Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 13: Mưu quyền




Editor: Chanhneee

Lúc Vân Trinh khoác áo khoác lông khổng tước màu trắng trở lại lớp học, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Lông chim trắng noãn như ngọc, so với áo lông khổng tước màu lam trước đó khỏi nói cũng biết bắt mắt hơn biết bao nhiêu. Vân Trinh mới ra hiếu, trên người vốn đã trắng như bạch ngọc lại bị áo khoác lông khổng tước này tôn lên một hồi, càng làm hắn hiện ra chút thần thái tiên khí thanh cốt. Ngũ quan trên mặt như được ngòi bút phác họa, con ngươi trong như nước, răng trắng tinh giữa làn môi hồng mềm mại.

Đám vương tôn trong sảnh đường đều ngừng lại, phát hiện vị tiểu Chiêu Tín Hầu mới kế nhiệm này, tuy còn nhỏ tuổi nhưng dáng vẻ trưởng thành quả thật có phần xuất sắc, cử chỉ cũng thanh tao lịch sự, phong lưu, không giống tục nhân.

Lớp học yên tĩnh nghe nhóm học sĩ giảng bài, đúng quy củ mà giảng giải một tiết, không có chuyện gì phát sinh. Mãi đến khi hết giờ học, Chu Giáng mới nói chuyện với Vân Trinh: "Hôm kia ta phát hiện có một cửa hàng rất tuyệt, làm canh xương dê hầm rất ngon, còn có cá thang thật lớn, trứng cá giòn tan vừa thơm vừa tươi mới! Ta dẫn ngươi đi nếm thử, ngươi nhất định chưa từng ăn." Hắn tràn đầy phấn khởi khoa tay múa chân nói, hiển nhiên là không thể chờ đợi được nữa, muốn cùng Vân Trinh trải nghiệm tháng ngày khoái hoạt giống như trước kia.

Vân Trinh liếc nhìn Chu Giáng, cảm thấy dáng vẻ thiếu thông minh, vô tim vô phổi này của hắn vẫn thật đáng yêu. Phụ thân hắn là con thứ, hắn mặc dù là con trưởng nhưng cũng xem như là con thứ sinh con thứ, căn bản không có hi vọng nhận tước. Mà hắn cũng từng giống như mình, chờ sau khi đại hôn sẽ ra ở riêng, nhận điền sản và cửa hàng được phân, rồi cứ vậy vô tâm vô phế trải qua ngày tháng bên nhau, không ôm chí lớn, chỉ cầu hiện tại. Hiếm thấy có được một người bạn cùng chung chí hướng, sống cuộc đời phóng túng như vậy. vt ngày đó cũng là cảm thấy mọi chuyện đều hợp, cùng Chu Giáng chơi đùa với nhau, thậm chí cảm thấy cứ như vậy đi chung cùng hắn cả đời cũng là chuyện vui vẻ.

Đáng tiếc, bây giờ hắn lại muốn bước vào trường danh lợi.

Vân Trinh hạ lông mi, có hơi hổ thẹn đáp: "Được thôi."

Chu Giáng mừng rỡ: "Ta đảm bảo với ngươi, nhất định sẽ không hối hận! Nơi ấy còn có bánh nướng hạt vừng vô cùng ngon! Ăn cùng canh dê thì tuyệt phối, còn giúp ấm người nữa!" Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện hỏi: "Nói mới nhớ, vì sao phủ Tín Hầu bỗng nhiên gả Thanh cô cô đi a? Ta mấy ngày nay bận quá, lúc biết chuyện thì nàng đã gả đi rồi cũng không kịp tặng nàng chút đồ hồi môn."

Vân Trinh nhàn nhạt nói: "Nàng vốn là thân thích sống nhờ, giờ ta cũng đã lớn, lưu người lại Hầu phủ thật không thích hợp."

Chu Giáng là người không tim không phổi, cũng không hề lưu ý, bất quá còn trôi chảy mà nói hùa: "Cũng đúng, lúc trước ta cũng nghe lão Vu oán giận, nói bọn họ bị thắt chặt chi tiêu đến lợi hại. Từ sau khi trưởng Công chúa qua đời, bên Trung Nghĩa viện bất kể là tiền lương hay lương thực cho ngựa, than sưởi ấm, còn có chuyện cơm áo, những việc nhỏ nhặt này đều phải tiết kiệm. Sắc mặt của quản sự cũng rất khó xem, ta lúc đó còn muốn nói với ngươi, nếu không được thì đem Hòn Đá nhỏ đưa cho ta đi, ta tới cầu xin Quốc công thì có lẽ cũng có thể nuôi nó... Bây giờ Thanh cô cô đi rồi cũng tốt, lúc nàng cả ngày thay ngươi làm chủ, ngược lại còn đắc tội với đám lão nhân. Nhà chúng ta cũng không thiếu những lão binh từng cùng ngoại tổ phụ ra ngoài chinh chiến, bọn họ đều được chăm sóc rất vinh quang tại Trang tử đó."

Vân Trinh nói: "Ta lúc đó bị bệnh, không quá rõ mấy chuyện này. Thanh cô cô nói, mấy vị lính già nói họ muốn hồi hương, ta nghĩ nếu họ đã muốn trở về thì cũng không thể ngăn cản... liền đáp ứng. Sau đó mới biết là do không thể ở lại, nghĩ đã khiến ta ghét bỏ nên mới tự mình đưa ra yêu cầu hồi hương. Những chuyện này ngày trước phụ thân ta không quản, mẫu thân lại thường xuyên ở trong quân. Tây phủ đều do Thanh cô cô quản nội vụ, nàng xuất thân thấp kém, kiến thức cũng vậy, khác hoàn toàn với chúng ta."

Chu Giáng cười: "Bây giờ không phải ngươi đã xử lý rất tốt rồi sao? Nghe gã sai vặt của ngươi nói chuyện vui được xử lý rất tốt."

Vân Trinh cẩn thận thu lại sách bút, đứng lên thuận miệng nói: "Đều là trưởng sử xử lý, ta cũng không bận tâm."

Chu Giáng gật đầu, thấp giọng cười: "Ta nghe phụ thân nói, trưởng sử kia của ngươi là tiến sĩ nhị giáp, là kẻ có học vấn chân chính..."

Hai người họ vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi tiền đường. Nhóm tôn vương có suy tư, đều châu đầu ghé tai.

Phần lớn mọi người đều có chút khoe khoang, dù sao bọn họ từ nhỏ sinh ra đã là người gần gũi với hoàng thất. Hầu hết khi đủ mười tám tuổi, thành thân đều sẽ theo biên chế mà được phong tước vị. Nhóm con cháu thân vương sẽ được phong tới tước vị Quận vương, dù kém cỏi nhất cũng là phụ quốc Tướng quân, đối với Chiêu Tín Hầu cũng không làm sao để vào trong mắt.

Bọn họ lại đều biết, mẫu thân của Chiêu Tín Hầu đã chưởng quân nhiều năm, Định Tương trưởng Công chúa chiến công rực rỡ, mãi đến tận trước khi qua đời mới trả lại quân quyền chưởng quản kinh thành.

Hoàng đế sủng ái vị Chiêu Tín Hầu còn nhỏ tuổi này, tự nhiên là vì muốn lung lạc lòng người trong quân.

Dù xem thường, cũng đều đã nhớ kỹ vị tiểu Chiêu Tín Hầu của Vân Hầu gia mới đi học ngày đầu tiên này.

Nhưng mà, cứ coi như bọn họ có tâm lý xem thường, mấy ngày kế tiếp cũng từ từ nhận thức được việc vị tiểu Hầu gia này được sủng ái. Mỗi ngày ăn cơm trưa, vị tiểu Vân Hầu gia này đều được nhóm tiểu nội thị đến từ Thể Nhân cung, cung kính mời đi. Sau đó sẽ một đi không trở lại, khóa cưỡi ngựa bắn cung buổi chiều cũng không tham gia. Mãi đến tận khi phải nghe giảng kinh khoa, Chiêu Tín Hầu mới khoan thai bước tới, có lúc ngủ tới mặt đỏ bừng, trên mặt còn có dấu chăn đệm.

Bắt đầu có vài tôn thất thử kết giao với vị Chiêu Tín Hầu này, nhưng hắn đều dùng lý do mới ra hiếu, nhiều chuyện không tiện làm, cơ hồ đều cự tuyệt tham gia yến hội. Chỉ có Chu tiểu công tử của Định Quốc công, thuở nhỏ đã từng giao hảo với hắn mới thường xuyên cùng đi cùng đến.

Không thể thiếu việc có người muốn kết giao với Chu Giáng, muốn thông qua Chu Giáng mà mời Chiêu Tín Hầu ra ngoài. Ai ngờ lại phát hiện, vị Chiêu Tín Hầu này kỳ thực cũng rất ít khi ra ngoài cùng Chu tiểu công tử.

"Xem ra vị Chiêu Tín Hầu này cũng không đơn giản." Cơ Hoài Tố ngồi tại thượng vị, khuôn mặt lạnh nhạt. Bên cạnh hắn có một văn sĩ trung niên, như đang có điều suy nghĩ mà cầm cốc trà trầm ngâm: "Tiểu Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, là mục tiêu kết giao mà chúng ta đã sớm định sẵn trước khi vào kinh. Bây giờ những công tử tôn thất khác đều gửi thiếp mời tới cho hắn, nghe nói lại không có một ai có thể mời hắn ra ngoài, bao gồm cả Cơ Hoài Thanh."

Nếu như Vân Trinh ở đây, hẳn cũng sẽ liền nhận ra vị văn sĩ này chính là anh trai của cha Cơ Hoài Tố – Lâu Tử Hư, tự xưng là mưu sĩ luôn luôn ở bên người Cơ Hoài Tố, quả thật cũng là người túc trí đa mưu.

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên mở nụ cười: "Ta nghe nói Cơ Hoài Thanh rất giận dữ, trực tiếp xé thư từ chối khéo léo từ Hầu phủ, nói Vân Trinh là con cái của dân thường, không biết lễ nghi, không biết cân nhắc."

Lâu Tử Hư cũng cười: "Thực sự xé thư sao? Thư từ Hầu phủ, vậy hẳn là do La Thải Thanh viết đi. Tiến sĩ ba năm tại Vũ Thành, thơ từ tài hoa đều tài giỏi, mà sách luận cũng viết vô cùng tốt. Hoàng thượng cực kỳ thưởng thức điểm này, trước tiên cố ý cho hắn tới Lục bộ rèn luyện một hồi, làm chút thực vụ, còn tại Công bộ, Lại bộ làm việc. Người người đều cho rằng hắn sẽ thăng tiến, không nghĩ tới lại đột nhiên chỉ thị cho hắn làm trưởng sử tại phủ Công chúa. Ngươi nói xem, có ý tứ hay không"

"Theo lý mà nói, Định Tương trưởng Công chúa đã qua đời, phủ Công chúa cũng đã đổi bảng hiệu thành Chiêu Tín Hầu phủ. Vốn dĩ trưởng sử đang tại chức sẽ được phân công đi nơi khác, mà nghe nói trước đó vài ngày lại bởi vì không hầu hạ tốt vị Hầu gia mới này liền trực tiếp bị đuổi đi. Công báo nói là Hoàng thượng tự mình hạ khẩu dụ, vĩnh viễn không cho hồi chức, La Thải Thanh tới đảm nhận vị trí trưởng sử. Cơ Hoài Thanh cũng không hỏi thăm một chút đã xé thư của Hầu phủ? Chưa nói chi tới việc Hầu phủ còn có một vị đại danh đỉnh đỉnh Chương Diễm."

Cơ Hoài Tố suy tư nghĩ, một vị môn khách trẻ tuổi bên cạnh hắn hỏi: "Chương Diễm? Là thanh y quân sư tiếng tăm lừng lẫy bên người Định Tương trưởng Công chúa? Nghe nói hắn trên thông thiên văn dưới rành địa lý, luận văn hay võ cũng vậy, không gì không biết."

Lâu Tử Hư gật đầu: "Không sai, trưởng Công chúa năm đó vũ dũng hơn người, nhưng xuất thân dân gian, cũng không biết chữ nên chuyện lĩnh hội binh tướng, bày mưu nghĩ kế, đều dựa cả vào sự chỉ điểm của vị thanh y quân sư này. Mà hắn không màng danh lợi, chỉ ẩn thân trong phủ Công chúa, không nhất quan bán chức cũng chưa kết hôn. Trên thực tế, nghe nói sự vụ trong quân, trưởng Công chúa đều dựa dẫm vào an bài của hắn. Mặc dù bây giờ Công chúa đã qua đời, vị quân sư này không có chức vụ lại vẫn có thể sai khiến sự vụ trong quân."

Cơ Hoài Tố chợt hỏi một câu: "Cho nên, kỳ thực Hoàng thượng bỗng nhiên phái vị La Thải Thanh xuất thân tiến sĩ này tới phủ Công chúa, ngoại trừ lấy đó làm vinh sủng còn là vì muốn thu lại quân quyền?"

Lâu Tử Hư thập phần mừng rỡ: "Không sai! Công tử có thể nhìn thấy điểm này, thực vô cùng tốt! La Thải Thanh xuất thân tiến sĩ, làm sao lại nguyện ý đi vào phủ Công chúa đã qua đời, tựa như gia nô mà làm trưởng sử? Hoàng thượng cũng vì sao lại chỉ định một mình hắn? Đây cũng không phải là làm nhục! Mà là có tác dụng lớn!"

"Thánh ý khó dò, đế vương tâm thuật. Công tử chỉ cần nhớ kỹ nhất cử nhất động của Đế vương. Ngươi không cần phải dò đoán ý đồ của y, phỏng đoán y có hay không thực sự sủng ái một ai, hay chán ghét ai, đó đều là đạo làm thần. Chúng ta chỉ cần thấy đằng sau những chuyện này, quân thượng đạt được cái gì. Trưởng Công chúa qua đời, quân quyền đã từng trong tay nàng, làm như thế nào mới có thể vững vàng chưởng quản? Một trong số đó chính là lung lạc con trai duy nhất của trưởng Công chúa, thứ hai, tự nhiên chính là vị Chương Diễm tiên sinh này!"

Hắn uống một ngụm trà, lại như có chút say mê mà suy nghĩ một chút: "Bệ hạ không hổ là minh quân có thể bình định thiên hạ, thủ đoạn biến nặng thành nhẹ này... Công tử thử nghĩ xem, nếu ngài là Hoàng thượng, ngài sẽ đối xử ra sao với vị Chương Diễm tiên sinh này?"

Cơ Hoài Tố suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói: "Giết chết."

Lâu Tử Hư lấy làm kinh hãi: "Trưởng Công chúa qua đời, Chương Diễm vô chủ, vì sao công tử không nghĩ sẽ lung lạc hắn để bản thân sử dụng? Dùng hắn để thu phục tướng lĩnh trong quân, thu hồi thế lực nguyên bản trong quân của trưởng Công chúa, lại càng dễ như ăn cháo mới phải?"

Cơ Hoài Tố lại nói: "Thứ nhất là thiên hạ bây giờ thái bình, chuyện chiến sự không còn. Thứ hai là nếu như cữu cữu ngài nói đúng, vốn dĩ thế lực trong quân đều nắm giữ trong tay Chương Diễm, hắn lại nâng đỡ Chiêu Tín Hầu trẻ tuổi, không phải sẽ dễ dàng hơn nếu muốn dùng Chiêu Tín Hầu? Vì sao không trực tiếp giết chết người này, lại dùng cách đơn giản hơn, lợi dụng Chiêu Tín Hầu để thu nạp thế lực trong quân."

Lâu Tử Hư vỗ tay cười to: "Công tử quả nhiên thiên tư thông minh, đây chính là sách thuật của Đế vương chân chính!"

Cơ Hoài Tố khẽ nâng lông mày: "Kết giao với Chiêu Tín Hầu, đợi ta tự mình làm đi."

Lâu Tử Hư ngẩn ra: "Công tử không phải đều không thích loại kết giao xã giao này sao?"

Cơ Hoài Tố nhớ tới ngày đó cảm nhận được ánh mắt Vân Trinh: "Thử xem thôi."

"Hắn bây giờ, tựa như trẻ con mất đi chỗ dựa. Thế lực hắn thừa kế từ trưởng Công chúa không tương xứng với năng lực của hắn, mang ngọc mắc tội, đơn giản là xem ai nhanh chân đến trước thôi." Ít nhất mình luôn có thể cho hắn tiền đồ sáng lạng.

Trong lòng Cơ Hoài Tố suy nghĩ, dù sao cũng tốt hơn những người khác.