Hoàng Thượng, nhưng lại không quen biết nhiều người nên chỉ có thể mặt dày đi cầu xin Vương gia và Hầu gia. Mặc dù hai vị huynh trưởng trong nhà không nên thân, nhưng tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy gì, chỉ sợ là bị ai liên luỵ…”

Cơ Hoài Tố đưa mắt nhìn Vân Trinh, Vân Trinh vẫn lạnh lùng như băng. Gã đoán có lẽ là chuyện về thơ phản, việc này được điều tra bí mật, đáng lẽ ra gã cũng không nên biết, vì thế chỉ có thể nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư không cần lo, Hoàng Thượng anh minh thần võ, nếu chỉ là bị liên luỵ thì chắc chắn sẽ bảo đảm hai vị huynh trưởng của ngươi được bình an.”

Chỉ là bình an, lại chưa chắc còn có tiền đồ! Điều này cũng không thể để Đàm Trăn yên tâm, nàng ta quỳ nói: “Nghe nói Chiêu Tín Hầu nhậm chức Thiếu khanh ở Đại Lý Tự, có thể nói cho tiểu nữ biết nguyên nhân hay không? Nếu chỉ tra án một chút thì người trong nhà cũng đỡ phải lo, còn nếu liên lụy rộng, tiểu nữ chỉ có thể mời tổ phụ tự đến kinh thành!”

Vân Trinh nói: “Chuyện này liên quan đến cơ mật, ta cũng không biết tình tiết vụ án cụ thể, tiểu thư vẫn nên yên tâm chờ đợi kết quả thẩm vấn là được. Hà Gian quận vương cũng đã nói rồi, Hoàng Thượng sẽ không không nể tình thân.”

Đàm Trăn còn muốn lên tiếng, Vân Trinh lại bất ngờ cất cao giọng: “Cấm vệ trực ban ở đâu?”

Chỉ thấy có hai cấm vệ trực ban mặc áo giáp đeo đao bỗng nhiên xuất hiện dưới lầu, chắp tay quỳ một chân xuống: “Mạt tướng xin Hầu gia sai bảo!”

Cơ Hoài Tố hơi biến sắc, gã không ngờ được Vân Trinh chỉ thuận miệng gọi, thế mà lại có thể gọi được hai vị cấm vệ ra. Rõ ràng vừa rồi gã đến đây không thấy có ai canh gác ngăn cản, thiên kim Thừa Ân Bá phủ tới cũng không bị can ngăn.

Điều này nói rõ hai cấm vệ này căn bản chỉ dùng để bảo vệ Vân Trinh, nghe lệnh triệu tập bất cứ lúc nào.

Nhưng lại nói là đang trực, nói cách khác việc bảo vệ Vân Trinh thuộc về việc cấm vệ chia ban bình thường — Ở trong cung, chỉ có mỗi Hoàng Thượng có quyền được triệu tập cấm vệ chia ban trực luân phiên mà thôi.

Trong lòng gã suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Lại thấy Vân Trinh thuận miệng phân phó: “Thiên kim Thừa Ân Bá phủ lạc đường, mời tướng quân dẫn nàng ta đến chỗ yến hội của các mệnh phụ.”

Đàm Trăn thấy thế liền bổ nhào về phía trước ôm lấy giày Vân Trinh, đã không thèm để ý đến dáng vẻ nữa: “Hầu gia! Ta biết trước đó hai huynh muội chúng ta có mắt không tròng, đắc tội Hầu gia, nhưng mong Hầu gia nhân từ giơ cao đánh khẽ, buông tha cho huynh trưởng nhà ta đi!” Nàng ta đã sớm đã tự mình thăm dò được vụ án lần này được điều tra theo án phản nghịch, liên lụy ra rất rộng, hình như là tra được một tập thơ!

Nàng ta liên tục đổ mồ hôi lạnh, cả đêm không được ngủ ngon. Dù sao từ lúc ba huynh muội mình vào kinh đã tham gia vô số hội văn thơ, đa số sau khi kết thúc hội thơ đều sẽ thu gom các bài thơ lại để in ấn tặng cho nhau. Đây vốn dĩ là lệ cũ, ai biết được là bản thơ nào xảy ra vấn đề?

Nhưng cho dù như thế nào thì bọn họ vẫn là mẫu tộc của Hoàng Thượng, vậy mà Đại Lý Tự lại dám trực tiếp tới cửa bắt bớ, rõ ràng là vị Vân hầu gia này trả thù riêng mà!

Nàng ta cũng không lo được quá nhiều, chỉ có thể thừa dịp tiết Vạn Thọ để nói rõ hành vi lòng dạ hẹp hòi trả thù riêng của vị Vân hầu gia này ra trước mắt bao người, trước Hà Gian quận vương thôi.

Vân Trinh vô cùng kinh hãi, nghe nàng ta nói vậy thì lại không nhịn được cười lạnh: “Ngươi cho rằng là ta lấy việc công trả thù riêng ư? Ngươi cũng đề cao mình quá đấy.”

Cơ Hoài Tố liền vội vàng tiến lên đỡ Đàm Trăn dậy: “Đàm tiểu thư, xin chớ như thế.”

Vân Trinh lại nén giận nói: “Đi đến chỗ Hoàng Thượng bẩm báo, cứ nói ta có việc mời y di giá đến Tố Tâm Hiên, để vị Đàm tiểu thư này phân trần trước mặt Hoàng Thượng, nhìn xem rốt cuộc có phải là ta giở trò hay không.”

Cơ Hoài Tố mỉm cười lắc đầu nói: “Phía trước còn đang mở tiệc, Hầu gia vẫn nên bớt giận lại…”

Đã thấy một cấm vệ chắp tay nghe lệnh: “Mạt tướng tuân lệnh.” Vậy mà thật sự xoay người đi về hướng ngự hoa viên.

Vân Trinh lui lại hai bước, không nhịn được căm ghét cầm khăn tay lau giày: “Đến Tố Tâm Hiên đi.”

Đàm Trăn nửa tin nửa ngờ, nhưng Vân Trinh đã ngẩng đầu đi về hướng thủy tạ kia.

Nàng ta do dự nhìn về phía Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố chắp tay nói: “Mời tiểu thư đi, có Chiêu Tín Hầu tiến cử, chắc lát nữa Hoàng Thượng rảnh, lại nghe nói tiểu thư cầu kiến, kiểu gì cũng sẽ gặp thôi.”

Đàm Trăn miễn cưỡng cười nói với Cơ Hoài Tố: “Còn xin Quận vương đi cùng, tiểu nữ không quen trong cung, chỉ sợ vi phạm quy củ.”

Cơ Hoài Tố nhìn nàng ta một cái, cười nói: “Đàm tiểu thư cứ yên tâm, Chiêu Tín Hầu thẳng thắn vô tư, không phải loại người cố ý gây khó xử cho người khác. Lát nữa nếu tiểu thư có cơ hội diện thánh thì nhất định không được nhắc lại việc này, như vậy sẽ hại hai vị huynh trưởng.” Nhưng gã vẫn đi cùng nàng ta đến Tố Tâm Hiên.

Đàm Trăn nói: “Vừa rồi ta cũng luống cuống tay chân, may có Quận vương chỉ bảo, lát nữa ta sẽ đi xin lỗi Hầu gia vậy.”

Cơ Hoài Tố khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy thiên kim Thừa Ân Bá phủ đúng là không biết lý lẽ.

Tố Tâm Hiên chính là thủy tạ, bây giờ tiết trời đã gần đến đầu mùa đông hơi lạnh, hoa lau bên ngoài trắng phơ. Lúc bọn họ đi vào, Vân Trinh đang ngồi ở đó tự châm trà uống. Lại có cung nhân ở một bên hầu hạ pha trà nấu nước, nhìn thấy bọn họ đến cũng vội vàng dẫn bọn họ vào chỗ rót trà.

Cơ Hoài Tố cười nói với Vân Trinh: “Hầu gia đúng là tự tại như ở nhà mình.”

Vân Trinh không thèm nhấc mắt, chỉ cầm một quả quýt lên chậm rãi bóc vỏ.

Không bao lâu sau quả nhiên nghe được tiếng bước chân, đám cung nhân dẫn Cơ Băng Nguyên tiến vào. Vốn dĩ trên mặt Cơ Băng Nguyên đang có ý cười, nhưng vừa vào nhìn thấy Cơ Hoài Tố và một nữ tử thì sắc mặt lại biến trở về lạnh nhạt. Y nhìn ba người hành lễ mới nói: “Miễn lễ đi, Hà Gian quận vương có chuyện muốn tấu sao? Vị khuê tú này là thiên kim nhà nào?”

Đàm Trăn nhìn thấy Cơ Băng Nguyên đến thì ngây ra, nghe Cơ Băng Nguyên hỏi mới vội vàng hấp tấp gối quỳ xuống nói lại lời lúc trước một lần. Nhưng cũng không còn dám nói Chiêu Tín Hầu trả thù riêng nữa mà chỉ rưng rưng nói: “Hoàng Thượng cũng biết phủ chúng ta vẫn luôn quản nhà nghiêm khắc, bình thường tuyệt đối không ỷ thế khinh người, xúc phạm vương pháp. Bởi vậy hai vị huynh trưởng đột nhiên bị bắt, trong lòng tiểu nữ sợ hãi, đành phải đến cầu xin Quận vương và Hầu gia dẫn đến diện thánh.”

Vốn dĩ tâm trạng của Cơ Băng Nguyên đang rất tốt, thấy vậy cũng chỉ khẽ mỉm cười nói: “Trẫm biết, việc này Đại Lý Tự đã xin phép trẫm rồi, là trẫm để Đại Lý Tự xử lý công bằng, bắt về thẩm vấn trước. Tuy lần này chỉ là chuyện sợ bóng sợ gió, nhưng cũng là do bình thường bọn họ quá chây lười, từ khi vào kinh đến nay chỉ biết chơi bời kết bạn tùy ý, cho nên mới bị lợi dụng. Sau này phải nên cẩn thận giữ mình, cẩn thận đọc sách mới được.”

Đàm Trăn nghe y nói vậy thì vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Nhất định sau này tiểu nữ sẽ khuyên nhủ huynh trưởng, không dám phụ tấm lòng của Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên gật đầu: “Không ngờ lại dọa ngươi sợ hãi, trẫm sẽ cho người đưa ngươi về phủ.” Y ra lệnh cho người bên cạnh: “Chọn vài tấm lụa đẹp để thưởng.”

Y ôn hòa nhìn cung nhân mời Đàm Trăn xuống dưới, lúc này mới nhìn về phía Cơ Hoài Tố, cười hỏi: “Khanh cũng tới nói giúp Thừa Ân Bá phủ sao?”

Trong lòng Cơ Hoài Tố tập trung cao độ, khoanh tay đáp lời: “Bẩm Hoàng Thượng, quan lại phá án sao thần dám nhúng tay. Chỉ là vừa rồi gặp được Hầu gia trong cung yến nên mới tiến lên bắt chuyện vài câu, đúng lúc thiên kim Đàm phủ đến cầu xin Hầu gia dẫn đi diện thánh, thần mới đi cùng thôi.”

Cơ Băng Nguyên nhìn gã gật đầu: “Tính ngươi vẫn luôn cẩn thận, trẫm cũng yên tâm. Bây giờ lại Ncó một chuyện muốn giao cho ngươi xử lý, sau đó sẽ có ý chỉ đến chỗ ở của ngươi, ngươi cần dùng tâm để làm việc.”

Cơ Hoài Tố vội vàng nghiêm túc đáp lời, lại đưa mắt nhìn Vân Trinh từ đầu đến cuối không nói một lời rồi mới vội vàng cáo lui.

Cơ Băng Nguyên gật đầu đồng ý, thấy Cơ Hoài Tố rời đi mới bước lên trước mỉm cười nói với Vân Trinh: “Là ai chọc giận Hoàng hậu vậy? Tiểu bối ngu dốt, ta sẽ dạy dỗ bọn họ.”