Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 139




Cơ Hoài Tố cười một tiếng, thậ chí giọng nói còn có chút thân mật: "Vân Trinh, lời này của ngươi lừa gạt người bên ngoài thì được, nhưng lại không thể lừa ta. Đúng là ngươi thay Thiên tử đi tuần biên, nhưng lại không có lý do điều binh hợ lý, bất kỳ một thủ tướng nào cũng sẽ không nghe mệnh lệnh điều binh của ngươi. Phủ Đô đốc cửu biên không phải để trang trí. Tên nhóc Chu ngũ kia lại không dám không nghe lệnh điều binh, nhưng Định Quốc công phủ đều là người thân của hắn ta, hắn ta gánh nổi sao?"

"Đúng là Nguyên Chiêu có thể cầu cứu mẫu quốc, nhưng sứ giả đến kinh còn phải đợi thêm ý chỉ của Hoàng Thượng, sẽ không kịp. Huống chi tên cáo già Trường Quảng Vương sao có thể tùy tiện dẫn quân Đại Ung vào Vương Đình khi chưa thăm dò rõ ràng chứ? Đừng nói đến việc đại quân vượt biên, chỉ cần nói đến dân phu, hậu cần đồ quân nhu lương thảo các loại đã không phải con số nhỏ rồi. Không thể không có một dấu vết nào được, sao biên quan Bắc Tiết lại không hề biết gì?"
"Đúng là ngươi có quân riêng, chắc là mượn danh nghĩa tiêu cục để huấn luyện đúng không? Từng chi nhánh lấy danh nghĩa thương đội lần lượt xâm nhập vào Bắc Tiết, hợp lại chắc cũng có mấy trăm người. Không thể không nói ngươi thật sự rất to gan, chỉ với mấy trăm người này mà dám đến dụ bắt ta, thật mà giả, giả mà thật cũng coi như binh bất yếm trá(*), nhưng quá mạo hiểm."

(*) Binh bất yếm trá: ý nói việc dùng binh trong chiến trận thì không ngại sự lừa dối, đánh lừa đối phương để dành chiến thắng

"Vẫn nên ở lại bên cạnh ta đi, ta sẽ không làm ngươi bị thương. Ngươi làm loạn như vậy, Hoàng Thượng biết cũng sẽ không tha nhẹ cho ngươi."

Xẹt, một tia chớp đánh xuống từ trên trời, phá tan đêm tối yên tĩnh.

Vẻ mặt Vân Trinh nghiêm nghị lạnh lùng, một tay giật áo choàng trên người mình để lộ nhuyễn giáp màu đen: "Đủ để bắt ngươi, gϊếŧ gà sao phải dùng đao mổ trâu chứ. Bây giờ ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ta còn có thể tha cho ngươi một cái mạng."
Dưới ánh lửa chỉ thấy trên lưng hắn đeo trường đao, bên hông đeo đoản kiếm, trong tay cầm trường cung, trên người mặc nhuyễn giáp. Hóa ra hắn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, ngay cả Cơ Hoài Thịnh cũng kinh hãi không biết hắn trang bị đầy đủ như vậy từ bao giờ.

Cơ Hoài Tố cười một tiếng: "Dáng vẻ này của ngươi đúng là đẹp."

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy đó là một đội kỵ binh trong tay cầm trường thương, trước nhọn sau rộng, hành động nhất trí, tốc độ cực nhanh. Đây là trận tấn công hình mũi khoan, khí thế đâm vọt lên giống như một mũi tên dài, không thể chống đỡ.

Bộ tộc Bắc Tiết đối diện chính là bộ tộc sống trên lưng ngựa, gặp trận thế này thì bắt đầu đổi sắc mặt, thi nhau biến đổi trận hình, rút trường đao, dựng thẳng thuẫn, mấy người một tổ lập trận sẵn sàng đón quân địch.
Tiếng sấm rền trên trời giống tiếng trống trận, ngàn vạn giọt mưa rơi xuống che trời lấp đất như mũi tên cắm thẳng vào cơ thể mỗi người.

Trận chiến đột nhiên bùng nổ, vô cùng căng thẳng.

Chỉ trong chốc lát, hai đội ngũ đã lao vào nhau giống như sóng lớn hòa cùng một chỗ. Trong màn đêm đen nhánh chỉ nghe thấy tiếng la hét, tiếng chém gϊếŧ, tiếng ngựa hí, mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ chiến trường.

Vân Trinh hét lên với Phương Lộ Vân trong tiếng ồn ào: "Phái mấy người bảo về Khánh Dương vương, yểm hộ hắn ta rút lui về Thường Lâm quan!"

Sắc mặt Cơ Hoài Thịnh tái nhợt nhìn hắn: "Cả ngươi nữa! Cùng đi!"

Vân Trinh đã rút chiến đao dài sáng như tuyết cầm trong tay, đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu: "Đi!"

Tiếng gϊếŧ rung trời, máu tươi và mùi vị rỉ sắt đan xen, đây là chiến trường thuộc về hắn, hắn muốn thắng!

Tướng quân Ô Hùng tộc của Bắc Tiết cũng vừa che chở Cơ Hoài Tố vừa nói: "Quân sư! Đối phương đều là tinh binh ngàn dặm chọn một! Vương tử đã dặn không thể để ngài xảy ra chuyện, đại sự quan trọng, chúng ta vẫn nên rời đi thôi! Nếu đến khi trời sáng, chưa chắc chúng ta đã chiếm lợi thế!"

Cơ Hoài Tố nhìn nhân mã lao vào nhau trong thảo nguyên đen nhánh, lẩm bẩm nói: "Hắn đã bỏ ra bao nhiêu công sức vào chuyện này chứ."

Đây là một đội thiết kỵ thực thụ như từng được tắm trong máu, mỗi người đều mạnh mẽ không sợ ch3t, binh cường mã tráng, đao thương tinh nhuệ. Trong đêm tối không thể đếm hết được, nhưng chắc có khoảng một hai trăm người. Vậy mà chiến ý lại như núi như biển, khí thế như thiên quân vạn mã.

Đối mặt với địch ý này, rõ ràng có vài trăm người vây quanh che chở gã, vậy mà gã vẫn cảm thấy e ngại.

Gã đã không nhìn thấy Cát Tường Nhi, hắn sớm dung nhập vào trong đội ngũ khí thế rung trời kia giống như đã diễn tập vô số lần, trở thành một thanh chiến đao đánh đâu thắng đó.

Hắn nói muốn bắt giữ mình, xem ra là thật — thiếu niên đã từng thoải mái cười trước mặt mình, thiếu niên đã từng bị mình từ bỏ, hắn giống như một con phượng hỏa tắm lửa niết bàn, thiêu đốt hai cánh linh hồn, tay cầm chiến đao chiếu sáng rực rỡ đến tìm gã để báo thù, đến tìm gã để đòi hồn.

Mà đáng ch3t là gã lại càng thích hắn.

Lần này gã ra ngoài là đột nhiên nảy ý, đối phương lại có chuẩn bị mà đến, chiến ý mạnh mẽ khiến bộ tộc Bắc Tiết không ngờ sẽ gặp địch mạnh trở tay không kịp, đã có xu hướng tan tác.

Bắc Tiết tướng quân khẩn trương nói: "Đi nhanh thôi! Đợi đến hừng đông sẽ không dễ đi, đối phương có không ít cung tiễn thủ! Vương thượng còn đang chờ chúng ta đi tập hợp." Cơ Hoài Tố có chút tiếc nuối nói: "Rút lui đi."

Một đám binh sĩ vây quanh gã rút lui về hướng Vương Đình, nhưng mà Vân Trinh lại dẫn theo kỵ binh bám sát bọn họ.

=====

Mưa càng lúc càng lớn, đây chắc chắn là một đêm không bình thường.

Trong cơn mưa rào tầm tã, vương thành Bắc Tiết cũng thổi lên tiếng kèn cảnh báo có địch đánh lén, xé rách bình minh thâm trầm.

Cửa hông vương thành đã bị gian tế mở ra, một đội ngũ vọt vào đánh nhau với quân coi giữ chiến thành.

Trường Quảng Vương nhận được thông báo đã chạy tới đầu tường trước tiên, sau đó liền nhận được cửa bắc bị phá. Vân Giang Ninh không do dự quá lâu: "Ngươi trông coi cửa thành, cho ta trăm người, ta đi giữ cửa bắc."

Trường Quảng Vương nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu mới phất tay gọi một đội binh đến. Vân Giang Ninh dẫn đội rời đi, thành thạo mà lão luyện.

Trời đã hơi sáng nhưng mưa vẫn còn rơi. Dưới vương thành lít nha lít nhít đầy đội quân bộ tộc, liếc nhìn lại có mấy vạn người vẫn còn đang chậm rãi tập kết đến.

Lúc Nguyên Chiêu chạy tới, Trường Quảng Vương đang đứng trên đầu tường cao cao nhìn xuống. Đối phương đã dùng tên bắn vào rất nhiều hịch văn, Trường Quảng Vương nhìn thấy cậu ta thì lạnh lùng nói: "Vương thượng đừng ra đây, vẫn nên về hoàng cung cho an toàn."

Nguyên Chiêu nói: "Là ai?" Cậu ta đã nhặt một tờ giấy gấp trên tường thành lên, chậm rãi mở ra.

Trường Quảng Vương liếc mắt nhìn cậu ta, cũng không có ngăn cản. Nguyên Chiêu nhìn đống lời lẽ vớ vẩn trên đó, sắc mặt dần trắng bệch. Trên tờ giấy này nói xấu Hồ thái hậu trời sinh tính tình dâʍ ɭσạи, đã sớm tư thông với Trường Quảng Vương lúc tiên vương còn sống, Nguyên Chiêu căn bản không phải con ruột tiên vương. Bây giờ sáu tộc gồm Ô Hùng tộc, Oa Xà tộc hợp sức nâng đỡ chính thống, thảo phạt ngụy đế.

Bàn tay Nguyên Chiêu hơn run, Trường Quảng Vương hừ lạnh một tiếng: "Đã như vậy rồi, nếu chúng ta thất bại thì những điều này chính là thật. Nếu chúng ta thắng, đối phương chính là giả, còn bây giờ bọn họ là phản quân."

Nguyên Chiêu hít sâu một hơi, quay đầu tìm kiếm: "Giang Ninh đâu?"

Trường Quảng Vương nói: "Cửa bắc bị nội gian mở, hắn ta dẫn người đến đó rồi."

Nguyên Chiêu thất thanh nói: "Cửa bắc bị phá?"

Trường Quảng Vương trào phúng nói: "Trấn định một chút, vương thành trải qua mưa gió, không dễ bị phá như vậy. Vân Giang Ninh cũng không có vô dụng đến thế — hắn ta lấy thân phận quân nô Hồ nhi ti tiện nhất mà vẫn được Chiêu Tín Hầu sủng ái dốc hết sức nâng đỡ, thậm chí còn phái tới triều ta, đương nhiên không phải người đơn giản."

Nguyên Chiêu nhìn Trường Quảng Vương với thân hình cao to, sắc mặt trấn định, tùy tiện đứng trên tường thành thản nhiên đối mặt với mưa tên phía dưới, bỗng nhiên cũng cảm thấy một vẻ hào hùng: "Nếu giữ vững được Vương thành, cô sẽ phong vương tước cho nhiều thế hệ cha con các ngươi."

Trường Quảng Vương cười lạnh: "Vương thượng cũng không cần thiết vội vã hứa hẹn, hôm nay bị bao vây còn chưa biết được gì cả, chỉ sợ chúng ta đều là loạn thần tặc tử."

Nguyên Chiêu nhìn đống binh sĩ lít nha lít nhít như đàn kiến bên dưới, cảm thấy như đang nằm mơ. Hôm qua cậu ta còn mới trở mặt cùng mẹ đẻ, quyết tâm muốn gi3t ch3t đứa bé kia, cũng chưa từng nghĩ đến đường lui gì cả.

Nếu không phải Giang Ninh đuổi tới, mượn cơ hội áp chế Trường Quảng Vương, cậu ta vẫn còn không có nghĩ tới những điều này. Mà bây giờ mới chỉ qua một ngày đã bị bao vây thành, cậu ta lại không thể không ỷ vào Trường Quảng Vương giữ vững tòa vương thành này.

Trả lại quyền lực — nếu Trường Quảng Vương thật sự trả lại quyền lực cho cậu ta, cậu ta có thể giữ được toà vương thành này sao? Cậu ta có chút mờ mịt và hoảng hốt, cũng sinh ra cảm giác không tự tin đối với mình.

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng vang của giáp dày và tiếng bước chân dồn dập.

Cậu ta quay đầu nhìn thấy Vân Giang Ninh khoác giáp dày dẫn theo một đội binh sĩ đi từng bước từ dưới lên, trường đao cọ vào áo giáp phát ra những tiếng leng keng. Mà áo giáp trên người hắn ta nhuộm đầy máu, một mùi máu tươi xông vào mũi, nhưng lại bỗng nhiên mang đến cho cậu ta một cảm giác yên ổn.

Vân Giang Ninh tiến lên hành lễ: "Bái kiến Vương thượng." Lại nói với Trường Quảng Vương: "Đã chặn được cửa bắc rồi, có hơn một ngàn người tràn vào, đã gϊếŧ một phần, phần còn lại đang ẩn nấp trong vương thành, đến lúc đó chậm rãi lùng bắt gian tế thôi. May mà có mưa to, nếu không lại phải đề phòng bọn họ phóng hỏa trong thành."

Trường Quảng Vương nói: "Đúng là trời phù hộ Vương Đình, lâu rồi không có trời mưa, tối nay lại mưa."

Nhưng mưa luôn luôn phải ngừng.

Dưới cơn mưa to ào ào, quân coi giữ trên tường thành vừa đánh lui từng nhóm binh sĩ tiên phong tiến công bò lên.

Trường Quảng Vương nói: "Nếu không biết vây thành thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phá. Bọn họ đang đặt cược cả sáu bộ tộc, không ch3t không thôi."

Vân Giang Ninh nói: "Sáu tộc khác có đến giúp không?"

Trường Quảng Vương hờ hững nói: "Sẽ không, bọn họ sẽ sợ hãi phái sứ thần đến tìm hiểu, sau đó thương lượng về việc xuất binh, thống soái. Đến khi bọn họ thương lượng xong việc tập kết xuất binh thì có lẽ Vương Thành đã sớm phá. Nếu đến đơn lẻ sẽ bị diệt từng đội một, cũng chỉ là không công chịu ch3t thôi."

Vân Giang Ninh nói: "Mời Vương thượng phát vương lệnh kêu gọi các tộc cần vương, lại nói cho bọn họ Đại Ung đã đáp ứng lời mởi của Hoàng đế, phái Ung binh đến cứu viện. Những bộ tộc nào có người đến cần vương, sau này sẽ được thưởng theo công lao."

Trường Quảng Vương cười lạnh: "Đại quân Ung triều ở đâu?"

Vân Giang Ninh khom người với Nguyên Chiêu: "Mời Vương thượng đóng ấn." Sau đó lấy một quốc thư bằng da dê từ trong lòng ra, bên trên đã viết Vương Đình bị phản quân tấn công, thỉnh cầu Hoàng đế Đại Ung phái binh cứu viện, chỉ còn chờ Nguyên Chiêu dùng vương ấn và vương tỉ.

Nguyên Chiêu nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu mới lấy vương ấn từ trong ng.ực ra đóng dấu, lại nói: "Mời Trường Quảng Vương dùng quốc tỷ Bắc Tiết đi."

Trường Quảng Vương cười một tiếng: "Ta nói các ngươi đã sớm viết mà bây giờ mới định đi đưa. Bây giờ cả tòa thành đang bị bao vây, ai ra khỏi thành để đưa cái này? Cho dù liều ch3t đưa đến nơi, chờ Hoàng đế Đại Ung đồng ý điều binh, lại phái tướng soái đến thì Vương Thành đã sớm bị phá rồi!"

Vân Giang Ninh không thay đổi sắc mặt nói: "Ta đi đưa."

Trường Quảng Vương trào phóng: "Ta rất muốn xem Chiêu Tín Hầu kia của ngươi có thể điều được bao nhiêu binh — nói trắng ra là các ngươi cũng không nghĩ tới biến loạn sẽ nhanh như vậy đúng không? Lúc đầu các ngươi định diệt trừ ta và Hồ thái hậu, nâng đỡ Nguyên Chiêu, không nghĩ tới lại xảy ra nội loạn chứ gì? Bây giờ đâm lao phải theo lao rồi đúng không?"

Vân Giang Ninh lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi có lựa chọn khác tốt hơn sao?"

Trường Quảng Vương a một tiếng, lại quay đầu dặn dò. Quả nhiên không bao lâu sau đã có người nâng quốc tỷ đến, Trường Quảng Vương ném quốc tỷ vào trong tay Nguyên Chiêu: "Vương thượng, trả lại cho ngươi. Vận mệnh đất nước này như thế nào thì phải xem đạo làm vương của ngươi như thế nào."

Nguyên Chiêu cầm lấy quốc tỷ, đưa mắt nhìn Trường Quảng Vương. Cậu ta cũng không do dự ấn quốc tỷ mới cầm được chưa lâu lên quốc thư. Vân Giang Ninh cuộn lại, hờ hững nói: "Cho ta một trăm người, ta sẽ phá vây ra ngoài đến Đại Ung đưa quốc thư. Những người còn lại phát cần vương lệnh cho các bộ tộc, toà vương thành này phải giao cho Vương thượng và phụ thân rồi."

Trường Quảng Vương nghe được hắn ta gọi như vậy, cơ bắp trên mặt hơi run lên. Lại thấy Vân Giang Ninh lui mấy bước hành lễ, sau đó nhanh chân bước xuống dưới tường thành.

Chẳng biết tại sao trong lòng Trường Quảng Vương ngổn ngang trăm mối, phất tay ra lệnh cho binh sĩ trên tường thành: "Cung tiễn thủ, tay ném đá vào chỗ! Chuẩn bị yểm hộ phá vây ra khỏi thành!"

Máy ném đá khởi động, ném từng viên đá nặng nề ra ngoài. Binh sĩ dưới tường thành đang ào ào tấn công bị ép lui lại, sau đó là mưa tên rơi xuống đặc như châu chấu.

Cửa thành phía bắc mở ra, Vân Giang Ninh dẫn đầu một trăm người lao ra ngoài. Hắn ta dũng mãnh vô địch giống như thanh đao nhọn chém được cả sóng, thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật, không gì là không phá nổi.

Nguyên Chiêu nhìn bóng lưng không sợ hãi kia dần dần đi xa, nghe được Trường Quảng Vương bên cạnh trầm thấp mắng một câu: "Đờ mờ! Mẹ nó đúng là có phong thái của ông đây năm đó rồi."

Ông ta đảo mắt nhìn Nguyên Chiêu, cười lạnh: "Đáng tiếc lại không trung thành với ngươi và ta."