Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 116




Vân Trinh đứng vững, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía gã.

Cơ Hoài Tố nhìn bờ môi hắn hơi sưng, đỏ mà mê người, giống như sáng sớm lại bị chà đạp, ánh mắt lạnh đến đáng sợ nhưng lại mang theo sức hấp dẫn khó nói lên lời.

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên hơi thả chậm giọng: “Phòng chữ Thiên số chín của Viễn Xuân Các gần đây, ta chờ ngươi ở đó.”

Gã buông tay ra, nhìn chằm chằm Vân Trinh rồi quay đầu rời đi.

Gã hoàn toàn chắc chắn Vân Trinh sẽ đến.

Quả nhiên rất nhanh Vân Trinh đã đến, giữa phòng bày đầy bàn rượu thịt, Cơ Hoài Tố rót trà cho hắn: “Ngươi tửu lượng cạn nên ta không đưa rượu lên, đều là đồ ngươi thích ăn đấy.”

Vân Trinh nói: “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng .”

Cơ Hoài Tố hít sâu một hơi: “Chừng nào thì ngươi và Hoàng Thượng…?”

Vân Trinh đứng dậy xoay người rời đi, Cơ Hoài Tố lạnh lùng nói: “Cát Tường Nhi, ngươi phải biết chuyện sau khi ngươi chết chỉ có mỗi ta biết rõ. Vì sao Hoàng Thượng mất tích, vì sao lại ngồi yên nhìn trong triều không có vua, Nội Các và Quân Cơ Xử đỡ Thái tử lên ngôi mà y lại không xuất hiện. Cho dù trở về, y cũng không phế ta đi.”
Vân Trinh cười lạnh: “Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết sao? Ta có thể đi hỏi Chu Giáng.”

Cơ Hoài Tố lại cười: “Hắn ta không biết, người trong thiên hạ cũng không biết. Y trở về chỉ có thể làm Thái Thượng Hoàng, đương nhiên là bởi vì y đã không có khả năng đứng trên triều ra lệnh cho thiên hạ hay phê duyệt tấu chương nữa. Bằng không sao y có thể cam tâm để ta tiếp tục làm Hoàng đế bù nhìn chứ. Cũng chỉ vì y có thể khống chế được ta, mà ta đã quen với chính vụ, có thể ổn định triều đình vững chắc rất nhanh thôi.”

Vân Trinh mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Cơ Hoài Tố: “Ngươi nói bậy!”

Cơ Hoài Tố cười: “Để công bằng, mỗi người một câu hỏi. Ngươi có thể hỏi trước, sau đó ta hỏi, thay phiên nhau đáp, không được nói dối. Ta đề nghị ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng hỏi.” Gã ngồi ở bên kia giống như đã từng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế khống chế thiên hạ, vươn tay chỉ vào vị trí trước mặt.
Vân Trinh hung dữ nhìn gã chằm chằm, cuối cùng cũng ngồi về, thốt ra một câu hỏi: “Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì?”

Cơ Hoài Tố nhìn hắn, vẻ mặt có chút thương hại: “Kịch độc khiến thân thể y chịu tổn thương rất lớn. Lúc y trở lại, hai mắt đã mù, hình như cũng không nếm được vị gì. Cơ thể y suy yếu, ngày nào cũng phải nằm trên giường, bởi vậy y mới không có cách nào xử lý triều chính. Y chỉ có thể lợi dụng ta tinh thông chính vụ, đồng thời khiến triều đình không xuất hiện biến hóa quá lớn.”

Bàn tay Vân Trinh khẽ run lên, nước mắt hoàn toàn không nghe chỉ huy mà tràn mi ra. Cơ Hoài Tố nhìn hắn rơi lệ vì người khác, trong lòng vô cùng chua xót, nhưng vẫn hỏi vấn đề lúc trước: “Ta vẫn hỏi câu kia, chừng nào thì ngươi ở cùng Hoàng Thượng.”

Vân Trinh nói: “Lúc đón thiên kim Thừa Ân Bá phủ về kinh.” Hắn lập tức hỏi ngay sau đó: “Về sau Hoàng Thượng có khôi phục sức khỏe không?”
Cơ Hoài Tố lại đang yên lặng tính toán thời gian trong lòng — Nói như vậy bọn họ mới chỉ ở bên nhau chưa đến nửa năm, Trong lòng gã bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, gã nhìn Vân Trinh một cái rồi đáp: “Không biết, Quân thần y Ngọc Hàm Cốc làm bạn giá cùng nhau về cung. Hắn ta vẫn luôn ở trong cung, mỗi ngày trị liệu cho y — Đến lúc ta chết cũng không nghe nói đôi mắt y khôi phục. Khi đó tông thất chọn con thừa tự trên danh nghĩa của ta.”

Quân Duật Bạch! Sắc mặt Vân Trinh trở nên tái nhợt.

Cơ Hoài Tố nhìn mặt Vân Trinh trắng như tờ giấy, vô cùng khổ sở như bị đả kích lớn, trong lòng gã hơi động, nhưng vẫn hỏi vấn đề kia: “Ngươi lựa chọn ở bên Hoàng Thượng là bởi vì ta khôi phục ký ức, ngươi sợ hãi đấu không lại ta sao?”

Vân Trinh mờ mịt đảo mắt nhìn gã, một lát sau mới phản ứng được gã hỏi cái gì, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi xứng sao? Cơ Hoài Tố, ta ở bên đều là bởi vì ta thích người đó, thật lòng muốn ở bên cạnh người ấy, chứ không phải vì nguyên nhân gì khác.”

Cơ Hoài Tố không nói lời nào, một lát sau mới thấp giọng nói: “Ta biết — Ta tình nguyện ngươi là bởi vì báo thù.” Chính bởi vì tấm lòng có thể liều lĩnh kính dâng tất cả mà không cần báo đáp của Vân Trinh quá mức trân quý, gã mới không cam lòng như thế. Gã thà rằng Vân Trinh bởi vì báo thù, cho dù là hận thì cũng bởi vì yêu.

Nhưng mà gã cũng không trở về vung đao chém xuống tất cả quá khứ, giống như tất cả những quá khứ quý giá kia chưa từng xảy ra. Hắn chưa từng liều lĩnh đi theo gã, dự định vì gã, phòng bị gã, bày tất cả mọi thứ không có chút che lấp nào ở trước mặt gã như thế.

Gã liền hưởng thụ, lợi dụng và chà đạp như chuyện đương nhiên.

Vân Trinh truy vấn: “Có biết vì sao Hoàng Thượng trúng độc không? Lúc trúng độc mất tích ở đâu?”

Cơ Hoài Tố lắc đầu: “Vấn đề thứ nhất không giải đáp được, ta chỉ là một Hoàng đế bù nhìn, y sẽ không nói những điều này với ta. Vấn đề thứ hai ta đoán hẳn là ở cùng Quân thần y. Trước đó mất tích chắc vì y độc phát bệnh nặng không có cách nào quản lý chính sự, bởi vậy trong triều mới hoàn toàn mất khống chế. Thật ra cũng không tính là mất khống chế, dù sao nói về tình hình thiên hạ đã có ta ổn định tứ phương. Nếu cho thêm ta một chút thời gian… nhất định ta sẽ không phụ sự gửi gắm, chỉ là… ta gϊếŧ ngươi, có lẽ Hoàng Thượng không nhịn được nữa.”

Vân Trinh siết chặt cổ tay mình, ép buộc mình ổn định suy nghĩ: “Bắc Tiết mở ra chiến sự, rốt cuộc là vì sao?”

Cơ Hoài Tố đáp rất nhanh: “Ấu chủ Nguyên Chiêu trưởng thành, cậu ta cầm tù mẹ đẻ, gϊếŧ Quảng Bình Vương. Con trai ruột của Quảng Bình Vương là Giang Ninh bắt tay với cậu ta phát động chính biến, hai người đều là kẻ điên không có tính người. Một kẻ là tên điên khát vọng quyền lực và nhiệt huyết dã tâm bừng bừng, một kẻ là tên điên muốn rửa sạch tất cả sỉ nhục chiến tranh đã từng phải chịu tại Đại Ung, sau đó bắt tay với nhau dẫn quân xuôi nam.”

Gã nhìn về phía Vân Trinh, chậm rãi nói: “Ta đã nói với ngươi là thả hổ về rừng rồi mà. Quảng Bình Vương không đề phòng con trai ruột của mình nên mới bị hắn ta gϊếŧ chết. Đó là một tên điên, tên điên sẽ không thể thay đổi, chiến tranh cũng không có cách nào tránh khỏi.”

Sắc mặt Vân Trinh tái nhợt, lông mi hơi run, Cơ Hoài Tố dịu dàng nói: “Ta biết ngươi mềm lòng, chỉ cần ngươi hơi tín nhiệm ta một chút, lúc trước giao cho ta xử lý thì tai họa này vốn đã có thể biến mất rồi… Thật ra bây giờ vẫn chưa muộn, ngươi hãy gọi hắn ta về kinh. Chắc hắn ta vẫn còn nghe ngươi, cứ nói ngươi ngã bệnh, chờ hắn ta trở về… Ngươi tin ta, Vân Trinh, ta sẽ không hại ngươi.”

Vân Trinh chợt nói: “Nếu Quảng Bình Vương bởi vì con trai độc nhất của ông ta chết trong tay ta mà lập tức chỉ huy xâm phạm, kết quả này có gì khác biệt? Huống hồ Quảng Bình Vương nhϊếp chính Bắc Tiết nhiều năm, nắm chắc quân quyền, quân đội mà ông ta nắm giữ sẽ càng lão luyện hơn so với một ấu chủ tự mình chấp chính không được mấy ngày, hay một đứa con làm quân nô. Ta tin chắc trận chiến với Bắt Tiết tuyệt đối không phải Nguyên Chiêu nhất thời hứng khởi. Phía sau một trận chiến khuynh quốc ắt phải có âm mưu lớn hơn.”

“Trước khi Giang Ninh chưa làm gì cả, hắn ta vô tội, không thể chết.”

“Huống chi một đời này hắn ta còn hận Đại Ung như thế sao? Điều này cũng chưa biết được.”

“Ta chỉ làm chuyện mà ta cảm thấy chính xác, Cơ Hoài Tố, chúng ta không giống nhau.”

Cơ Hoài Tố trầm mặc, một lát sau mới cười: “Đúng thế thật, ngươi vẫn luôn như vậy, cho dù trải qua một đời kia… Đến lượt ta hỏi: Ngươi có nói cho Hoàng Thượng chuyện chúng ta sống lại không?”

Vân Trinh nói: “Không.”

Cơ Hoài Tố cười: “Nếu như Hoàng Thượng biết ngươi đã từng cùng ta…” Hoàng Thượng không biết, áp lực của gã sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Gã không hy vọng đối thủ của mình là Hoàng đế, cho tới bây giờ sự sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy kia vẫn thường xuyên xâm nhập vào giấc mộng của gã. Vân Trinh sẽ không muốn để Hoàng đế biết quá khứ của hắn.

Vân Trinh lạnh lùng nói: “Ta và ngươi không có cái gì cả. Cơ Hoài Tố, ngươi vẫn luôn như gần như xa, đùa bỡn ta giữa lòng bàn tay, ngươi vẫn luôn giả ngu. Bây giờ ta mới biết được khi thật sự yêu một người, căn bản không có khả năng che giấu được. Y sẽ không nỡ để ta khó chịu, tra tấn vì tình yêu đơn phương, trằn trọc vì cầu mà không được. Càng sẽ không vừa từ chối ta vừa đòi hỏi từ ta.”

Vân Trinh nhìn về phía gã, ánh mắt tỉnh táo bình thản: “Ngươi còn chưa từng hôn ta, ngươi đúng là ngụy quân tử.”

Sắc mặt Cơ Hoài Tố rất khó coi.

Vân Trinh lạnh lùng hỏi: “Hoàng Thượng mất tích vào bao giờ, ở chỗ nào, vì chuyện gì.”

Cơ Hoài Tố nói: “Mùa đông sang năm, lúc ấy rõ ràng đã ký hiệp định nghị hòa đình chiến với Bắc Tiết rồi. Sau đó trên đường về kinh gặp tuyết lớn, Hoàng Thượng và hai mươi lăm Long Tương Doanh vệ thất lạc, đại quân tìm kiếm nhiều lần cũng không tìm thấy. Ta nhớ lúc ấy ngươi rất bất an, lúc ký hiệp định nghị hòa ngươi cứ nhất quyết muốn ta đi theo. Khi đó còn dẫn cả đám người lão Lan đi tìm y, nhưng khi đó tuyết lớn, ngươi chưa gặp được quân đội thì Hoàng Thượng đã mất tích, có phải lúc đó ngươi cũng đã có dự cảm rồi không?”

Vân Trinh không đáp. Hắn hỏi nhiều như vậy là lo lắng ký ức đời trước của mình có vấn đề. Đời thứ nhất hắn căn bản không nắm giữ được bất cứ tin tức gì, đời thứ hai trí nhớ của hắn cũng không đáng tin cậy, không biết bị người khác che giấu hay không. Bây giờ xem ra tin tức mà Cơ Hoài Tố nắm giữ cũng giống hắn.

Cơ Hoài Tố nhìn Vân Trinh, hỏi hắn: “Hoàng Thượng mật chỉ lệnh cho ta lựa chọn con thừa tự nhỏ tuổi ở thế hệ An Vương, là ngươi khuyên y?”

Vân Trinh nói: “Không phải ta.”

Cơ Hoài Tố suy nghĩ sâu xa, Vân Trinh chợt hỏi một vấn đề rất kỳ quái: “Ngươi vẫn đang chờ đợi cơ hội Bắc Tiết tấn công triều ta để lấy được vị trí Thái tử sao?”

Cơ Hoài Tố có chút xấu hổ, nhưng vẫn chậm rãi nói: “Đúng thế. Cát Tường Nhi, cho dù thế nào thì ngươi đều phải thừa nhận ta là người thích hợp nhất trong số các tôn thất trưởng thành. Nếu ngươi có thể vứt bỏ thành kiến, vứt bỏ thù hận, chúng ta bắt tay chống lại quân địch. Ta cũng không để ý ngươi và Hoàng Thượng… sau này chúng ta…” Gã ngừng nói.

Bởi vì gã nhìn thấy Vân Trinh dùng một ánh mắt cực kỳ buồn nôn nhìn mình, lẩm bẩm nói: “Kiếp trước ta bị mù sao? Tại sao lại coi trọng loại người như ngươi chứ.”

Sắc mặt Cơ Hoài Tố trầm xuống, nhưng vẫn hít sâu một hơi: “Đến lượt ta đặt câu hỏi, Hoàng Thượng vốn đã thích nam phong, hay là chỉ vì ngươi?”

Vân Trinh đứng lên nói: “Ta đã biết tất cả những gì ta muốn, ta sẽ không trả lời vấn đề này.” Hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo đi ra ngoài, Cơ Hoài Tố thản nhiên nói: “Y không lập hậu, không có con là vì y vốn thích nam phong đúng không? Ngươi không nói ta cũng đoán được, đương nhiên là mấy ngày trước mới bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Cho nên Cát Tường Nhi, Quân Duật Bạch mới là bạn lữ thật sự của Hoàng Thượng.”

“Bây giờ ngươi thay thế vị trí của hắn ta, ngươi xác định ngươi có thể thay đổi vận mệnh của Hoàng Thượng sao? Không sai, ta biết Quân Duật Bạch tới kinh thành, đã mở chi nhánh Cửu Châm Đường, nhưng ngươi xác định khi Quân Duật Bạch phát hiện ra chuyện của ngươi và Hoàng Thượng sẽ còn ở lại kinh thành chứ?”

“Ta đã điều tra rồi, hai mươi năm trước Quân Duật Bạch từng đi theo quân đội. Hỏi bất cứ ai trong quân đều biết lúc ấy Quân đại phu vẫn là thiếu niên, tuấn tú như ngọc, ý hợp tâm đầu cùng ra cùng vào với Hoàng Thượng. Hắn ta còn dạy Hoàng Thượng chế hương, lúc rời đi Hoàng Thượng vẫn là Thái tử, chắc hẳn là có nguyên nhân gì đó. Nhưng năm nay bỗng nhiên vào kinh, rất kỳ quặc.”

“Ta cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian kia, Hoàng Thượng bỗng nhiên lệnh cho ngươi kê biên tài sản Lỗ Quốc Công phủ. Rõ ràng việc này xảy ra trước thời hạn, đáng lẽ nó phải xảy ra sau tiết Vạn Thọ của Hoàng Thượng mới đúng. Khoảng thời gian không mở triều hội, chỉ có Quân Cơ Xử mới được diện thánh bẩm báo, Nội Các thay mặt phê sổ con.”

“Giai đoạn cuối cùng xử lý chuyện Lỗ Quốc Công lại đột nhiên chuyển từ ngươi sang ta, lúc đó ngươi đã biến mất rất lâu, hỏi ngươi chỉ nói là bị bệnh — người bệnh không phải ngươi, là Hoàng Thượng đi! Có phải từ sau khi đến chùa Đại Từ Bi về không? Về sau nơi đó có dịch bệnh, Hoàng Thượng đã trưởng thành rồi mới mắc thủy đậu, đương nhiên rất nguy hiểm! Trước đó giấu giếm ngươi, sau khi ngươi biết mới vội vàng tiến cung hầu bệnh.”

“Quân Duật Bạch chạy ngàn dặm từ Ngọc Hàm cốc đến kinh thành, chữa bệnh từ thiện ở chùa Đại Từ Bi, đương nhiên là bởi vì bệnh tình của Hoàng Thượng đang rất nguy hiểm! Về sau lại mở Cửu Châm Đường ở kinh thành, chắc chắn cũng là bởi vì lo lắng cho Hoàng Thượng.”

“Lúc trước rời khỏi Hoàng Thượng là vì không muốn làm chậm trễ đại nghiệp của y. Bây giờ lại bởi vì Hoàng Thượng sinh bệnh mà ngàn dặm vào kinh thành, tình nghĩa đó sâu nặng như biển. Hoàng Thượng nhiều năm chưa lập hậu, ngay cả nam sủng cũng không có, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, có thể nào bởi vì vẫn luôn nhớ hắn ta không?”

“Quân Duật Bạch là người thanh cao thuần khiết, tính tình kiêu ngạo, lại có tài y thuật đứng đầu thiên hạ. Trong tay hắn ta có Ngọc Hàm cốc, đại phu trong thiên hạ đều bái phục hắn ta, vương công quý tộc ai cũng không dám đắc tội. Ngoại trừ Hoàng Thượng, không ai có thể sai sử hắn ta. Hắn ta tuyệt đối sẽ không chịu uất ức mà ở trong kinh thành nhìn hai ngươi yêu đương thắm thiết, chắc chắn hắn ta sẽ rời đi.”

Lòng đố kỵ tràn ngập khiến gã phun ra những lời giống như chất độc. Gã hài lòng nhìn sắc mặt Vân Trinh trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng nhợt nhạt hẳn đi.

Gã nắm rõ tâm tình của người từng yêu gã nhất ở trước mắt này trong lòng bàn tay. Gã biết làm thế nào để hắn chợt vui chợt buồn vì mình, gã biết cách để hắn khát vọng mình nhưng lại vĩnh viễn không có được. Thậm chí gã còn hưởng thụ loại cảm giác thao túng tất cả tình cảm của đối phương.

Gã cười nói: “Một khi Quân Duật Bạch rời khỏi kinh thành, ngươi xác định Hoàng Thượng còn có thể trở về từ trên chiến trường, cho dù là hai mắt mù sao? Y còn sống được mà trở về sao?”

“Ngươi từng nói với Cơ Hoài Thịnh ngươi có mệnh khắc người thân. Cho nên ở kiếp trước rõ ràng Hoàng Thượng ngự giá thân chinh, đại sát tứ phương, đánh đâu thắng đó. Về sau còn gặp dữ hóa lành, dù trúng độc cũng được Quân thần y dùng hết sức cứu chữa. Sau đó y trở lại kinh thành làm Thái Thượng Hoàng, Quân Duật Bạch vẫn luôn đi theo bên cạnh. Tất cả những gì ngươi cố gắng hôm nay đều là ân sủng mà Quân Duật Bạch từng chiếm được.”

“Lão An Vương ban thưởng ngươi hai chữ Phượng Cử hẳn là ý của Hoàng Thượng. Nhưng ngươi thật sự là chân phượng của Hoàng Thượng sao?”

Gã nhìn cả người Vân Trinh run lên nhè nhẹ, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, ôn nhu nói: “Ta mới là một đôi trời sinh với ngươi, ngươi hãy tin ta. Hoàng Thượng vẫn luôn đối xử với ngươi như con ruột, bởi vậy ngươi mới sinh ra cảm giác quấn quýt kính yêu y. Là do y đối xử với ngươi quá tốt nên mới khiến ngươi sinh ra ảo giác.”

“Bây giờ vẫn còn kịp để Quân đại phu ở lại bên người Hoàng Thượng.”

Vân Trinh nhìn gã, trong mắt tràn đầy bàng hoàng và mê man.

Cơ Hoài Tố nói: “Ngươi cũng hãy cho ta một cơ hội cứu vãn tất cả, ta sẽ chứng minh với ngươi, ta sẽ bảo vệ Hoàng Thượng, chúng ta trở lại như ban đầu được không? Giống như trước vậy.”

Vân Trinh lạnh lùng nhìn gã: “Không, Cơ Hoài Tố, chúng ta không giống nhau.”

Cơ Hoài Tố khẽ giật mình, Vân Trinh hé miệng, nước mắt chợt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt, nhưng hắn vẫn nói: “Ngươi cứ việc đi nói với Quân đại phu. Nếu bởi vì chuyện này mà hắn ta muốn rời đi, vậy thì hắn ta cũng không xứng ở lại bên cạnh Hoàng Thượng, không xứng với tình cảm của Hoàng Thượng dành cho hắn ta.”

“Ta sẽ không nhượng bộ.”

“Chúng ta không giống nhau.”

Vân Trinh nhìn Cơ Hoài Tố hoàn toàn sửng sốt, quay đầu kéo cửa rời đi.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác cũng không biết trở về cung từ khi nào. Thanh Tùng nhìn thấy hắn trở về vội vàng hầu hạ hắn ăn trưa, nhưng hắn lại không ăn, chỉ leo lên giường đắp chăn nằm. Thanh Tùng cho rằng hắn buồn ngủ nên cũng không dám quấy rầy.

Mãi đến chạng vạng tối Cơ Băng Nguyên xong việc trở về, nghe nói Vân Trinh vẫn đang ngủ trưa thì nhíu mày cảm thấy không thích hợp. Y đi vào kéo chăn mềm, phát hiện Vân Trinh đã sốt cao bất tỉnh nhân sự.