Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 143




Từ khi Cơ Băng Nguyên nói muốn dưỡng sinh thì đúng là bắt đầu dưỡng sinh thật.

Ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện thân thể, ăn uống thanh đạm, tiết chế du͙© vọиɠ.

Chờ Vân Trinh phát hiện ra Cơ Băng Nguyên nói muốn dưỡng sinh là nghiêm túc, hắn đã trải qua mấy ngày thanh tĩnh vô vị dưới sự lôi kéo của Cơ Băng Nguyên rồi.

Còn ăn không ít súp nấm mà hắn vẫn luôn không thích ăn — bởi vì nghe Quân đại phu nói cái này vô cùng tốt, ăn vào sẽ ít bị bệnh. Còn phải ăn ít dầu mỡ nội tạng đồ mặn, chỉ được ăn thanh đạm. Thậm chí hắn còn nghi ngờ Quân đại phu đã nói phương thức ăn dưỡng sinh của Ngọc Hàm Cốc cho Ngự Thiện Phòng làm luôn rồi.

Sáng sớm dậy cưỡi ngựa bắn tên rồi đi nha môn, sau khi trở về dùng bữa tối, Cơ Băng Nguyên liền dẫn hắn đến hoa viên tản bộ, sau đó mới về đi ngủ. Trước khi ngủ thỉnh thoảng ôm nhau một cái, thỉnh thoảng thì ngủ luôn, bởi vì Hoàng Thượng nói không thể quá mức tham hoan, phải tiết chế.
Ban đầu Vân Trinh còn vui vẻ vì rốt cuộc không thấy Hoàng Thượng phê sổ con đêm khuya ảnh hưởng đến sức khỏe nữa. Nhưng qua nửa tháng, người luôn yêu kí©h thí©ɧ như hắn bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn cũng không dám nói cái gì với Cơ Băng Nguyên. Dù sao Cơ Băng Nguyên dưỡng sinh, nói trắng ra là vì hắn. Nếu hắn đòi chơi thì có vẻ không biết tốt xấu, không hiểu chuyện. Chỉ là người trẻ tuổi sao có thể ngồi yên được.

Khó khăn lắm mới chờ đến ngày nghỉ hưu mộc, hắn lấy cớ Hầu phủ có một số việc cần xử lý để chạy đi tìm Cơ Hoài Thịnh uống rượu.

Cơ Hoài Thịnh cũng đang muốn tìm một người để kể lể: “Không biết Hoàng Thượng nghĩ như thế nào, thế mà lại lệnh cho ta dạy bảo Thanh Bình vương! Ta còn chưa thành hôn, trông giống người có thể chăm trẻ con sao?”
Vân Trinh hơi chột dạ, biết là Hoàng Thượng chê hắn mỗi ngày dẫn Thanh Bình vương chơi bời lung tung, sợ làm hư Thanh Bình vương. Lại biết hắn không nỡ để Cơ Hoài Thịnh về phiên nên thuận tay bắt Cơ Hoài Thịnh phụ trách dạy dỗ Thanh Bình vương. Hắn cười hì hì nói sang chuyện khác: “Haiz, hiếm khi được rảnh một ngày, chúng ta đi tìm chỗ chơi đi.”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Hôm qua ta đi thăm Hoài Tố, haiz, trông gã cũng đáng thương. Nhưng vừa nghĩ đến những người của chúng ta thiệt mạng ở Bắc Tiết vì gã, ta lại hận. Chỉ vì chút chuyện mà gây ra sóng to gió lớn như thế, đúng là không hiểu nổi. Haiz, thật sự là…”

Hắn ta lắc đầu, nhớ tới Cơ Hoài Tố thừa nhận cầu mà không được với Vân Trinh, bởi vậy mới bí quá hoá liều, chấp niệm chưa tiêu. Lại nghĩ tới ánh mắt Chu Giáng nhìn hắn lúc bệnh nặng hôn mê ở cửu biên. Hắn ta không thể ngờ được tiểu huynh đệ này lại được hoan nghênh như thế — xem ra còn phải lo lắng hắn không cẩn thận bị người khác bắt cóc nữa, lần sau lại có thêm một Cơ Hoài Tố nữa thì sao. Cơ Hoài Thịnh liền kéo tay Vân Trinh nói: “Hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đến Phong Nhạc Lâu đi. Hoa ở đó rất đẹp, nghe nói cũng có nhiều trò hay, đoán kết quả còn được tặng thưởng.”
Lại gọi quản gia nhà mình đến dặn dò vài câu.

Đến Phong Nhạc Lâu, hắn ta và Vân Trinh ngồi trên cao nhìn xuống vườn hoa bên dưới, quả nhiên hoa đua sắc thắm, cẩm tú xán lạn. Không ít khách khứa ở bên dưới chơi ném thẻ vào bình rượu, bóng đá cược rượu vân vân, lại có ban nhạc ở một bên nhảy múa hảt hò. Hai bên đường dựng không ít bình phong để văn nhân uống rượu làm thơ, đúng là vô cùng náo nhiệt.

Cơ Hoài Thịnh nói chuyện phiếm với Vân Trinh: “Nghe nói phản loạn bên phía Bắc Tiết cơ bản đã lắng lại rồi, đối phương chỉ là đám ô hợp, tự mình lục đυ.c trước rồi giải tán. Nghe nói Bắc Tiết sẽ lập tức phái sứ thần đến cầu hôn.”

Vân Trinh nói: “Hoàng Thượng không thích hòa thân mà?”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Tùy tiện tìm tôn thất nữ gả đi, cũng tốt.”

Vân Trinh từ chối cho ý kiến. Hắn bỗng nhiên nhìn thấy trên đài dồn dập tiếng trống, một đám nam nhi cởi trần cường tráng đi lên quơ dùi trống nhảy chiến vũ. Nhịp trống dồn dập, tiếng nhạc trầm bổng, từng động tác của đám nam nhi hùng hồn hữu lực, bầu không khí giữa sân bỗng nhiên có chút náo nhiệt.

Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Sao nào? Lát nữa ta sẽ cho người mời người nổi tiếng nhất nam phong quán đến hầu rượu giải buồn với ngươi nhé.”

Vân Trinh thay đổi sắc mặt, vội vàng khoát tay: “Không cần không cần… Hoàng Thượng biết thì chết.” Đến lúc đó lại không cho hắn vào cung.

Cơ Hoài Thịnh cười ha ha: “Hoàng Thượng thật lòng thương ngươi, nhưng cũng không tránh khỏi quản quá nghiêm đi.”

Vẻ mặt Vân Trinh đau khổ, trong lòng nghi ngờ mấy này qua Hoàng Thượng vẫn cố ý trị mình. Hắn bỗng thấy bên dưới đột nhiên nhẹ giọng ồ lên một tiếng.

Cơ Hoài Thịnh ngó xuống xem tiếp, cảm thán: “Người này thật sự là mỹ nhân — đi cùng Lệnh Hồ Dực, ngươi biết không?”

Vân Trinh dựa vào lan can nhìn xuống, chỉ thấy Lệnh Hồ Uyển hôm nay chỉ mặc một chiếc áo bào xanh ngọc vô cùng đơn giản, buộc khăn vải đay, nhưng đôi mắt lại rực rỡ, phong thái tuyệt đại. Hắn ta đi cùng với Lệnh Hồ Dực, Lệnh Hồ Dực có vẻ cao hơn hắn ta một chút. Hai người đang đứng giữa một đám văn sĩ thư sinh, hiển nhiên Lệnh Hồ Dực là người nổi bật nhất trong đó. Đám người vây quanh bọn họ, còn có rất nhiều nữ tử trang điểm lộng lấy cầm bầu rượu. Hóa ra đây là làm thơ phạt rượu.

Cơ Hoài Thịnh nói: “Hẳn là hội văn của các cử tử, cử tử văn nhân thích tới đây tổ chức văn hội lắm. Vườn lớn, đủ phong nhã, thường xuyên có văn thần trong triều tới đây. Nếu lọt vào mắt họ và được tiến cử, cũng coi như bay thẳng tới mây xanh.”

Vân Trinh nói: “Kia là Lệnh Hồ Uyển, hình như Hoàng Thượng cho vào Quốc Tử Giám đi học, tương lai cũng coi như có cái xuất thân.”

Mặc dù trước đó Cơ Hoài Thịnh chưa từng gặp hắn ta, nhưng cũng biết Vân Trinh cứu được ở Bắc Tiết, vừa rót rượu cho Vân Trinh vừa gật đầu nói: “Xem ra dòng họ Lệnh Hồ đã sống lại rồi. Trước đó Lệnh Hồ thừa tướng tham ô, không ít người cũng bóp cổ tay thở dài. May mà con cháu có tiền đồ, cuối cùng cũng vực dậy gia tộc một lần nữa.”

Vân Trinh khẽ gật đầu, vẫn cảm thấy có chút thành tựu. Hắn đang uống rượu, chợt thấy phía dưới có một thiếu niên cầm dây cương, không biết nói cái gì với các cử tử mà sau đó trở mình lên ngựa phóng đi trong vườn, đến tận phía xa mới dừng lại nhìn.

Mấy ca cơ đứng bên đường cầm cầu hoa trong tay xếp thành một hàng, thấy con ngựa kia đi từ đằng xa tới, tất cả đều ném cầu hoa lên trên. Thiếu niên kia giơ roi lên quất vào số cầu hoa đấy, ngay lập tức cánh hoa bay lả tả giữa không trung. Đám khách khứa đều hô hay, ngay cả trên tầng cũng có tiếng khen.

Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Con cháu Lư thị ở Giang Tả, quả nhiên rất có thần thái.”

Vân Trinh nói: “Ngươi biết hắn ta?”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Ừm, Hoàng Thượng thánh minh, mấy năm này quốc thái dân an, thế gia vọng tộc cũng bắt đầu phái con cháu vào kinh cống hiến cho triều đình, kiếm một cái xuất thân. Lư Mộng Hoa này chính là người nổi bật trong đó, chắc hẳn sẽ được Thừa tướng Nội Các tiến cử thôi. Đương nhiên Hoàng Thượng cũng sẽ cho một cái xuất thân tốt — Thế gia vọng tộc người ta thâm sâu, hoàng gia cũng muốn nhờ vả nhiều hơn.”

Vân Trinh lại không nói gì, hắn nhìn thấy một vị nô bộc áo xanh đi từ trong lầu ra ngoài, hai tay dâng một cái khay lên cho Lư Mộng Hoa. Trên khay đặt môt thanh đoản kiếm, trên vỏ kiếm khảm bảo thạch năm màu sáng lấp lánh, vừa nhìn liền biết cực kỳ quý giá.

Đám người hơi yên tĩnh lại, tôi tớ kia cười nói: “Lão gia nhà ta và Khuất thái phó ở trên lầu nhìn thấy vị công tử này thanh cao tinh tuý, có chút thưởng thức, muốn tặng công tử một thanh bảo kiếm, mong công tử vui vẻ nhận cho.”

Khuất thái phó! Đây không phải là đế sư sao?

Người người đều nhìn lên trên lầu, quả nhiên thấy Khuất thái phó và mấy người Chương Diễm đang ngồi bên lan can, sau lưng còn có một vị nam tử ẩn sau cửa sổ, không thấy khuôn mặt. Nhưng nhìn qua cũng biết là quý nhân uy nghi sâu nặng, Lư Mộng Hoa được quý nhân tán dương cũng không kiêu ngạo không tự ti, không nhanh không chậm tiếp nhận thanh đoản kiếm này, sau đó thi lễ cười nói: “Đa tạ quý nhân thưởng thức.”

Cơ Hoài Thịnh nói: “A, không ngờ Khuất thái phó và Chương tiên sinh cũng ở đây, chúng ta có cần đến chào hỏi không?”

Vân Trinh trầm mặc lắc đầu, nô bộc áo xanh kia rõ ràng là nội thị trong cung. Trong phòng kia ngoại trừ Khuất thái phó và Chương Diễm ra, tất nhiên còn có cả Hoàng Thượng!

Cơ Hoài Thịnh nói: “Ha ha ta cũng không muốn đi, qua đó không chừng còn bị dạy dỗ. Chúng ta cứ chơi vui của chúng ta thôi, đừng để bọn họ nhìn thấy…”

Vân Trinh lại không nghe thấy, hắn chỉ nhìn Lư Mộng Hoa kia. Dáng người hắn ta thon dài, mặt mày tuấn tú, thần thái cả người toả sáng, lại nghĩ đến bốn chữ thanh cao tinh tuý kia, trong lòng vô cùng ghen tỵ. Hắn uống mấy ngụm rượu nói: “Sợ cái gì, Chương tiên sinh có quản ta, ta cũng muốn xuống chăm sóc Lư Mộng Hoa này.”

Hắn mượn rượu lấy khí thế trực tiếp đi xuống dưới chào Lư Mộng Hoa: “Ta thấy huynh đài cưỡi ngựa bắn hoa cực kì say mê, không khỏi cũng có chút ngứa nghề, không biết có thể so tài với Lư huynh một lần không?”

Lư Mộng Hoa thấy đột nhiên xuất hiện một vị quý công tử mặt mày rực rỡ, mắt cười cong cong làm người ta có ấn tượng tốt. Hai huynh đệ Lệnh Hồ Dực và Lệnh Hồ Uyển cũng đã hành lễ với hắn, liền biết đây là quý nhân, liền vội vàng cười đáp lễ nói: “Tại hạ Lư Mộng Hoa, không biết huynh đài họ gì?”

Vân Trinh cười nói: “Tại hạ Vân Trinh.”

Vân Trinh! Đây không phải là Chiêu Tín Hầu sao?

Lúc Lư Mộng Hoa vào kinh đã được nghe nói đến tên tuổi của người này. Trưởng bối trong nhà dặn dò nếu gặp hắn thì phải tránh xa, tuyệt đối không thể đắc tội.

Lại nghe nói hắn tùy hứng kiêu ngạo, rất được Hoàng Thượng sủng ái, còn quản lý cấm quân trong tay. Trước khi hắn ta tới chỉ cho rằng đây là một hỗn thế ma vương, công tử bột ngông cuồng.

Không ngờ lại là người như vậy. Trong lòng hắn ta âm thầm kinh ngạc, liền vội vàng hành lễ nói: “Hóa ra là Hầu gia!”

Vân Trinh cười nói: “Sao nào? So với ta chứ?”

Lư Mộng Hoa vội vàng nói: “Còn xin Hầu gia chỉ giáo.”

Vân Trinh đang định quay đầu sai người dẫn ngựa tới, đã thấy Lệnh Hồ Dực dắt một con ngựa trắng đẹp như tuyết đến. Vân Trinh sờ đầu ngựa rồi trở mình leo lên, hôm nay hắn mặc một chiếc áo bào đỏ, lại cưỡi bạch mã nở nụ cười với Lư Mộng Hoa.

Lư Mộng Hoa không ngờ được Hầu gia trẻ tuổi này lại có thể cười rạng rỡ như thế, không khỏi ngẩn người ra. Chỉ thấy Vân Trinh phóng ngựa rời đi, nhóm ca cơ thi nhau tung cầu hoa như lúc trước, Vân Trinh kéo căng dây cung bắn ra vài mũi tên đâm thủng cầu hoa.

Những cánh hoa lại tung bay trong gió một lần nữa, đám người hô hào khen hay.

Đương nhiên mấy người Khuất thái phó trên lầu cũng nhìn thấy, cười nói: “Quả nhiên là thiếu niên phong lưu, Hoàng Thượng có muốn thưởng vài thứ không?”

Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Trinh cười nói chuyện với Lư Mộng Hoa dưới ánh mặt trời, sau đó đưa tay mời vào trong lâu, Lệnh Hồ Dực Lệnh Hồ Uyển theo sát phía sau. Một đám thiếu niên ai nấy đều có dung mạo đẹp đẽ, tư thế hiên ngang hăng hái. Nghĩ đến hôm nay chắc hắn muốn kết bạn ăn uống tiệc rượu, liền thản nhiên nói: “Thiếu niên bọn họ tự biết chơi với nhau, chúng ta già rồi sẽ gò bó bọn họ.”

Khuất thái phó đảo mắt nhìn y một cái, cười nói: “Hoàng Thượng còn trẻ, cũng không cần thiết nói như thế. Là đau lòng Chiêu Tín Hầu hiếm khi được chơi vui vẻ đúng không?”

Chương Diễm nói: “Hôm nay hưu mộc, sáng sớm đã la hét tìm Khánh Dương quận vương đi chơi, còn gọi người truyền lời nói nhất định phải ăn ngon chơi vui mới về. Đúng là cứ như vừa được thả từ trong tù ra vậy, cũng không biết lấy đâu ra nhiều sức thế.”

Cơ Băng Nguyên cụp mắt không nói gì.

Khuất thái phó nhìn sắc mặt y, cười nói: “Lư Mộng Hoa này văn võ toàn tài, tộc trưởng Lư gia cũng viết thư đến nhờ ta chăm sóc. Lúc trước Lư thị còn có công giúp đỡ Hoàng Thượng, hôm nay nhìn Hoàng Thượng cũng có vẻ thưởng thức, không biết có dùng được không?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Người trẻ tuổi, rèn luyện thêm một chút cũng tốt.”

Khuất thái phó cười một tiếng không nói gì.

Bên này Vân Trinh lại uống rượu đến đêm khuya mới say khướt trở về cung. Đinh Đại vừa ra lệnh cho cung nhân giúp hắn cởϊ áσ cởi giày, đưa canh giải rượu đến, vừa oán giận nói: “Hầu gia ngài vừa mới khỏi bệnh được mấy ngày? Giờ lại uống nhiều rượu như vậy? Ngày nào Hoàng Thượng cũng nói ngài, ngài lại không nghe khuyên bảo.”

Vân Trinh quay đầu nhìn Cơ Băng Nguyên, y đang cụp mắt ngồi một bên phê sổ con. Hắn cởi ngoại bào rồi cười hì hì đi đến, Cơ Băng Nguyên cau mày: “Cả người toàn mùi rượu, đi tắm rồi về đây nói chuyện với trẫm sau.”

Vân Trinh nói: “Hì hì, Hoàng Thượng, hôm nay ta bắn có giỏi không? Ta biết ngài ngồi trên tầng Phong Nhạc Lâu xem, có đúng không?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ừm, bắn rất tốt, cũng trò chuyện với Lư Mộng Hoa kia rất vui?”

Vân Trinh hừ lạnh kéo cánh tay y nói: “Hoàng Thượng chỉ cần nói ta và Lư Mộng Hoa kia ai cưỡi ngựa bắn tên giỏi hơn? Phong thái của ai tốt hơn?”

Cơ Băng Nguyên nói: “Sao lại nói thế? Đang êm đẹp ngươi thi với hắn ta làm gì.”

Vân Trinh rút thanh đoản kiếm trong lòng ra quơ quơ trước mặt Cơ Băng Nguyên: “Ta thắng được thanh kiếm này về rồi!”

Cơ Băng Nguyên giật mình nhìn thanh kiếm.

Vân Trinh vẫn còn đang ghen: “Ta bắn được nhiều hơn Lư Mộng Hoa! Sao Hoàng Thượng thưởng hắn ta mà không thưởng ta?”

Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên bật cười, đưa tay ôm Vân Trinh vào lòng: “Hóa ra Hoàng hậu của trẫm ăn dấm ư?”

Vân Trinh đang say, sắc mặt đỏ bừng: “Đương nhiên! Ngài còn khen hắn! Cái gì mà thanh cao tinh tuý, ngài còn chưa khen ta bao giờ đâu!”

Cơ Băng Nguyên đặt tay lên miệng hắn triền miên hồi lâu mới cười nói: “Trẫm nể mặt Khuất thái phó mới thế. Ông ấy đặc biệt mời trẫm đi xem, đó lại là tiểu bối, không thưởng không được, vậy mà cũng ăn dấm nữa.”

Vân Trinh nói: “Vậy cũng không được, Hoàng Thượng chỉ được phép nhìn ta.” Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Cơ Băng Nguyên giống như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời.

Cơ Băng Nguyên nhẹ nhàng cười ôm eo hắn. Cảm giác ghen tuông và tự ti lúc sáng đã sớm tan thành mây khói: “Trẫm đã có Hoàng hậu, sao có thể nhìn người khác được?”