Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 129




Phủ Đô đốc cửu biên.

Bên trong có rất nhiều tướng lĩnh mặc nhuyễn giáp trường đao.

Đô đốc cửu biên – Dương Đông Phủ ngồi ghế trên phòng nghị sự, nói: “Hôm nay đã nhận được thông báo của Quân Cơ Xử, ít ngày nữa Chiêu Tín Hầu sẽ đến. Bây giờ hắn thay Thiên tử đi tuần tra cửu biên, các vị tướng quân nên giữ vững tinh thần, mấy ngày này dẫn các binh sĩ đi thao luyện, biên trấn các nơi cũng nên chỉnh đốn lại cho tốt. Đừng nghĩ cách lập uy với sứ giả, đến lúc đó ta cũng không giữ được các vị đâu.”

Đám tướng sĩ phía dưới đều nghiêm nghị khom người nghe lệnh.

Dương Đông Phủ lại quay đầu hỏi Đinh Đại vẫn luôn ngồi ở một bên suy nghĩ viển vông: “Không biết Đinh công công còn gì muốn dặn dò không? Nghĩ đến công công ở trong cung có quen viết với Van hầu gia, chắc cũng biết được tính tình của hắn. Hay là nhắc nhở các tướng sĩ chúng ta trước, để tránh lúc đó lại xúc phạm sứ thần Thiên tử.”
Đinh Đại dường như mới lấy lại tinh thần, hiền lành tươi cười: “Vân hầu gia sao, đó là một đứa trẻ tốt. Tính tình trung hậu mềm lòng y như Trưởng công chúa, mọi người cứ yên tâm là được.”

Các vị tướng lĩnh quay sang nhìn nhau, tính tính tốt? Một cú đá gãy xương sườn của Quận vương mà cũng gọi tính tính tốt? Vị Vân hầu gia này còn chưa tới mà uy danh đã sớm truyền xa — còn có ai nói tính tính Định Tương trưởng công chúa tốt, lúc trước nàng uy phong hiển hách đến mức nào.

Dương Đông Phủ nhìn Đinh Đại chỉ mập mờ qua loa, đành phải cũng phất tay cho các tướng sĩ giải tán.

Chu Giáng đi theo những Đô đốc, tướng sĩ khác ra ngoài, nghị luận ầm ĩ: “Nghe nói không dễ sống chung.”

Có người vỗ bả vai Chu Giáng: “Nghe nói ngươi ở trong kinh có quan hệ rất tốt với Chiêu Tín Hầu? Không biết hắn có thật sự khó tính khó ở chung như trong lời đồn hay không?”
Chu Giáng cười nói: “Đâu có, Đinh công công nói đúng, Vân hầu gia có tính tình trung hậu mềm lòng, mọi người cứ yên tâm.”

Có tướng quân không nhịn được cười: “Tính tình trung hậu? Một cú đá gãy xương sườn là trung hậu sao?”

“Nghe nói vẫn bình yên vô sự, quả nhiên bây giờ Hà Gian quận vương đã phải về phiên, đắc tội hắn đều không có kết cục tốt.”

“Chắc là vậy đi, Đinh công công người ta là loại người gì, đã từng là đại nội tổng quản đắc lực nhất. Tuy chẳng biết tại sao bây giờ lại bị phái đến đây dưỡng lão, nhưng lúc trước Chiêu Tín Hầu có thể không tốt tính với ông ta sao?”

“Cũng không nhất định, người trong nhà gửi thư cho ta nói hình như là Thừa Ân Bá cũng đắc tội hắn mới bị đuổi về Giang Nam, đây chính là mẫu cữu của Hoàng Thượng đó.”
“Đường huynh trong nhà ta từng làm việc với hắn ở đại doanh Tây Sơn, nói là tính tính cực kỳ tốt, Công Lương! Công Lương, không phải ngươi từng làm việc với hắn sao?”

Công Lương Việt ngẩng đầu cười nói: “Đúng là từng làm phó tham tướng với Vân hầu gia. Vân hầu tính tình trung hậu, cũng mềm lòng thật.”

“Lại nữa! Lại thêm người thứ ba nói Chiêu Tín Hầu mềm lòng! Cho nên những lời đồn đá Quận vương, gϊếŧ người như ngóe kia từ đâu ra?”

“Hình như là bắt người không thèm thẩm tra đã gϊếŧ hết toàn bộ.”

“Ôi trời, Ngự sử chỉ biết làm to chuyện. Chúng ta cũng từng làm chuyện này rồi, bình thường đều để diệt khẩu, mà chắc hẳn cũng có mệnh lệnh cấp trên, nếu không chả ai dám làm thế. Không biết mới là may mắn đấy.”

“Chậc, biết là được rồi, nói ra làm gì? Không thấy bây giờ Ngự sử đều trung thực hơn sao? Cho dù Hoàng Thượng nhân hậu… cũng không chấp nhận được việc bọn họ không thành thật.”

Chu Giáng nghe vậy thì hơi nhếch khóe miệng lên, hy vọng có thể nhìn thấy tiểu Cát Tường Nhi kiêu ngạo phấn chấn kia.

Kiếp trước không có vụ tuần tra cửu biên, cho nên Hoàng Thượng nghe mình nói mới coi trọng hơn sao?

Công Lương Việt đi lên khoác vai hắn ta, nói: “Chu lão huynh, đến lúc đó Vân hầu gia tới, chúng ta tự mình đến tiếp đón Hầu gia chứ?”

Chu Giáng lại cười nói: “Hắn là Thiên sứ khâm sai, đón tiếp cũng là chuyện của Chu tổng đốc và Đinh công công, chúng ta cũng không có tư cách kia.”

Công Lương Việt cười một tiếng: “Ta còn không biết Hầu gia và ngươi có tình cảm tốt sao, đương nhiên là phải tự mình chuẩn bị rồi.” Hắn ta quay đầu nhìn: “Phương phó tướng đâu?”

Chu Giáng nói: “Ta phái hắn ta ra ngoài làm việc rồi.”

Công Lương Việt nói: “Ha ha, vậy trong tay ngươi cũng không còn ai để dùng nữa rồi.”

Chu Giáng mỉm cười: “Lần này Hầu gia tới làm việc, sẽ không quá để ý, ngươi tùy tiện chuẩn bị một bàn tiệc ở đâu đó là được rồi.”

Công Lương Việt nhẹ gật đầu.

Trong phủ Đề đốc, Dương Đông Phủ đang nói chuyện với sư gia tâm phúc: “Đang yên đang lành chẳng biết tại sao bỗng nhiên phái Ngự Sử đến tuần tra, đúng là kỳ quái. Bây giờ biên cương an bình, nhiều năm không có chiến sự. Mấy năm trước cải cách quân chế đã xóa đi rất nhiều tướng lĩnh, biên quân cũng nhiều lần kiểm tra. Quân lương được Binh bộ trực tiếp cấp cho quân trấn, Đô đốc các quân trấn vô cùng vui vẻ. Chỉ là bây giờ phủ Đề đốc chúng ta chỉ được cái mã, còn chuyên môn phái nội quan đến trông coi, thực sự không hiểu được Hoàng Thượng nghĩ gì.”

Sư gia nói: “Dương tổng đốc cũng có nhiều chiến công, Dương gia là trâm anh thế gia có nhiều đời thủ tướng, cũng không hề thua kém Định Tương trưởng công chúa, không cần lo lắng.”

Dương Đông Phủ nói: “Ta thấy nếu cứ như vậy, đến lúc đó trong kinh tùy tiện phái một tướng lĩnh gì đó lại đây đều có thể khiến Tổng đốc cửu biên như ta mất quyền lực — Ví dụ như Chiêu Tín Hầu này có chức sứ thần tuần biên, lại cầm theo Thượng Phương Bảo Kiếm, nếu hắn muốn điều binh, ta cũng không thể không để ý tới. Mà bây giờ Tổng đốc cửu biên đã mất quyền quản lý quân lương, căn bản không có cách nào kiềm chế quân trấn, các loại lương thảo quân nhu cũng đều do nội quan nắm trong tay.”

“Hoàng Thượng biết rõ chiến sự, mưu tính sâu xa. Việc đổi quân chế cũng không phải tùy tiện, rõ ràng là đang cắt giảm quyền hành của phủ Đô đốc các tỉnh mà.”

Sư gia nói: “Tổng đốc không cần lo lắng, có câu nói rất hay, phép vua thua lệ làng. Ta thấy từ lúc Đinh công công đến phủ Đô đốc cũng chỉ là để dưỡng lão, không hỏi bất cứ chuyện gì, thuế ruộng cũng vẫn trả như bình thường.”

Dương Đông Phủ nói: “Ngươi không hiểu, ngự tiền tổng quản năm đó đã từng chinh chiến Bắc Nguyên với Kim thượng vẫn còn là Thái tử! Lúc còn ở trong kinh cũng luôn quản lý cấm quân, không phải là người không hiểu chuyện gì! Ngươi cho rằng dáng vẻ ẩn dật đó thật sự chỉ là dưỡng lão thôi sao?”

“Ta nghi ngờ Chiêu Tín Hầu này muốn tới gây chuyện, có khi Hoàng Thượng đang muốn tìm cách cắt chức Đô đốc này của ta. Trước tiên đổi cho nội quan, sau đó lại phái sứ thần đến tuần tra. Nếu bị hắn tìm ra nhược điểm gì, chỉ sợ ta sẽ gặp phiền toái. Có điều mấy ngày nay ta đã kiểm tra lại, cũng không có nhược điểm gì rơi vào trong tay Đinh công công cả.”

Sư gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe Chu đô đốc và Chiêu Tín Hầu rất thân thiết, không bằng để hắn ra đi tiếp đón, cũng dễ tìm hiểu tin tức.”

Dương Đông Phủ lo lắng nói: “Cứ làm theo sư gia nói, chuẩn bị tiệc tiếp đón đi, tóm lại mấy ngày nay đều phải cẩn thận.”

===

Kinh thành.

Tiết trời sáng sủa, vạn dặm không mây.

Tiếng trống tiếng nhạc vang lên, nhạc phường đứng dưới thềm son cất tiếng hát du dương.

Cờ xí tung bay, hổ báo ngựa voi đều được trưng bày bên ngoài Phụng Thiên ôn. Giáp sĩ uy nghiêm cầm trượng cầm cờ đứng san sát, bất động trong gió mát, chỉ có cờ xí bay phấp phới.

Cơ Băng Nguyên đội mũ Thông Thiên(*) trên đầu, mặc lễ bào đỏ thẫm, mỉm cười cầm tiết việt (**) sau đó giao cho Vân Trinh đang quỳ dưới bục.

(*) Mũ Thông Thiên:

通天冠

(**) Tiết việt: Gồm có hai chữ Phù tiết và Phủ việt. Ngày xưa trong lúc bái tướng (tức là lạy để nhận chức đại tướng). Vua ban cho tiết việt để tỏ rõ có quyền hành lớn lao.

Vân Trinh mặc triều phục mãng bào đỏ nghiêm túc quỳ thẳng, hai tay duỗi ra nhận lấy tiết việt. Cho dù hắn đã từng được huấn luyện, nhưng phải quỳ như vậy vẫn khiến hai chân dưới trường bào run nhè nhẹ.

Cũng bởi vì vào đêm trước khi bệ hạ lại trêu chọc hắn, nói hắn tham hoan như vậy, không bằng ở lại trong cung ngày ngày hầu quân.

Lúc ấy hắn lại ngu ngốc lẩm bẩm một câu, không phải là do Hoàng Thượng không cho ăn no sao. Kết quả Cơ Băng Nguyên đột nhiên nghiêm túc, giày vò hắn suốt cả đêm, để Vân hoàng hậu được ăn no từ trên xuống dưới.

No bụng đến mức không thể no hơn, cho dù là chỗ nào… Cuối cùng hắn thút thít ngủ, đang ngủ dở lại bị gọi dậy, bị nội thị cung nhân phục vụ mặc lễ phục. Hôm nay là điển lễ tiễn đưa tuần tra cực kỳ quan trọng, Hoàng đế ban cho Thượng Phương Kiếm, các đại thần đưa tiễn, không thể xem thường được.

Sau tiết việt là Thượng Phương Kiếm, sau Thượng Phương Kiếmlà ban thưởng một bộ lễ phục, bốn đồng tiền màu.

Vân Trinh ngước mắt nhìn Cơ Băng Nguyên đang đứng trên cao mỉm cười nhìn hắn, phía sau y là bầu trời xanh thẳm, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt ngây dại, thật sự không muốn rời đi.

Đám nội thị nâng ly rượu đồng ba chân đến để Hoàng Thượng ban rượu tiễn đưa.

Cơ Băng Nguyên cầm lấy ly rượu đầy, tự mình đỡ hắn đứng dậy, vuốt ve tay hắn rồi khẽ mỉm cười nói: “Thể lực của Hoàng hậu không chống đỡ nổi nữa sao?”

Khuôn mặt Vân Trinh ửng hồng, tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch. Cơ Băng Nguyên lại trầm thấp cười: “Chậm một chút, biết tửu lượng ngươi cạn rồi.”

Vân Trinh trả ly rượu trả lại cho nội thị, Cơ Băng Nguyên nắm tay hắn dẫn ra Tây Môn, đám đại thần đi sau đưa tiễn. Cơ Băng Nguyên lại cười nói: “Trẫm chờ ngươi trở về.”

Vân Trinh thấp giọng nói: “Hoàng Thượng dừng bước thôi, thần… nhất định sẽ không phụ sứ mệnh.”

Cơ Băng Nguyên ngừng chân mỉm cười nhìn hắn, hôm nay Cát Tường Nhi mặc áo mãng bào đỏ ngự tứ, thân eo thẳng tắp, mặt mày anh tuấn, khí khái hào hùng phi phàm, nghiêm nghị sinh uy dưới ánh mặt trời, quả nhiên là một binh sĩ anh tuấn. Trẫm nguyện cho hắn hàng vạn vinh quang để thay mặt trẫm đi xem thiên hạ này.

Đám đại thần thay mặt Hoàng Thượng tiễn Vân Trinh lên xa giá, Tả Hữu tướng lần lượt đi lên kính rượu, Chương Diễm kéo tay hắn thấp giọng dặn dò: “Lần này Hoàng Thượng tự ra tiễn là lập uy cho ngươi. Ngươi còn trẻ, một khi ra cửu biên ắt sẽ có người muốn nhận vơ làm thúc bá trưởng bối, nên nể tình một chút, nhưng nếu quá càn rỡ thì không cần. Chỉ cần nhớ kỹ ngươi đi tuần tra thay Thiên tử, không nghe hiệu lệnh của ngươi chính là không nể mặt Hoàng Thượng.”

Vân Trinh nhìn hắn ta ân cần căn dặn, mấy năm nay làm việc vất vả, hai hàng tóc mai đã bắt đầu nhuộm bạc, vậy mà lúc nào hắn ta cũng suy nghĩ cho mình. Hắn đột nhiên thấy sống mũi hơi chua, càng thêm áy náy vì không thể nói ra quan hệ của mình và Hoàng Thượng, còn có những binh mã tích trữ riêng kia cũng khiến hắn ta phải lo lắng ngày đêm. Hắn cầm ngược lại tay của hắn ta nói: “Yên tâm đi Chương tiên sinh.”

Nội Các và các vị trọng thần chắp tay từ biệt. Hắn từ từ lên xa giá đi về hướng bắc, cờ xí phấp phới, binh giáp chen chúc, các tướng sĩ cưỡi ngựa cao to, uy phong nghiêm nghị.

Bên trong xa giá, Vân Trinh uy phong lẫm liệt mặc áo mãng bào đang ôm lấy áo lông chồn ngồi thẳng trên xe. Khi chiếc xe xóc nảy lung lay, không chỉ có những nơi sử dụng quá độ hôm qua như đầu gối khuỷu tay tê mỏi, mà còn cảm thấy có nhiều chỗ không được tốt…

Sắc mặt hắn xấu hổ vi diệu, trong lòng suy nghĩ nếu vừa đến dịch trạm đã muốn nước tắm có quá đáng hay không.

Tác giả có lời muốn nói:

Cơ Băng Nguyên: Trẫm nguyện cho hắn hàng vạn vinh quang để thay mặt trẫm đi xem thiên hạ này.

Mang theo hàng vạn con cháu của trẫm…