Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 141




“Vèo!”

Mũi tên xuyên qua mắt trái nam tử Bắc Tiết, máu bắn tung tóe. Nam tử kêu thảm một tiếng rồi ngã khỏi lưng ngựa xuống đất, vùng vẫy một hồi mới bất động.

Cơ Hoài Tố ngồi trên lưng ngựa nhìn thiếu niên giáp đen phía xa, hắn vững vàng giương cung lắp tên, nhắm ngay mi tâm gã.

Cơ Hoài Tố cười khổ giơ hai tay ra hiệu đầu hàng.

Đuổi từ nửa đêm tới giữa trưa, đuổi từ lúc mưa to tới tiết trời tạnh, gã chưa bao giờ chạy trốn chật vật như vậy. Gã đã thử để lại một nửa số người chặn đường bọn họ, một đội khác người hộ tống gã rời đi.

Kết quả bọn họ quá linh hoạt nhạy cảm, đối phương ít người nhưng lại tập kết linh hoạt, hơn nữa rõ ràng đã được trải qua huấn luyện hợp tác nghiêm ngặt tỉ mỉ. Chết chóc hay bị thương đều không ảnh hưởng đến việc đội ngũ của bọn họ tập kết. Sự đoàn kết từ đầu đến cuối khiến bọn họ có thể linh hoạt viện trợ lẫn nhau, ngược lại tổn thương rất ít, từ đầu đến cuối trận hình vẫn kiên cố mà hữu hiệu. Đội ngũ chặn được đã bị bọn họ dễ dàng lách qua tiếp tục đuổi theo không bỏ, mưa to dường như cũng không ngăn cản được bước chân bọn họ. Thể lực của bọn họ vẫn dẻo dai từ đầu đến cuối, và vẫn luôn nhìn gã chằm chằm.
Trong khi đội ngũ khổng lồ của gã đã tan rã trong đêm mưa đen sì. Bị đuổi theo và cái chết uy hϊếp khiến đội ngũ không ngừng cố ý hoặc vô tình lạc đường tan tác, đến cuối cùng chỉ còn lại không đến trăm người che chở gã.

Trăm người này vẫn không ngừng bị mũi tên từ phía sau bắn cho ngã ngựa, từng tiếng kêu thảm càng làm cho bọn họ đuổi theo nhanh hơn.

Cuối cùng Cơ Hoài Tố quay đầu phất tay ra hiệu dừng việc chạy trốn, thấp giọng nói vài câu với tướng quân Bắc Tiết rồi quay đầu giơ tay lên ra hiệu đầu hàng.

Từ đầu đến cuối Vân Trinh vẫn luôn cầm cung, chỉ huy đội quân gϊếŧ hết toàn bộ ngựa. Sau đó giữ Cơ Hoài Tố tại chỗ, lui lại một dặm nhìn người Bắc Tiết đều lui hết ra phía sau mới sai người tiến lên trói Cơ Hoài Tố lại, lập tức phi nhanh trở về.
Mặt trời bắt đầu có nhiệt độ chiếu lên đồng cỏ.

Vân Trinh dẫn đám kỵ binh chạy nhanh mấy dặm về phía nam. Đến khi người ngựa thật sự thấm mệt mới tìm một con suối nghỉ ngơi ăn uống.

Cơ Hoài Tố bị trói ném sang một bên, sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô nứt. Có người thô bạo cầm nước xối lên mặt gã, gã ho khan uống vào mấy ngụm, lại nhìn về phía Vân Trinh. Thấy Vân Trinh đang ngồi ở một bên, có người bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay hắn, gã không nhịn được lo lắng hỏi: “Bị thương nặng không?”

Vân Trinh làm lơ, từ đầu đến cuối vẫn không đổi sắc mặt. Đợi đến khi băng bó kỹ vết thương mới uống qua một ít nước, lại hỏi thăm vết thương của từng người, nói: “Nơi này vẫn là địa bàn Bắc Tiết, chúng ta xâm nhập vào rất sâu, không thể lơ là được. Lúc nào bọn họ cũng có thể liên hệ tìm người đến phản công tới, mọi người kiên trì một chút, sửa sang lúc nữa rồi chúng ta sẽ lại xuất phát.”
Cơ Hoài Tố nói: “Yên tâm đi, tất cả người đều đi bao vây Vương Đình rồi. Các ngươi lại gϊếŧ ngựa, trong phút chốc sẽ không thể đuổi theo các ngươi đâu. Có lẽ ngươi có thể nghỉ thêm một chút.”

Vân Trinh lạnh lùng nhìn gã, không nói gì.

Cơ Hoài Tố cười khổ nói: “Là ta tham lam, nghe nói ngươi đã đến nên thực sự không nhịn được, chứ thật ra đi đánh hạ Vương Đình mới là ổn nhất — Nhưng mà cho dù ngươi có bắt ta, các ngươi cũng sẽ không cứu viện Vương Đình kịp thời đâu. Tuy ngươi có thượng phương bảo kiếm, nhưng ngươi vẫn không kịp điều đại quân cứu viện. Vương Đình sống không qua ba ngày.”

Vân Trinh không nói gì, chỉ nhìn thời gian rồi leo lên ngựa cho đội ngũ đi tiếp.

Đường về còn chậm hơn lúc đuổi theo, nhất là dưới tình huống ngựa mệt người mệt, hơn nữa bọn họ còn dẫn theo tù binh. Đến khi mặt trời sắp lặn, mấy người đi trước dò đường trở về nói: “Hầu gia, phía trước có một sơn cốc, đi qua nó sẽ thấy có đường, chẳng mấy chốc sẽ đến biên thành của chúng ta. Trời đã sắp tối rồi, đi qua cốc không an toàn, nhưng có thể dựng lều ở tạm đây một đêm. Có thể đặt trạm gác ở hai bên sườn núi, tương đối an toàn, gần đây cũng có nguồn nước.”

Vân Trinh khẽ gật đầu: “Sắp xếp trực ban, thay phiên nghỉ ngơi.”

Đống lửa dấy lên, có người đang nấu cháo, có người đang canh gác cảnh giới, có người đang nhanh chóng sửa sang lại doanh địa. Ai nấy đều trầm mặc làm việc của mình ra đâu vào đấy. Cơ Hoài Tố ngồi ở một bên ngửi trong cháo có mùi nấm, mùi trứng tỏa ra. Gã thật sự cũng đói đến mức bụng kêu vang, không nhịn được nuốt nước miếng một cái: “Ta biết ngươi có huấn luyện tư binh, nhưng không ngờ ngươi lại tốn công sức huấn luyện tốt như vậy… Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự không biết sao?”

Gã vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Vân Trinh huấn luyện ra được một đội ngũ tinh anh thế này, đường nhiên phải trải qua từng đợt huấn và tuyển chọn gian khổ, lại phải bí mật tập huấn mới có thể đạt được trình độ phối hợp khăng khít như thế.

Vân Trinh nói: “Y biết.”

Cơ Hoài Tố hít vào một ngụm khí lạnh, thấp giọng nói: “Quả nhiên y không hề nghi ngờ ngươi?”

Vân Trinh không để ý đến gã nữa, chỉ nhắm mắt lại tựa trên vách đá nghỉ ngơi. Cơ Hoài Tố nhìn bờ môi hắn nứt nẻ, sắc mặt cũng đỏ rực liền không nhịn được nói: “Có phải ngươi không thoải mái không? Vết thương rất đau sao? Ngươi đang sốt à?”

Vân Trinh hoàn toàn không trả lời.

Không lâu sau có hộ vệ bưng hai bát cháo nóng tới, cởi trói trên tay Cơ Hoài Tố ra, nhìn gã ăn xong lại buộc chặt lần nữa rồi xua đuổi gã ra ngoài. Cơ Hoài Tố cũng rất phối hợp làm theo, đến khi trở về thấy Vân Trinh vẫn đang dựa vào vách đá nghỉ ngơi.

Cơ Hoài Tố có chút bận tâm, nhìn chằm chằm Vân Trinh đang nhắm mắt hồi lâu, đến tận khi cháo sắp lạnh hắn mới lặng lẽ nhấc mắt, miễn cưỡng uống xong bát cháo kia.

Cơ Hoài Tố nói: “Cát Tường Nhi, tối hôm qua mưa lớn như vậy, không phải là ngươi bị cảm lạnh chứ? Lúc trước hễ bị cảm lạnh là cổ họng ngươi lại đau, cái gì cũng không chịu ăn.”

Vân Trinh nói: “Nói ít vài câu đi, ta cũng không muốn nghe ngươi hồi ức quá khứ.”

Cơ Hoài Tố mỉm cười: “Đến bây giờ ngươi còn không tin ta sao? Ngươi đang lo lắng Vương Đình sao?”

Vân Trinh nói: “Sẽ không có ai tin ngươi.”

Cơ Hoài Tố nói: “Được rồi, là ta tự làm tự chịu.”

Vân Trinh nhắm mắt lại, Cơ Hoài Tố nhìn đám hộ vệ xung quanh ăn no xong liền đổi bốn người đến ngồi bên cạnh gã vừa để trông coi vừa để bảo vệ. Ánh mắt ai nấy đều tỉnh táo, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng. Rõ ràng đã phải trải qua một ngày một đêm phi nhanh chiến đấu khẩn trương, nhưng ai nấy vẫn đều duy trì được trạng thái và tố chất cực tốt. Gã liền biết Vân Trinh đã phải tốn rất nhiều công sức để huấn luyện những người này, lại khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng nhắm mắt lại ngủ.

Đợi cho đến nửa đêm, Vân Trinh bỗng nhiên mở mắt. Hắn nghe được một âm thanh kỳ quái, dường như là nhạc cụ gì đó, giống như huân mà không phải huân, giống như khèn mà không phải khèn.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy: “Cảnh giác! Kéo ngựa tới!”

Tất cả mọi người lập tức nhảy lên, nghiêm chỉnh rút vũ khí ra, kéo ngựa đến thu dọn đồ đạc rồi bày trận. Hộ vệ canh gác phía trước hoảng sợ nói: “Là rắn!”

Vân Trinh xiết chặt da đầu, quát: “Mang rượu tới, đều cầm hết đuốc lên! Tìm bột hùng hoàng đi!”

Có hộ vệ nói: “Tối hôm qua lúc hạ trại đã đổ rất nhiều, chắc chắc sẽ không có con nào tới gần doanh địa mới đúng.”

Hộ vệ bên ngoài đã nghiêm nghị cảnh báo: “Có rất nhiều rắn! Hầu gia mau trốn! Mau lên ngựa trốn đi!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, sắc mặt Vân Trinh tái nhợt thét ra lệnh: “Trong cốc không dễ đi ngựa, kéo ngựa phân tán rời đi!”

Trong sự tĩnh lặng, tất cả mọi người đều thấy được vô số con rắn đang trườn đến dưới ánh lửa giống như bị thứ gì xua đuổi. Hàng vạn con rắn xanh đen ngẩng đầu phun xì xì giống dòng nước lặng lẽ chảy xuôi, nhưng khí thế lại hung dữ và nhanh như chớp.

Cả người Vân Trinh nổi hết da gà, quay đầu nhìn thấy Cơ Hoài Tố đang dựa vách đá mỉm cười. Hắn tiến lên túm lấy gã: “Ngươi biết sẽ có rắn phải không!”

Cơ Hoài Tố cười nói: “Oa Xà tộc đương nhiên giỏi về việc đuổi rắn, ta khuyên ngươi đứng gần ta một chút — chúng ta đã liên hệ với người Oa Xà tộc, lúc nào y phục trên người cũng được ngâm thảo dược đuổi rắn…”

Gã còn chưa dứt lời, Vân Trinh đã rút đao cắt lấy một mảnh áo của gã, sau đó phun rượu lên đốt trên bó đuốc. Miếng vải tỏa ra làn khói đen dày đặc, Vân Trinh cầm lấy bó đuốc nói: “Lục soát người gã!”

Cơ Hoài Tố có chút cạn lời, chút thương tiếc nhu tình đã biến thành dở khóc dở cười. Rất nhanh gã đã bị hộ vệ lột ngoại bào lục soát trong trong ngoài ngoài một lần, tìm ra tất cả túi thơm trên người đưa cho Vân Trinh nói: “Hầu gia mang theo!”

Vân Trinh lại cầm đao hất vào chỗ đám rắn, lại dùng miếng vải bốc cháy không ngừng xua đuổi. Quả nhiên bầy rắn đã tránh khỏi chỗ thuốc bột vung ra, Vân Trinh trầm giọng nói: “Lao lên gò đất, lên ngựa xông ra khỏi cốc đi, chia nhau ra trốn!”

Đám người bọn họ lao ra dọc theo đường thuốc bột kia. Lại có mấy tên hộ vệ bị rắn đuổi theo liền vội vàng cầm đuốc đốt, không ngừng dùng đao chém xuống bầy rắn. Nơi xa thỉnh thoảng có người đang gọi, lại có tiếng ngựa hí: “Ngựa cũng bị rắn cắn rồi!”

Có người kéo ngựa tới che chở Vân Trinh lên ngựa, Vân Trinh quay đầu nhìn Cơ Hoài Tố: “Lập tức thả gã ra! Không nên ở lại trong cốc, mọi người phân tán chạy ra chỗ thoáng đãng!”

Trong đêm đen dường như bốn phía đều có rắn, Vân Trinh hắn gã trước ngựa, phóng ngựa phi nước đại. Trong sơn cốc không dễ đi ngựa, hắn thúc ngựa chạy một hồi, bắt đầu có những con ngựa lần lượt rêи ɾỉ ngã vào trong bầy rắn.

Khắp nơi đều là hộ vệ bối rối giơ bó đuốc chém loạn xạ. Tuy bọn họ đã trải qua trăm trận, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải bầy rắn tà môn thế này. Hơn nữa không biết còn kẻ địch nào sẽ lao ra trong bóng đêm hay không, điều này khiến bọn họ càng thêm luống cuống.

Vân Trinh cưỡi ngựa chạy vội ra ngoài một dặm, nhìn sắc trời đã hơi sáng, cũng không biết có bao nhiêu người ra ngoài được. Hắn lại nghe thấy con ngựa mình đang cưỡi rên lên một tiếng, chậm rãi ép người xuống. Trong lòng hắn biết không ổn, không biết con ngựa này quá mệt mỏi hay là vừa bị rắn cắn bây giờ mới độc phát. Hắn đang muốn xuống ngựa, đã thấy Cơ Hoài Tố bỗng nhiên quay người đè hắn bổ nhào về phía trước, đặt hắn dưới thân.

Vân Trinh vô cùng kinh hãi, chỉ thấy trước mắt có một con rắn vọt qua, vừa vặn cắn một cái lên cánh tay phải của Cơ Hoài Tố. Hắn vung đao chém con rắn kia rơi xuống đất, con rắn vặn vẹo trên đất, vẫn há mồm phun lưỡi vô cùng đáng sợdị.

Hắn đưa mắt nhìn Cơ Hoài Tố, tâm trạng phức tạp, lại rút đai lưng ra bó chặt lấy cánh tay gã, kéo gã ngồi xuống. Bốn bề vắng lặng, cũng không thấy bầy rắn kia đuổi theo. Địa hình trong cốc phức tạp thông ra bốn phương, chắc đám hộ vệ đều bị lạc trong đêm rồi. Hắn liền kéo Cơ Hoài Tố tìm chỗ ẩn nấp, sau đó cắt tay áo gã ra tìm vết thương lấy máu.

Sắc mặt Cơ Hoài Tố tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, nhưng vẫn còn cười nói với Vân Trinh: “Không có chuyện gì, trời đã sáng, rắn cũng không có linh trí, đều dựa vào dược vật mà chuyển động. Đến khi thuốc hết hiệu lực sẽ tự nhiên rời đi, sau đó chẳng mấy chốc sẽ chết. Oa Xà tộc không có nhiều người, bọn họ cũng không dám đi tìm các ngươi lúc này, ngươi không cần quá lo lắng sẽ có kẻ địch — Vốn dĩ định bỏ trốn nhân lúc các ngươi hỗn loạn, trên người của ta có thuốc đuổi rắn… Nhưng nhìn thấy ngươi bị bệnh, trong lòng ta thương tiếc.. Ta không muốn ngươi bị thương trong bầy rắn…”

Bốn bề vắng lặng, Vân Trinh nói: “Lúc này ngươi lấy lòng là hy vọng ta có thể nói tốt cho ngươi trước mặt Hoàng Thượng, để giữ lại một mạng cho ngươi sao?”

Cơ Hoài Tố cười khổ: “Nọc rắn này… Ngươi cảm thấy ta còn có thể nhìn thấy Hoàng Thượng sao? Người sắp chết sẽ nói thật, ngươi cũng phải tin ta một lần chứ?”

Vân Trinh liếc gã một cái, quả nhiên nhìn thấy đôi môi gã tím tái. Hắn liền sờ lên người gã: “Trên người ngươi có mang theo thuốc trị rắn độc không?”

Cơ Hoài Tố nói: “Không có, nọc rắn này không có thuốc giải, ngay cả người đuổi rắn của Oa Xà tộc cũng sợ. Ngươi nhìn đêm qua không có bất kỳ ai là biết, lúc bọn họ đuổi rắn cũng không dám xuất hiện, chỉ sợ ngộ thương người một nhà. Chờ đến khi bầy rắn tản đi, bởi vì chúng đã được cho ăn thuốc nên chẳng mấy chốc sẽ chết thôi.”

Vân Trinh lại lấy một bình thuốc trên người mình ra, nhét lung tung vào trong miệng gã: “Ta có một ít thuốc giải độc thanh nhiệt của Quân đại phu, mặc dù cũng không biết có hữu dụng hay không, ngươi xem ý trời đi.”

Cơ Hoài Tố bị nhét đầy miệng suýt nữa thì nghẹn chết, đành phải cưỡng ép mình nuốt xuống.

Vân Trinh tự nhủ: “Đây có phải chính là độc mà Hoàng Thượng trúng năm đó không.”

Cơ Hoài Tố khó khăn nuốt xuống, nói: “Ta đoán chắc vậy, nếu không rõ ràng lúc ấy Hoàng Thượng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng đã bàn chuyện hòa bình rồi, sao lại mất tích được. Ta đoán rất có thể là doanh địa bị rắn tấn công, việc đuổi rắn này cũng chỉ có thể diễn ra vào đêm tối, hơn nữa phải đánh lén bất ngờ. Chứ nếu đường đường chính chính giao chiến sẽ không thể làm y bị thương được.”

Vân Trinh lạnh lùng nói: “Ngươi đã sớm biết đi, chỉ là ngươi cố ý không nói.”

Cơ Hoài Tố cười khổ: “Thật sự là lúc ta đến Ô Hùng tộc ở, điểm binh mới biết được Oa Xà tộc có nhân tài ám sát thế này. Nhưng ngươi nói thế nào thì là thế đó đi, dù sao ngươi vĩnh viễn không tin ta. Cho dù ngươi nói thế nào, có thể chết đi trước mắt ngươi, trong lòng ta cũng rất vui vẻ.”

Vân Trinh cười lạnh, Cơ Hoài Tố nhìn hắn: “Đôi mắt ta đã bắt đầu không nhìn thấy, ngươi để cho ta nhìn ngươi nhiều thêm đi, có thể cười một cái không? Giống như trước kia vậy.”

Vân Trinh nhìn gã một cái, lạnh lùng nói: “Không phải lúc ta uống Hoàng Lương Chung ngươi đã xem rồi sao?”

Cơ Hoài Tố nhắm mắt lại, bật cười: “Ngươi thật sự là muốn hận ta cả một đời, ta dùng cả đời này trả lại ngươi, ngươi có thể tha thứ cho ta không? Bắc Tiết… nội loạn thế này sẽ không có cách nào xâm lược triều ta nữa. Cho dù là đó là thủ đoạn của ta, ngươi có khinh thường thế nào thì cuối cùng cũng ta đã hoàn thành tâm nguyện cho ngươi.”

“Ta nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, liệu có thể lại gặp được ngươi ở một đời khác không?”

Vân Trinh nói: “Nghĩ hay lắm.”

Cơ Hoài Tố nói: “Ta vẫn luôn không rõ trước điều khi chết ngươi nói với ta, đến khi ta sống lại nhớ đến câu nói sau cùng của ngươi, lại càng thêm không hiểu. Lúc đó ngươi đã biết ngươi sẽ sống lại sao?”

Sắc trời đã lớn sáng, Vân Trinh nhìn đôi mắt gã đã dần mất đi tiêu cự. Hắn đưa tay quơ quơ, hình như không nhìn thấy thật. Mặc dù cũng biết gã đáng ghét, nhưng nhìn có vẻ gã sắp chết thật, liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì một đời ở với ngươi, ta đã sống lại một lần.”

Cơ Hoài Tố hoảng hốt một hồi: “Đã… sống lại?”

Vân Trinh nói: “Đúng vậy, ta cho rằng ngươi là nhân tài hiếm có nên muốn phụ tá ngươi làm Thái tử, đuổi Cơ Hoài Thanh đi. Sau đó lấy trí thông minh của ngươi sẽ có thể giúp Hoàng Thượng tránh khỏi vận mệnh mất tích trên chiến trường lần nữa. Kết quả chúng ta căn bản không nhúng tay vào việc quân được, Hoàng Thượng… y vẫn mất tích.”

Cơ Hoài Tố bỗng nhiên nở nụ cười, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, vốn dĩ gã là một người cực kỳ thông minh, đã nhanh chóng xuyên suốt tất cả: “Thì ra là thế… Ta đã hiểu, cho nên ngươi vẫn lựa chọn sai sao? Đời thứ nhất là ai làm Thái tử? Cơ Hoài Thanh? Cho nên… Chu Giáng… đời thứ nhất ngươi ở bên Chu Giáng đúng không? Hắn ta phụ ngươi đúng không? Cho nên hạt châu kia, hắn ta cũng thức tỉnh ký ức, hắn ta biết có lỗi với ngươi mới đi trấn thủ biên cương…” Gã cười rồi lại ho khan ra máu.

Vân Trinh run lên, cầm khăn lau lau, hờ hững nói: “Không cần kích động như vậy.”

Cơ Hoài Tố nở nụ cười: “Hóa ra hắn ta cũng phụ ngươi… Đời thứ hai ta cũng phụ ngươi… Khó trách ngươi không tin ai cả…”

Vân Trinh nói: “Cũng không phải, ta tin Hoàng Thượng.”

Trong mắt Cơ Hoài Tố bắt đầu chảy máu: “Cho nên ta còn có thể có được đời sau không? Đời sau ở cùng ngươi ấy?”

Vân Trinh nói: “Không được, một đời này ta muốn sống đến bạc đầu với Hoàng Thượng.”

Hắn nhìn thất khiếu Cơ Hoài Tố bắt đầu chảy máu, cảm thấy có chút thương hại: “Tự ngươi đi thôi.”