Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 119




Việc Hà Gian quận vương bị vả miệng trước mặt mọi người, bị phạt quỳ trước điện đã gây ra xôn xao trong kinh, đương nhiên cũng truyền đến Thừa Ân Bá phủ.

Lúc ấy Thừa Ân Bá đang đi gặp quản gia vừa đi đưa thϊếp mới cho phủ Khánh Dương quận vương, quản gia bẩm báo nói: “Khánh Dương quận vương nói cảm ơn lão Bá gia ngàn dặm xa xôi vào kinh mà vẫn còn nhớ đến hắn ta. Chỉ là hôm trước say rượu vô ý bị cảm lạnh, bây giờ vẫn còn đang dưỡng bệnh, gần đây đều đóng cửa từ chối tiếp khác. Thực sự mong lão Bá gia tha thứ, chờ sau khi khỏi bệnh nhất định sẽ tự mình đến nhà chơi.”

Thừa Ân Bá thở dài: “Thôi, đều là lời khách khí cả. Thời cơ không tốt, Hà Gian quận vương bị trách phạt đóng cửa ăn năn, hắn ta là tôn thất, cũng nên khiêm tốn từ chối tiếp khách. Năm đó Tấn vương luôn lão luyện trầm ổn, bây giờ đứa con trai này còn giỏi hơn một bậc, càng thêm hiểu chuyện, chỉ có thể chờ đợi qua hết năm thôi.”
Đàm Văn Úy nói: “Làm phiền tổ phụ bây giờ còn phải ở trong kinh ăn tết, thật sự là các tôn nhi không phải.”

Thừa Ân Bá nói: “Lần này vào kinh, có thể hòa hoãn quan hệ với Hoàng Thượng cũng là một cơ hội rất tốt. Có phải hôm nay Quang Lộc Tự ban thưởng tiền giấy tế xuân không.”

Đàm Văn Úy vui mừng nói: “Vâng, có tổ phụ ở đây, cuối cùng phủ của chúng ta cũng đã có người đáng tin cậy. Trong cung thưởng đồ cũng có danh nghĩa đứng đắn. Ngoại trừ tiền giấy còn có ba tấm chữ Phúc do Hoàng Thượng tự viết, cộng thêm một đôi gà cảnh sống. Ba huynh muội chúng ta cũng được thưởng thêm một thớt gấm làm quần áo. Phủ chúng ta còn nhận rất nhiều thϊếp mời, đều là mời Bá gia đi xem trò vui uống rượu.”

Thừa Ân Bá nói: “Từ chối hết thϊếp mời đi, sau chuyện Hà Gian quận vương bị trách phạt, chúng ta đều phải khiêm tốn một chút. Nếu không trắng trợn ăn mừng làm chướng mắt người bên ngoài, bất tri bất giác đắc tội người ta còn không biết.”
Đàm Văn Úy nói: “Hà Gian quận vương vẫn luôn nổi tiếng là người hiền lành, bây giờ Hoàng Thượng lại trách phạt gã bởi vì Chiêu Tín Hầu, mà còn làm nhục như thế. Vậy mà trong kinh không có một ai đi năn nỉ Hoàng Thượng cho gã sao? Đã sắp hết năm rồi.”

Đàm Văn Bảo nói: “Đúng là có chút kỳ quái. Lần trước Chiêu Tín Hầu say rượu đá Hà Gian quận vương bị thương, ta nghe nói Ngự Sử đài đều bị tấu chương vạch tội Chiêu Tín Hầu bao phủ, Hoàng Thượng vẫn luôn lưu giữ, còn gọi Chiêu Tín Hầu vào cung trong đêm. Cho đến khi Hà Gian quận vương tỉnh, tự dâng tấu tất cả là do mình. Lần này chỉ là ăn nói mạo phạm, Hà Gian quận vương lại là người khiêm tốn, không thể tưởng tượng ra được gã mạo phạm Chiêu Tín Hầu như thế nào mà Hoàng Thượng lại nổi giận lôi đình làm nhục như thế.”
Đàm Trăn nói: “Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, bây giờ Hà Gian quận vương là người được ủng hộ thành Thái tử nhất, Hoàng Thượng khó tránh khỏi không thoải mái trong lòng. Huống chi còn có Chiêu Tín Hầu ở giữa châm ngòi. Chiêu Tín Hầu kia vẫn luôn tỏ ra khó chịu với Hà Gian quận vương, Hà Gian quận vương ở trước mặt hắn cũng chỉ dám ăn nói khép nép.”

Thừa Ân Bá hỏi: “Chiêu Tín Hầu thường xuyên ngủ lại cung trong sao?”

Đàm Văn Bảo sửng sốt một chút, nói: “Ta nghe đồng môn Quốc Tử Giám nói qua, từ nhỏ Chiêu Tín Hầu đã thường xuyên ra vào cung đình, về sau khi hết ngày hiếu còn vào cung đọc sách. Hoàng Thượng thương tiếc, thường xuyên cho ngủ lại cung trong. Đúng rồi, hôm nay mới lại nghe nói Chiêu Tín Hầu cũng bị bệnh xin nghỉ nữa, cũng là ở trong cung dưỡng bệnh. Không biết việc Hà Gian quận vương bị trách phạt có liên quan đến việc hắn bị bệnh không.”

Thừa Ân Bá nói: “Bệnh? Vốn dĩ còn nói phải đưa thϊếp mời đi bái phỏng cảm ơn, xem ra bây giờ cũng không đúng dịp.”

Đàm Văn Bảo bĩu môi nói: “Nói là say rượu cảm lạnh, vài ngày trước đó Tây Ninh Hầu vừa mời hắn đến cảm ơn. Bây giờ hắn nổi tiếng lắm, ngay cả lão An vương cũng phải tặng hắn một chữ, gọi là Phượng Cử, chậc.”

Thừa Ân Bá nhắc lại: “Phượng Cử? Đúng là tên hay, chim phượng theo gió mà lên, Chiêu Tín Hầu rất được Hoàng Thượng sủng hạnh, tiền đồ cũng vượt thẳng mây xanh. Tên tự này rất chính xác, lão An vương không giống người có tài hoa như thế. Nói vậy, chắc hẳn phong thái của Chiêu Tín Hầu cũng ào ào thuận gió như chim phượng. Ngày xưa tướng mạo của Định tương Trưởng công chúa chỉ bình thường, Vân thám hoa lại mỹ mạo tài cao, giống như chi lan ngọc thụ. Chắc tướng mạo của Chiêu Tín Hầu giống với cha mình.”

Đàm Văn Bảo nói: “Có thể được Định Tương trưởng công chúa coi trọng, đương nhiên là không kém.”

Thừa Ân Bá như có điều suy nghĩ.

Đàm Trăn nói: “Tổ phụ, Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ Hà Gian quận vương đã hết sức rõ ràng. Chiêu Tín Hầu chỉ là đứa con mồ côi của Định Tương trưởng công chúa, bởi vì cha mẹ mất sớm, Hoàng Thượng thương tiếc, lúc nào cũng được ra vào cung đình nên mới được ân sủng, còn có thể để cho Hoàng Thượng bao che khuyết điểm như thế. Đề nghị của cháu gái ngày hôm trước, tổ phụ suy nghĩ thế nào rồi?”

Thừa Ân Bá nói: “Chiêu Tín Hầu có thể vào mắt Hoàng Thượng, tuyệt đối không chỉ bởi vì Hoàng Thượng thương tiếc, mà ắt phải có chỗ hơn người. Hà Gian quận vương mặt ngoài nhìn có vẻ nho nhã, danh tiếng tài đức sáng suốt truyền xa, nhưng cũng chưa chắc đã đúng như vậy. Hoàng Thượng không phải người không biết lý lẽ, càng sẽ không tùy ý làm nhục đại thần. Y làm như thế chỉ có thể chứng minh Hà Gian quận vương đã chọc giận y thật.”

Thừa Ân Bá lại hỏi: “Đã nghe ngóng được vì sao Quân đại phu của Cửu Châm Đường lại bỗng nhiên vào kinh không?”

Đàm Văn Úy vội nói: “Hỏi qua chỉ nói là đã sớm có ý này, chắc hẳn sẽ không để lộ ra cái gì. Tôn nhi còn muốn hẹn thời gian mời Quân đại phu đến khám cho tổ phụ, kết quả nghe nói hắn ta đã bị gọi cung khám bệnh cho Chiêu Tín Hầu rồi.”

Thừa Ân Bá im lặng cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Dâng sổ con thỉnh an đi, cứ nói sắp sang năm mới, lão thần muốn diện thánh vấn an Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên nhận được sổ con cũng có chút bất ngờ. Lần này có vẻ Thừa Ân Bá vào kinh vì đã tỉnh ngộ, bây giờ y đã có Vân Trinh, mọi chuyện đều thỏa mãn, cũng không còn để ý đến quá khứ như trước nữa, liền phê chuẩn sổ con xin gặp của Thừa Ân Bá.

Thừa Ân Bá tiến lên muốn hành lễ, Cơ Băng Nguyên đã sai người đỡ lấy ông ta: “Cữu cữu không cần đa lễ, thời tiết rét lạnh, cữu cữu sao phải chạy đến đây.”

Thừa Ân Bá hổ thẹn: “Lão thần vào kinh mới biết được mấy đứa bé gây ra không ít họa cho Hoàng Thượng, nhờ có Hoàng Thượng dốc hết sức bảo vệ mới không để bọn họ gây ra họa lớn hơn. Hôm trước Hoàng Thượng đích thân tới Bá phủ, nhưng ở ngay trước mặt bọn nhỏ, lại là thánh giá tới, lão phu cũng không thể ra mặt giáo huấn làm hỏng tâm trạng Hoàng Thượng được. Nhưng cho dù như thế nào vẫn nên vào cung tự mình thỉnh tội với Hoàng Thượng mới đúng.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Cữu cữu không cần như thế, để ý đến vãn bối vốn là điều trẫm nên làm.”

Thừa Ân Bá nói: “Thần vốn cảm thấy mặc dù ba đứa nhỏ này bình thường có chút ngây thơ, nhưng trên học thức cũng không có trở ngại gì, vào kinh cũng có thể giúp Hoàng Thượng chút chuyện. Không ngờ bọn họ lại ngu dốt như thế, lại gây thêm loạn cho Hoàng Thượng, thần thực sự hổ thẹn.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm thấy cũng được, vốn định chờ qua tết, Quốc Tử Giám cho giám sinh nghỉ ngơi, trẫm sẽ sắp xếp cho bọn họ chút chuyện để làm. Cữu cữu không cần lo lắng, đều là người trong nhà, trẫm sẽ trông nom.”

Thừa Ân Bá nói: “Bây giờ người lão thần lo lắng lại là Trăn nhi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Trẫm biết ý của cữu cữu, nhưng Hà Gian quận vương bản tính lương bạc, lòng ham muốn công danh lợi lộc mạnh, không phải người thích hợp. Trẫm cũng không ngại nói với cữu cữu, bây giờ trẫm đã dự định chọn con thừa tự nhỏ tuổi khác để tự mình dạy dỗ. Bởi vậy việc của nàng, trẫm vẫn đề nghị cữu cữu tính toán khác. Vừa vặn mới có ân khoa, trong triều có nhiều tài tử anh tuấn, sẽ không dám tệ bạc với thiên kim Bá phủ. Trẫm cũng sẽ thêm ân với hắn, dù sao cũng để nàng có vị trí cáo mệnh phu nhân, phú quý bình an.”

Thừa Ân Bá lắc đầu nói: “Hoàng Thượng, cháu gái này của thần từ nhỏ đã giỏi xử lý mọi chuyện. Từ năm tám tuổi đã thay mẫu thân quản lý chuyện trong nhà, tất cả mọi chuyện đều xử lý rõ ràng từ quản lý hạ nhân, quản lý tiền bạc, lo liệu việc nhà, cái gì cũng không kém. Về việc học vấn cũng coi như trầm tĩnh hiếu học, uyên bác thông thái, thành thạo kinh sử. Từ nhỏ nàng đã có chí cao, nếu chỉ gả cho một người chồng tầm thường thì đúng là đáng tiếc.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ý của tổ phụ là?”

Thừa Ân Bá chợt chuyển đề tài: “Hoàng Thượng, sau khi thần vào kinh, nghe nói bây giờ Quân đại phu cũng mở Cửu Châm Đường trong kinh.”

Sắc mặt Cơ Băng Nguyên phai nhạt đi chút: “Ừm, hôm trước trẫm bị thủy đậu, Quân đại phu lo lắng mới chạy từ Ngọc Hàm Cốc đến khám cho trẫm.”

Thừa Ân Bá cả kinh nói: “Hoàng Thượng bị thủy đậu sao? Hổ thẹn, lão thần không thể hầu hạ bên cạnh, bây giờ đã bình an chưa?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Cữu cữu quan tâm, đã tốt hơn rồi.”

Thừa Ân Bá thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng Thượng quả nhiên là chân long thiên tử, trời xanh phù hộ. Quân đại phu quả nhiên là lương y hiệp can nghĩa đảm. Ngày đó lão thần được nương nương nhờ vả, có nhiều mạo phạm, ăn nói khinh thường với Quân đại phu. Bây giờ vừa vặn Quân đại phu ở trong kinh, lão thần cũng muốn đến xin lỗi, mong được thông cảm.”

Sắc mặt Cơ Băng Nguyên hơi nguôi giận: “Hắn ta không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, trẫm cũng đã xin lỗi hắn ta thay cữu cữu rồi.”

Thừa Ân Bá thở dài nói: “Thần vào kinh liền nghe nói Hoàng Thượng thương tiếc Chiêu Tín Hầu tuổi nhỏ mất chỗ dựa, vô cùng quan tâm chăm sóc Chiêu Tín Hầu, lúc nào cũng ngủ lại cung trong.”

Cơ Băng Nguyên hỏi: “Rốt cuộc cữu cữu muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng đi.”

Thừa Ân Bá nói: “Hoàng Thượng lên ngôi mười tám năm, càn cương độc đoán, nhưng từ đầu đến cuối hậu cung vẫn trống rỗng. Trong lịch sử có không ít Hoàng đế có nam sủng, nhưng đều đã lập hậu. Người đời sau cũng chỉ cho là việc riêng của Hoàng Thượng, sẽ không chỉ trích thái quá. Không bằng Hoàng Thượng cứ lập hậu trước, về sau cho dù sủng hạnh người mình thích như thế nào cũng đều không có ai chỉ trích được.”

Ánh mắt Cơ Băng Nguyên rét lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn còn bình tĩnh: “Không phải ý của cữu cữu là muốn trẫm lập Đàm Trăn làm Hậu đấy chứ? Đó là cháu họ của trẫm, không được tốt đi.”

Thừa Ân Bá không ngờ Cơ Băng Nguyên lại nói trắng ra như thế, ông ta hơi khựng lại, nhưng vẫn nói: “Đã cách ba đời, lại không cùng họ cho nên cũng không sao cả. Đàm Trăn có thể thay ngài quản lý việc trong cung, sau khi giảm bớt lo âu cho ngài, dù Hoàng Thượng có muốn sủng ái một hai nam sủng cũng không sao cả. Trăn nhi là người trong nhà, đương nhiên sẽ che giấu kín kẽ thay ngài, ngài có thể tin tưởng được.”

Cơ Băng Nguyên đứng lên, y rất muốn cười, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể cười nổi: “Lời cữu cữu dạy trẫm đã biết, nhưng trẫm đã sớm lập Chiêu Tín Hầu thành nam Hậu, đã được ghi vào kim sách tôn thất rồi.”

Thừa Ân Bá khẽ giật mình, Cơ Băng Nguyên lạnh nhạt nhìn về phía ông ta: “Có thể để Tông lệnh nhả ra, đương nhiên là có đầy đủ lợi ích. Trẫm đồng ý chọn con thừa tự từ nhánh của An vương để dạy dỗ.”

Thừa Ân Bá vô cùng bất ngờ, Cơ Băng Nguyên lại nói: “Ngài xem đi cữu cữu, trẫm không cần tấm chắn, đã có thể làm bất cứ điều gì mình muốn rồi. Điều mà mẫu hậu và ngài lo lắng căn bản không phải vấn đề, đủ mạnh đủ cao là được. Nếu không đồng ý, trẫm cũng sẽ có biện pháp để ông ta đồng ý.”

Thừa Ân Bá bỗng nhiên tắt tiếng, Cơ Băng Nguyên nhìn ông ta: “Con gái Đàm gia năm đó đã chết một người vì quyền thế buồn cười này rồi, bây giờ lại muốn đưa một người nữa đến, chôn vùi thanh xuân tuổi tác của nàng để đổi lấy vinh hoa phú quý cho Đàm thị sao?”

Thừa Ân Bá biết Cơ Băng Nguyên đã giận dữ, liền run rẩy quỳ hai đầu gối xuống, vẻ mặt chán nản lộ rõ sự già nua: “Hoàng Thượng, là lão thần vượt quá.”

Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Cữu cữu, trẫm rất thất vọng.”

“Lúc trước bản tính mẫu hậu yếu đuối, tính cách đơn thuần, cũng không thích hợp với Hoàng gia. Các ngươi lại đưa bà ấy vào trong cung, cuối cùng thanh xuân không lâu dài…”

“Tiền đồ của mấy vị cháu họ, trẫm ắt sẽ để bụng trông nom. Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, sang năm khuyên cữu cữu vẫn nên về Giang Nam bảo dưỡng tuổi thọ đi.”

“Người đâu, đưa Thừa Ân Bá xuất cung.”

======

Đuổi Thừa Ân Bá đi rồi, trong lòng Cơ Băng Nguyên vô cùng phiền muộn. Y đứng lên đi ra hậu điện, thấy Vân Trinh đang tựa trên giường nhàn nhã đọc sách.

Cơ Băng Nguyên ngồi bên giường cười hỏi Vân Trinh: “Xem ra đã tốt hơn nhiều?”

Vân Trinh nói: “Vâng, làm phiền Hoàng Thượng lo lắng.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Dù sao cũng sắp đến tết, mấy ngày nay ngươi cứ ở trong cung nghỉ ngơi, không cần trở về phủ.”

Vân Trinh cười hì hì nói: “Hoàng Thượng cứ chiều ta vậy, về sau chiều ta thành một thiếu gia ăn chơi chẳng làm nên trò trống gì thì sao.”

Cơ Băng Nguyên nhíu mày không nói, Vân Trinh khẽ giật mình, Cơ Băng Nguyên lại nói: “Trẫm nghĩ đúng là như thế thật. Vậy đi, năm sau ngươi đến Quân Cơ Xử làm thư ký đi, đỡ để ngươi lười biếng.”

Vân Trinh a một tiếng cười lên: “Hoàng Thượng, cầu ngài tha cho ta, là ta nói bậy, ngài cứ coi như ta không nên thân đi. Ngày ngày đều ở dưới mắt ngài thì ta sống kiểu gì nữa.”

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn cười đến mềm cả người thì không nhịn được tiến lên hôn hắn. Hai người quấn quýt một lúc đến mức thở hồng hộc, may mà vẫn còn nhớ kỹ lời Quân Duật Bạch. Vân Trinh nói: “Chờ nghỉ ngơi mấy ngày xong vẫn nên về phủ thưởng cho cả nhà. Sắp đến tết rồi, các lão ca ca viện Trung Nghĩa cũng phải thưởng.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Chương Diễm sẽ làm tốt.”

Vân Trinh nói: “Hoàng Thượng, nghe nói Chương đại nhân lại lên chức. Ngài đừng để hắn ta lo liệu việc nhà thay ta nữa, quá lãng phí nhân tài.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Sao nào, làm ít chuyện cho Hoàng hậu còn khiến hắn ta uất ức ư? Nếu không phải thấy hắn ta làm việc cho ngươi cần cù chăm chỉ, sao trẫm có thể thăng quan cho hắn ta chứ?”

Vân Trinh bị y chọc cười không ngừng, Cơ Băng Nguyên nhìn hắn như vậy chỉ biết thở dài trong lòng. Y biết hắn đã che giấu bí mật ở sâu dưới đáy lòng từ năm nay qua tháng nọ, lại quen biểu hiện sự vui vẻ không lo ra bên ngoài.

Rốt cuộc hai đời trước đã để lại tổn thương quá sâu cho hắn. Hắn tự nói với mình là không quan tâm, đúng là hắn cũng đã biểu hiện ra không quan tâm, nhưng vết thương chồng chất khiến hắn mỏi mệt không chịu nổi. Cho dù ở trước mặt người yêu dấu nhất, hắn cũng không có cách nào thể hiện ra nỗi khổ và bi thương của mình như người bình thường. Đau buồn đến mức phát sốt, ngay cả tìm người để thổ lộ, tố khổ cũng không biết.

Nếu ngay cả trẫm cũng phụ hắn, có lẽ hắn sẽ chỉ lặng lẽ đi đến một nơi không ai biết để biến mất phải không?

Muốn san bằng những vết thương hư thối cần kiên nhẫn chậm rãi lâu dài, may mà sự kiên nhẫn của y vẫn luôn không tệ. Y đưa tay sờ đầu Vân Trinh, đột nhiên tràn đầy yêu thương, sự phiền chán mà Thừa Ân Bá mang tới trước đó cũng đã biến mất. Y tựa ở bên cạnh Vân Trinh nói: “Trẫm cũng có chút mệt mỏi, chừa chỗ cho trẫm nằm một lát.”

Vân Trinh vội vàng dịch người sang một bên: “Sắp đến tết rồi, Hoàng Thượng cũng đừng vất vả như vậy, cứ để đám người Chương đại nhân bận bịu đi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Không cần, trẫm ngồi bên cạnh Hoàng hậu nghỉ một chút là sẽ có tinh lực dồi dào ngay.” Nói rồi đưa tay kéo Vân Trinh vào lòng.

Vân Trinh nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, thế nhưng Quân đại phu nói…”

Cơ Băng Nguyên không nhịn được cười: “Ngươi còn chưa khỏi bệnh, trẫm biết, để trẫm ôm một cái là được.”

Vân Trinh vùi khuôn mặt nóng bỏng vào l*иg ngực Cơ Băng Nguyên, một lát sau mới nói: “Hoàng Thượng, bây giờ thần đã khỏe hơn nhiều rồi, ngày mai muốn về phủ một chút, trong phủ còn có thư tín phải xử lý.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ngươi cứ đi đi, đi sớm về sớm, không được lêu lổng ở đâu nữa.”

Vân Trinh nói: “Thần sợ Quân đại phu không cho phép, muốn ngài năn nỉ Quân đại phu giúp.”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Trẫm cũng không dám, ngươi cứ đi đi. Nếu Quân đại phu không cho, trẫm cũng không cho phép ngươi xuất cung.”

Vân Trinh nhăn mặt lắc lắc cánh tay y: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần khỏe hơn nhiều rồi mà.”

Cơ Băng Nguyên nhắm hai mắt lại cười, lặng im coi như hắn vô cớ gây rối.