Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 147




Chương Diễm hồi còn thanh niên thật sự quá tuấn tú, cho dù hắn ta đang lạnh lùng quở trách Phàn Tuệ Tuệ thì cũng rất dễ nhìn.

Khó trách Phàn Tuệ Tuệ chỉ cười nghe Chương Diễm tính sổ với nàng: “Hôm qua ngươi giữ lại hơn hai mươi thôn dân, một nửa người trong đó đều không thể làm việc, lương thực chỉ đủ ăn ba ngày. Hôm nay ngươi nói dẫn người đi săn, kết quả lại nhặt được một tên vô dụng chỉ biết ăn không biết làm về!”

Vân Trinh rụt rè: “Ta cũng có thể săn thú.”

Chương Diễm nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đã gϊếŧ gà bao giờ chưa? Săn cái gì mà săn! Nhìn ngươi cứ như con thỏ trắng nhỏ, chỉ sợ ra ngoài còn cần người ta chăm sóc! Nhóm lửa giặt quần áo, đào đất đốn củi, ngươi biết làm cái gì?”

Vân Trinh nháy mắt, Phàn Tuệ Tuệ cười hì hì: “Ta sẽ đi săn, mỗi ngày ta đều đi săn, bảo đảm sẽ không để mọi người bị đói.”
Chương Diễm quát: “Đã sắp đến mùa đông rồi! Ngươi có thể săn được đến lúc nào?”

Phàn Tuệ Tuệ cười hì hì, bỗng nhiên có mấy nam tử xông từ bên ngoài vào: “Lão đại lão đại! Dưới núi có một thương đội! Nhìn có vẻ là vận chuyển lương thực! Có cờ hiệu của Chu gia! Chỉ là tương đối nhiều hộ vệ… Nhìn người nào người nấy đều cao to, đếm qua cũng phải hơn chục tên hộ vệ, có chút khó giải quyết.”

Chương Diễm trầm mặc, Phàn Tuệ Tuệ vội vàng nói: “Nhìn đi! Không phải là mối làm ăn đã tới rồi sao? Quy củ cũ, chỉ lấy hàng không làm tổn thương mạng người…”

Chương Diễm lạnh lùng nói: “Chu gia đất Tấn giàu có thiên hạ, chắc bọn họ đang vận chuyển lương thực đến Giang Nam. Dựa vào mấy người các ngươi đã đói vài ngày mà có thể lấy được lương thực lại không làm tổn thương mạng người sao? Không có khả năng, hoặc là từ bỏ, hoặc là chuẩn bị chiến đấu, chuẩn bị sẽ chết mấy người. Chắc chắn đối phương đã mời tiêu cục chuyên nghiệp đến, bọn họ sẽ không nương tay.”
Đám người nghe xong trên mặt đều có chút e sợ, Phàn Tuệ Tuệ nói: “Ta mang vài người đi xem một chút, không được sẽ rút về.”

Chương Diễm nhìn nàng một không nói lời nào, Phàn Tuệ Tuệ lại biết hắn ta lo lắng, cười nói: “Đừng lo, ngươi biết ta mà, thấy không đúng sẽ đi ngay, mọi người cầm vũ khí lên đ!”

Chương Diễm nói: “Ngươi dẫn cả Lao Bình theo, hắn ta có sức lực lớn, có thể bảo vệ được ngươi.”

Phàn Tuệ Tuệ cười một tiếng, quả nhiên đã cho người đi tìm Lao Bình.

Vân Trinh lặng lẽ ra ngoài, cũng đi theo Phàn Tuệ Tuệ.

Đã thấy Phàn Tuệ Tuệ bắt đầu dẫn người đi leo núi.

Hắn không khỏi nói: “Không cưỡi ngựa sao?”

Phàn Tuệ Tuệ quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: “Đường núi còn chưa tiện để cưỡi ngựa, chúng ta đi bằng đường nhỏ. Lát nữa ngươi theo sát ta, thấy tình thế không ổn chúng ta cũng rẽ vào đường nhỏ chạy về.”
Vân Trinh: …

Nương à, ngài đúng là vất vả! Vừa mới đi săn khổ cực leo núi trở về trại, bây giờ lại phải leo núi ra ngoài!

Một đoàn người leo đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, Phàn Tuệ Tuệ đứng trên cao nhìn xuống, cau mày nói chuyện với Lao Bình bên cạnh: “Lao Bình, ngươi cảm thấy có mấy phần chắc chắn?”

Lao Bình nói: “Phàn tỷ, thật sự không được, không thể không xảy ra mạng người được. Những tiêu sư này vừa ra tay sẽ không để lại lối thoát, trên núi có nhiều người đói bụng, ta thấy đám phú thương này đều là giàu có bất nhân. Bên ngoài càng ngày càng loạn, chúng ta lại cứ nhất định không được lấy mạng người ta, ngược lại sẽ bị người khác thừa lúc vắng mà vào, không có đường sống đâu lão đại. Không bằng chúng ta đẩy tảng đá kia xuống làm rối loạn thương đội của bọn họ trước rồi mới đến cướp lương thảo hàng hóa, sau đó lại gϊếŧ mấy người là ổn. Lấy được số lương thực này, chúng ta sẽ có hy vọng qua mùa đông.”

Vân Trinh nhìn lúc này Lao Bình vẫn rất cường tráng cao lớn, cánh tay còn to hơn cả chân mình. Hóa ra ông ấy đã đi theo mẫu thân mình sớm như vậy.

Phàn Tuệ Tuệ lắc đầu nói: “Không được, nếu làm bẩn quần áo thì sẽ không còn yêu quý nữa. Một khi chúng ta bắt đầu gϊếŧ người cướp tiền thì sẽ không trở về được nữa, trước khi cha qua đời đã dặn dò ta, ta đã đồng ý với ông ấy rồi.”

Lao Bình nói: “Lão đại, chúng ta không trồng trọt, không có cơm ăn, có thể kiên trì được bao lâu? Bây giờ sơn trại nhiều người, nếu không có cơm ăn, bọn họ còn trách ngược lại ngươi đấy.”

Phàn Tuệ Tuệ nói: “Không chừng lúc nào đó thiên hạ sẽ thái bình thôi. Được rồi, chúng ta vẫn là trở về đi.”

Vân Trinh lại nhìn cờ Chu thị phía dưới, trong lòng suy nghĩ không biết mẫu thân mượn lương Chu gia là chuyện lúc nào, đáng hận lúc Cơ Hoài Thịnh nói mình lại không hỏi nhiều vài câu. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại tỷ tỷ, Chu gia không thiếu chút lương thực ấy, nhưng chúng ta không có để qua mùa đông thì sẽ mất mạng, không bằng đại tỷ tỷ xuống dưới mượn bọn họ. Chu gia nhân từ, không chừng sẽ đồng ý thì sao?”

“Mượn?” Mấy người đều cười lên: “Tiểu công tử đúng là không dính khói lửa trần gian, bây giờ loạn thế, lương thực chính là mạng, ai lại cho ngươi mượn mạng mình chứ.”

Vân Trinh lại nói với Phàn Tuệ Tuệ: “Đại tỷ tỷ, thử một chút xem sao, dù sao cũng tốt hơn bây giờ trở về.”

Phàn Tuệ Tuệ xoa xoa bàn tay, có chút xấu hổ: “Ta không giỏi nói chuyện với những quý nhân này lắm. Nếu sớm biết vậy, không bằng gọi Chương tiên sinh đi theo…”

Vân Trinh nói: “Ta dạy ngươi nha.” Hắn tiến tới nói thầm với Phàn Tuệ Tuệ, Phàn Tuệ Tuệ vốn có trí nhớ tốt, vừa nhớ kỹ vừa nửa tin nửa ngờ nói: “Như thế mà người ta cũng tin?”

Vân Trinh nói: “Ai nha càng là quý nhân càng mê tín, đại tỷ tỷ cứ dẫn Lao Bình đi theo, đừng dẫn nhiều người. Nhiều người mới khiến bọn họ đề phòng, ngươi chỉ là một nữ phỉ, bọn họ sẽ còn muốn nghe xem ngươi nói gì.”

Phàn Tuệ Tuệ nói: “Được rồi, vậy ta thử một chút.”

Vân Trinh lại lấy một ngọc bội từ hầu bao bên hông ra đưa cho nàng: “Đại tỷ tỷ, nếu đã mượn thì cũng nên có vật thế chấp. Ngươi đưa khối ngọc bội này cho bọn họ làm tin, về sau có vay có trả.”

Phàn Tuệ Tuệ nói: “Thứ này rất quý đi? Hay là ngươi cứ giữ lại.”

Vân Trinh nói: “Haiz ta ở chỗ các ngươi ăn ăn uống uống, đây xem như tiền cơm của ta.”

Phàn Tuệ Tuệ nói: “Được rồi, vậy, chúng ta xuống dưới.”

Vân Trinh lại nói: “Chờ một chút, ngươi cứ đi thẳng xuống sợ rằng bọn họ sẽ làm ngươi bị thương. Đại tỷ tỷ cho ta mượn cung tiễn một lát, để ta phát tín hiệu cho bọn họ. Mọi người tách ra nghe hiệu lệnh của ta, chờ ta bắn tiễn tới thì các ngươi liền đứng lên khỏi bụi cỏ, vung vẩy vũ khí, biết không? Sau đó đại tỷ tỷ mới đi xuống.”

Phàn Tuệ Tuệ nói: “Như vậy có tác dụng không? Không phải sẽ đánh nhau ngay lập tức đấy chứ? Tiễn pháp của ngươi như thế nào? Cung của ta hơi cứng.”

Vân Trinh đưa tay nói: “Tạm được, chờ ta thử một chút.”

Phàn Tuệ Tuệ đưa cung tiễn cho hắn, Vân Trinh cầm cung thử một chút, phát hiện thế mà lực cánh tay của mẫu thân cũng không nhỏ, vậy mà lại dùng cái cung cứng như thế này. Hắn không khỏi cảm thấy khâm phục, cầm tiễn lên cài vào cung, kéo một phát thành hình trăng tròn. Lao Bình chậc một tiếng: “Tiểu đệ có chút công phu đấy.”

Vân Trinh nhắm ngay lá cờ Chu thị kia, nheo mắt lại, một lát sau bỗng nhiên nới lỏng ngón tay ra, “Vèo!”

Mũi tên lông vũ bắn nhanh đi, cắm phập vào trên lá cờ. Cây cờ lắc lắc rồi rụng xuống, thương đội phía dưới lập tức chuyển động, vô số hộ vệ nghiêm chỉnh vây quanh xe ngựa, xe hàng.

Đám người trên núi vội vàng cầm vũ khí đứng lên, bầu không khí đột nhiên khẩn trương hơn.

Vân Trinh nhìn một tên này đã đủ để uy hϊếp, liền cầm cung tiễn nói: “Đại tỷ tỷ có thể đi xuống rồi.”

Phàn Tuệ Tuệ đứng lên, Lao Bình ở bên cạnh cũng cởi cái bao vẫn cõng trên lưng để lộ một thanh đao Cửu Nhĩ Bát Hoàn.

Phàn Tuệ Tuệ đưa tay xách đao cất bước rời đi, vòng vàng trên đao vang lên lách cách. Vân Trinh ở phía sau thấy được nàng cầm đao lớn kia thì hơi giật giật mí mắt — lúc trước hắn đã từng nhìn thấy thanh đao này trong nhà, còn tưởng rằng để trang trí, hóa ra nó thật sự là đao mà mẫu thân đã dùng!

Đám người kia thấy Phàn Tuệ Tuệ đi xuống, chỉ có một nam một nữ nên không vội tiến lên ra tay mà chỉ nói: “Nữ tử kia, sao lại chặn đường đi của chúng ta?”

Phàn Tuệ Tuệ há to miệng, cuối cùng mới nói một câu: “Núi này là ta mở, cây này là ta trồng…”

Đối phương trừng lớn mắt, tất cả bỗng nhiên dựng hết binh khí lên. Rốt cuộc Phàn Tuệ Tuệ mới nhớ ra lời Vân Trinh dạy, liền vội vã sửa: “Đã gần đến đông, sơn trại chúng ta có mấy trăm người, không có lương thực qua mùa đông. Nghe nói Chu gia giàu có thiên hạ, lại hay tích đức làm việc thiện, cho nên ta mới đặc biệt đến mượn chủ nhân Chu gia mấy xe lương thực. Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, sơn trại chúng ta sẽ biết ơn trong lòng, ngày sau ắt sẽ báo đáp .”

Đối phương nhìn nhau, một người giống như chưởng quỹ thương đội đi ra nói: “Lương thảo của chúng ta là muốn mang đến cho quân đội đánh trận, không thể cho mượn được. Không bằng chúng ta giao ra chút tiền mãi lộ, trại chủ đi tìm người khác mượn đi?”

Phàn Tuệ Tuệ đành phải kiên trì bịa tiếp: “Không dối gạt chưởng quỹ, hôm qua ta nằm mơ một giấc chiêm bao. Mơ thấy Quan Âm nói với ta mấy ngày nay núi Tề Vân này của ta sẽ có cát tường, có phượng từ phía tây đến để cứu nguy cho sơn trại. Còn có chân long gặp nạn, nếu giải cứu sẽ gặp may mắn lớn. Nếu như thế, Chu gia là thương gia đất Tấn, chẳng lẽ phượng từ phía tây đến chính là các ngươi sao? Đây chính là kỳ ngộ ngàn năm có một, ta khuyên đại chưởng quỹ nên nghe theo số trời, sau này mới có thể an khang thịnh vượng.”

Đối phương nghe nàng nói hươu nói vượn thì chỉ muốn cười. Phàn Tuệ Tuệ nhìn sắc mặt đối phương liền biết bọn họ đều không tin, bây giờ chỉ có thể đưa ra một tín vật để chứng minh mình không phải người mặt dày vô sỉ thôi.

Mặc dù trong lòng nàng rất thấp thỏm xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ trầm ổn, một tay nhấc đao, một tay lấy ngọc bội từ trong ngực ra đưa cho đối phương: “Nếu như các ngươi có thể cho mượn lương, ta sẽ giao ngọc bội này ra làm vật thế chấp, sau này chúng ta nhất định sẽ báo đáp.”

Chưởng quỹ nhìn khối ngọc bội hình rồng trắng trẻo óng ánh lớn bằng nửa bàn tay kia, sắc mặt chợt biến đổi. Ông ta cầm lấy ngọc bội đi về phía chiếc xe ngựa đầu tiên, không lâu sau đã trở về vái chào Phàn Tuệ Tuệ, vô cùng khách khí nói: “Vị cô nương này, lần này chúng ta áp tải ba mươi xe lương thực đều phải đưa đến cho quân đội. Đây là quân lệnh, làm hỏng việc quân cơ chính là tội lớn, chúng ta chỉ có thể san ra mười xe lương thực cho các ngươi mượn, như thế nào?”

Trước đó Phàn Tuệ Tuệ nghe ông ta nói còn nghĩ là không được, không ngờ bây giờ đối phương lại đồng ý cho mượn mười xe lương thực. Nàng vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: “Quá tốt rồi! Thật sự cảm ơn các ngươi!”

Chưởng quỹ chắp tay chào, sai người để lại mười xe lương thực và ngựa. Dau đó những người khác mới tiếp tục hộ tống lương thực, chậm rãi rời khỏi đường núi.

Phàn Tuệ Tuệ vui vẻ gọi bọn họ xuống tới áp xe, lại mừng rỡ nói với Vân Trinh: “Lời của ngươi nói thật sự có tác dụng!”

Vân Trinh cười tủm tỉm, trong lòng lại nghĩ không biết rốt cuộc là ngọc bội vay tiền mà Cơ Hoài Thịnh đưa cho hắn trước khi hắn đi Bắc Tiết có tác dụng, hay là bịa chuyện tây phượng chân long có tác dụng. Chắc là ngọc bội đáng tin cậy hơn, chỉ là không biết không có mình, lúc trước mẫu thân hóa giải được mối nguy lương thực này kiểu gì, chẳng lẽ cũng là mượn?

Vân Trinh lắc đầu, tóm lại Cơ Hoài Thịnh đối xử với mình rất tốt, nếu để hai bên đánh nhau thì không được. Nhưng cũng không thể nhìn mình mẹ ruột chịu đói, sau này có cơ hội sẽ đền bù cho Chu gia sau vậy.

Trên xe ngựa, một người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi ngồi trong xe cầm ngọc bội kia trầm ngâm thưởng thức.

Chưởng quỹ bên cạnh ông ta cẩn thận hỏi: “Ta thấy được ám ký chi tiền của Chu thị trên ngọc bội kia, nghĩ lại vẫn phải đến xin chỉ thị Nhị gia ngài.”

Chu nhị gia nhấn vào cơ quan trên ngọc bội, cạch một tiếng mở ra. Bên trong còn cất giấu một đồng tiền vàng óng ánh.

Ông ta lấy đồng tiền kia ra, nhìn thấy mặt chính khắc chữ “Chu”, nhưng khi lật mặt sau lại thấy khắc một chữ “Cơ” nữa.

Sắc mặt chưởng quỹ biến đổi: “Cơ?”

Cơ chính là quốc họ Ung triều.

Chu nhị gia nói nhỏ: “Phượng từ tây tới sao?”

Không người nào biết ông ta đang nghị thân với Tấn vương, việc này cực kỳ bí mật, cho dù là chưởng quỹ thân tín bên cạnh cũng không biết việc này.

Hơn nửa đất phong Tấn đều mất trong tay Bắc Ngụy, danh tiếng Tấn vương chỉ được cái mã, co đầu rút cổ một bên, thật sự là một phiên phương nghèo kiết hủ lậu. Nhưng cho dù như thế, Vương phi cũng không phải là vị trí mà con gái nhà thương nhân có thể nghĩ tới được.

Nhưng Tấn vương lại có quyết đoán hứa hẹn vị trí Vương phi với Chu gia, đồng ý cưới con gái ruột thịt mà ông ta yêu thương nhất làm Vương phi.

Đương nhiên Chu gia biết Tấn vương coi trọng tài phú của Chu thị, nhưng nếu Chu thị muốn chấn hưng thì phải cố gắng bám lấy cơ hội ngàn năm có một này.

Nếu con gái ông ta trở thành Vương phi, còn ở đất Tấn, nói là tây phượng cũng không đủ.

Mười xe lương thực vì một câu sấm cát tường này cũng rất đáng giá, huống chi còn có ngọc bội này chính là tín vật lấy tiền quan trọng nhất của Chu thị bọn họ. Nếu cầm đến hiệu buôn có thể đổi được ít nhất là vạn lượng bạc, nhưng có vẻ đối phương cũng không biết giá trị của ngọc bội.

Đương nhiên mình cũng không hiểu. Vốn dĩ hai mặt đồng tiền này chỉ khắc một chữ “Chu” và ám ký bí mật để chứng minh số lượng có thể lấy, nhưng vì sao một mặt khác lại là “Cơ”?

Nếu con gái mình sinh ra cháu ngoại họ Cơ, đúng là mình sẽ có khả năng đánh cho nó một đồng tiền thế này.

Tây phượng ứng vào ông ta, như vậy chân long lại ứng vào ai đây?