Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 151




Quân Duật Bạch rút châm lên, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, hôm nay cảm giác như thế nào?”

Cơ Băng Nguyên chậm rãi mở đôi mắt vô thần ra, hoảng hốt một hồi mới nói: “Có chút nóng, nhưng chưa thấy được gì, vẫn chỉ mơ mơ hồ hồ.”

Quân Duật Bạch nhẹ nhàng vuốt huyệt vị giữa trán y, tập trung quan sát đôi mắt y rồi nói: “Có lẽ có thể tăng thêm lượng thuốc, hôm nay thần đã bàn bạc với ngự y. Bên kia cũng có nhiều phương thuốc trị liệu rắn độc, chúng ta đang thử nghiệm lấy độc trị độc, nhưng lại sợ ngài không chịu nổi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Cũng không phải sợ đau, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết. Vất vả giày vò một phen, sau đó lại trở về chỗ cũ thì không có ý nghĩ gì.”

Sắc mặt Quân Duật Bạch bình tĩnh, dường như nghe hiểu được sự tiêu cực của y. Hắn ta chỉ hỏi: “Cơ thể bệ hạ thì sao? Cảm giác như thế nào?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Như cũ – Duật Bạch, bây giờ trẫm không thể thấy, cũng không nếm được hương vì, không ngửi thấy mùi thơm. Ngày nào trẫm cũng nghĩ mình ở lại trên đời này còn có ý nghĩa gì? Làm sao phải phiền các ngươi ngày nào cũng phải vất vả hầu hạ ta thế.”

Quân Duật Bạch trầm mặc một hồi, nói: “Nếu bệ hạ muốn giải thoát, thần cũng có biện pháp để ngài không thống khổ qua đời.”

Cơ Băng Nguyên hơi nhếch khóe môi lên: “Đây chính là hành thích vua, đến lúc đó sẽ liên lụy các ngươi.”

Quân Duật Bạch nói: “Bệ hạ còn quan tâm đến những điều đó làm gì.”

Cơ Băng Nguyên buồn ngủ nói: “Thôi, lại là một ngày trôi qua. Bảo ngươi lấy sổ con Cơ Hoài Tố phê xong lên đọc cho trẫm nghe đi.”

Quân Duật Bạch nói: “Nửa canh giờ, không thể quá lâu. Thần đi xuống thử thuốc trước.”
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, Đinh Đại ở một bên tiến lên cẩn thận từng li từng tí đỡ y dậy. Không lâu sau một đám nội thị bê tấu chương đến đọc, mới đọc được mấy bản y đã ngủ thϊếp đi.

Đinh Đại phất tay cho người lui xuống, mình thì cong lưng lặng lẽ đắp chăn cho Hoàng Thượng. Ông ta đột nhiên không nhịn được rơi nước mắt như mưa.

Cơ Băng Nguyên mơ mơ màng màng, cảm giác mình đã ngủ được một giấc rất sâu. Lúc y tỉnh lại thậm chí còn cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Lần này Quân Duật Bạch dùng thuốc cũng không tệ lắm? Cơ Băng Nguyên vô cùng kỳ lạ, lặng lẽ mở mắt ra, nhưng lại đột nhiên giật mình. Y nhìn thấy được.

Lúc trước chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng mơ hồ, nhưng bây giờ hoa văn trên đỉnh long sàng lại đập vào mắt y rất rõ. Ngoài ra còn có một mùi thơm nhát nhàn nhạt, đó là hương phật thủ đã bầu bạn với mình rất nhiều năm.
Y có thể nhìn thấy, cũng có thể ngửi được mùi rồi? Hắn mừng rỡ như điên, vừa muốn đứng dậy, lại đột nhiên vô cùng kinh hãi. Cả người y đang bị ôm rất chặt – đồng thời còn không mặc quần áo.

Da thịt ấm áp kề sát bên y, cánh tay vắt ngang qua hông, một cái chân lớn mật khoác lên đùi y. Là Đinh Đại tự chủ trương? Cơ Băng Nguyên muốn tức giận, nhưng lại có chút bất đắc dĩ. Lão Đinh sợ mình tìm chết sao, thôi, ông ta ở cùng mình nhiều năm như vậy, hơi trừng trị một chút là được rồi.

Y vươn tay ra đẩy đầu vai kia, có vẻ là một nam tử trẻ tuổi. Da thịt bả vai mịn màng bóng loáng, nhưng vai rộng eo hẹp này chắc chắn là của một thanh niên nam tử cường tráng, cũng hợp khẩu vị mình. Cơ Băng Nguyên bỗng nhiên khôi phục thị lực, tâm trạng đang tốt nên cũng có chút thương tiếc với nam tử này hơn. Y đẩy vai hắn ra, trong lòng nghĩ thôi cũng được, thưởng hắn một chút đồ cũng không khó khăn gì.

Lại thấy nam tử kia xõa tóc đen nhánh, mơ mơ màng màng lặng lẽ mở mắt, nhưng lại vùi sâu vào l*иg ngực y hơn: “Hoàng Thượng, hôm nay không cần lên triều, thần muốn lười biếng một chút. Tự ngài đi đi.”

Một tiếng Hoàng Thượng này làm cho Cơ Băng Nguyên hồn phi phách tán, giọng nói thực sự quá mức quen thuộc. Y đưa tay nâng cằm đối phương lên, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt: “Vân Trinh?!”

Vân Trinh mở mắt nhìn y một cái, có chút giận dữ: “Hoàng Thượng đêm qua giày vò ta quá mệt mỏi, tự ngài dậy sớm rèn luyện đi, ta không đi đâu.” Còn chẳng thèm xưng “thần” nữa, hiển nhiên là quá buồn ngủ. Hắn trở mình vùi vào trong đệm chăn, tiến vào mộng đẹp lần nữa. Cơ Băng Nguyên chỉ có thể nhìn thấy cái lưng rắn chắc và đường cong mê người bên dưới của hắn, quả nhiên đều không mặc gì.

Cơ Băng Nguyên còn chưa kịp kinh ngạc vì sao Vân Trinh đã chết lại bỗng nhiên xuất hiện trên giường mình thì đã bị cảm giác bản năng thuộc về nam tử đã lâu không thấy kia dọa sợ.

Y cúi đầu nhìn thân thể cũng không mặc quần áo của mình. Tráng kiện, tràn ngập sức sống.

Đây không phải thân thể của y, y nằm trên giường đã lâu, không thể nào vẫn có rắn chắc cơ bụng như thế được – Huống chi sau khi y trúng độc sinh bệnh, du͙© vọиɠ mờ nhạt, đã sớm mất đi thú vui cuộc sống rồi.

Y vén chăn lên xuống giường, liền nhìn thấy một chiếc gương to đang chiếu ra rõ thân thể của y. Bắp thịt rắn chắc, đường cong trôi chảy, nhưng không hề nghi ngờ đây vẫn là y.

Là y lúc chưa sinh bệnh.

Y khó có thể tin đi về phía trước mấy bước, chạm vào gương mặt trong gương kia. Mái tóc đen nhánh, lông mày rậm, đôi mắt sáng tỏ, khí sắc sung mãn. Cho dù là mình lúc trước cũng không có khí sắc tốt như vậy.

Rèm khẽ động, Đinh Đại đi vào nhìn thấy y thì cười cúi đầu hỏi: “Sao bệ hạ dậy sớm vậy?” lại đi sang một bên cầm y phục tới mặc cho y. Cơ Băng Nguyên nhìn Đinh Đại cũng có sắc mặt rất tốt, hơn nữa còn trẻ hơn trước mấy phần thì nghi ngờ mình đang nằm mơ: “Đinh Đại?”

Đinh Đại nói: “Hoàng thượng muốn dặn dò gì ạ?” Lại đưa mắt nhìn màn giường buông xuống, cười nói: “Hôm nay Vân hầu gia không luyện công buổi sáng thật sao? Chắc là đêm qua mệt mỏi nhỉ?”

Cơ Băng Nguyên nhìn nụ cười sâu xa kia của Đinh Đại, y cố gắng đè sự nghi ngờ trong lòng xuống để Đinh Đại hầu hạ mình mặc đồ tập võ. Lại nhớ đến vừa rồi Vân Trinh nói về việc luyện công buổi sáng với mình. Chắc đây là muốn đi luyện công buổi sáng.

Quả nhiên sau đó Đinh Đại lại bưng một bát canh trứng gà tổ yến nấm tuyết đưa cho y. Đã lâu rồi y không nếm ra mùi vị, nhưng vừa đưa canh vào miệng, y đã nếm được cảm giác mềm mại ngon ngọt và mùi thơm của trứng gà, bỗng chốc vô cùng cảm khái. Đợi đến khi uống xong bát canh tổ yến kia, y mới lên kiệu đến võ đài. Cao Tín và Long Tương vệ đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy y liền tiến lên hành lễ, cười nói: “Hôm nay Hầu gia không đến?”

Đinh Đại nói: “Không đến. Hôm nay không vào triều, để hắn nghỉ thêm một lát đi.”

Từ xưa đến nay Đinh Đại chưa bao giờ ăn nói không có quy củ thế này, Cơ Băng Nguyên vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy Cao Tín nháy mắt nói: “Hôm qua Chu ngũ lang về – Chậc, ta nghe nói Vân Giang Ninh cũng đến để mừng tiết Vạn Thọ.”

Đám Long Tương vệ khác như hiểu ra cái gì, ai nấy đều bật cười phì, vẻ mặt vi diệu.

Cơ Băng Nguyên rất kinh ngạc, không hiểu vì sao Cao Tín luôn luôn quy củ lại như thế. Nhưng y vẫn đè sự khó hiểu trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.”

Cao Tín vội vàng đi lên hầu hạ Cơ Băng Nguyên làm nóng người, lại bê hai hòn đá tạ cho y.

Cơ Băng Nguyên giơ đá tạ lên, chỉ cảm thấy thân thể này dồi dào tinh lực, khí huyết tràn đầy. Sau khi nâng tạ một trăm lần, đám thị vệ lại tiến lên dỡ xuống, Cao Tín cầm cung đưa cho y.

Sau tập bắn là cưỡi ngựa, tiếp theo là luyện kiếm. Thời gian luyện công buổi sáng rất dài, y tập đến đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng lại chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi. Sau đó y trở về tẩm điện tắm nước nóng đã sớm chuẩn bị, tiếp theo thay y phục rồi đến thiên điện dùng bữa. Vân Trinh đã rời giường thay quần áo ngồi sẵn ở đó, nhìn thấy y liền cười hì hì đứng lên hành lễ: “Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên vẫn không thể xóa đi được cảm giác kỳ quái đó, lại thấy mình chưa nói gì mà Vân Trinh đã tùy tiện ngồi xuống, đưa một bát canh nóng cho y: “Hoàng Thượng, thần đã nếm thử rồi, rất ngon. Canh cá hầm nhừ, mì cũng vừa vặn, ngài nếm thử đi.”

Y cầm lên nhấp một hớp. Mùi vị canh cá ngon lành đã lâu không được cảm nhận lan tràn trong miệng y. Y không khỏi thở dài một tiếng, quả nhiên là mùi vị mình thích nhất.

Lại thấy có người bẩm: “Thanh Bình vương tới thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng hậu.”

Thanh Bình vương là ai? Hoàng hậu là ai? Cơ Băng Nguyên buồn bực, Vân Trinh đã cười nói: “Mau mời vào đi.”

Không lâu sau một tiểu đồng mặc áo vàng đỏ đi đến, quy củ hành lễ nói: “Chất nhi thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng hậu. Hoàng Thượng Hoàng hậu vạn phúc.”

Vân Trinh nhẹ nhàng cười nói: “Được rồi được rồi không cần đa lễ, mau tới đây.”

Thanh Bình vương lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Vân Trinh. Trong đầu Cơ Băng Nguyên lại như có một tiếng sấm, Hoàng hậu chính là Vân Trinh? Nam hoàng hậu!

Không phải vừa rồi bọn họ đều gọi hắn là Hầu gia sao?

Y vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy lập một vị nam Hậu đúng là chuyện mình có thể làm ra.

Chỉ thấy Vân Trinh và Thanh Bình vương dường như rất thân thiết. Hắn vừa gắp mì cho cậu bé vừa hỏi nó về bài tập. Hiển nhiên Thanh Bình vương cũng rất thân cận với hắn, Vân Trinh nói được một lúc rồi quay sang cười với Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng, hôm nay không vào triều, Đại Lý Tự bên kia cũng không có việc gì. Hôm nay ta dẫn Thanh Bình vương đi chơi nhé.”

Khuôn mặt Thanh Bình vương sáng bừng lên trong nháy mắt, cũng chờ đợi mà nhìn y. Cơ Băng Nguyên thấy hai đôi mắt lấp lánh của bọn họ nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là nói: “Đi đi.”

Vân Trinh vừa cười hì hì vừa nhanh chóng ăn mì. Cơ Băng Nguyên không nhịn được nói: “Ăn từ từ, đừng để sặc.”

Vân Trinh ăn một loáng đã xong, thấy Thanh Bình vương cũng đã ăn xong liền đứng lên nói: “Hoàng Thượng ngài ăn từ từ đi, ta dẫn Thanh Bình vương ra ngoài trước.” Trước khi đi còn chạy ra sau nói thầm vào tai y: “Chu Giáng và Vân Giang Ninh đều đến cưỡi ngựa, ta đã hẹn rồi. Hoàng Thượng đừng ăn dấm đấy nhé, ta sẽ về rất nhanh thôi.” Nói xong còn chớp chớp mắt rồi mới mỉm cười dắt tay đi Thanh Bình vương ra ngoài.

Bên tai Cơ Băng Nguyên cứ như bị lửa thiêu đốt, y quay mặt nhìn thấy Đinh Đại ở một bên đang cười tủm tỉm làm như không nghe thấy, nhưng hiển nhiên đã vô cùng quen thuộc rồi.

Trong lòng Cơ Băng Nguyên vẫn có chút vui vẻ. Nhìn Vân Trinh ở chung với mình như người một nhà, tinh thần phấn chấn, vẻ mặt sinh động bừng bừng sức sống tốt biết bao nhiêu. Trưởng công chúa trên trời có linh, nhất định sẽ cảm thấy yên tâm. Lúc trước y bị bệnh dưỡng thương, vốn dĩ nghe nói Cơ Hoài Tố lên ngôi. Y còn nghĩ năng lực của Cơ Hoài Tố không tệ, mình lại đang bị thương, nếu thật sự không thể khỏi được thì cứ ẩn cư mãi cũng tốt.

Kết quả không lâu sau đã nghe nói Cơ Hoài Tố ban chết cho Chiêu Tín Hầu. Y vô cùng giận dữ, cũng không để ý đến vết thương của mình chưa lành mà vội vàng về kinh. Sau đó dễ dàng không chế lại cung đình lần nữa, xích Cơ Hoài Tố lại để gã niệm kinh chuộc tội cho Cát Tường Nhi mỗi ngày. Nhưng rốt cuộc cơ thể của mình vẫn không được, cứ tạm thời để Cơ Hoài Tố xử lý chính sự trước đã.

Cho nên vì sao Vân Trinh không chết? Vì sao mình lại khỏi độc rắn, cơ thể cường tráng, lại còn phong Vân Trinh làm Hoàng hậu?

Cho dù thế nào hắn đều là tiểu bối của mình – nhưng ngây thơ hoạt bát thế này đúng là có phong tình khác. Cơ Băng Nguyên nhớ đến một màn kiều diễm sáng nay, dưới bụng đột nhiên nóng lên. Thân thể này cũng quá sung sức đi?

Cơ Băng Nguyên thích loại cảm giác khỏe mạnh có thể điều khiển được tay chân này. Y chậm rãi ăn sáng, mỗi một món đều thưởng thức tỉ mỉ. Đinh Đại nhìn hôm nay khẩu vị của Hoàng Thượng tốt như vậy thì vô cùng vui vẻ, liền giới thiệu từng món cho y: “Đồ ăn sáng nay là tối hôm qua Hầu gia tự mình chọn, xem ra là hợp khẩu vị của Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, để đũa xuống rồi đứng lên. Đinh Đại cười nói: “Hoàng Thượng vẫn nên khoan dung độ lượng một chút. Chu ngũ công tử đương nhiên hiểu được quy củ, còn rất sợ thiên uy. Hắn ta từ biên quan xa xôi đến, rốt cuộc Hầu gia cũng lớn lên từ nhỏ với hắn ta, cùng nhau đi cưỡi ngựa là điều bình thường. Ngài cũng đừng giày vò cùng Hầu gia mãi thế. Tối hôm qua lão nô ở bên ngoài còn nghe được cả tiếng của Hầu gia. Hắn đã thành khẩn xin tha vậy rồi, Hoàng Thượng cũng nên nhẹ nhàng hơn. Vừa rồi lão nô mặc quần áo cho hắn còn nhìn thấy dấu xanh xanh tím tím trên thân. Haiz, từ sáng sớm hôm nay ngài đã luôn cau có, Hầu gia còn phải xum xoe dỗ dành.”

Cơ Băng Nguyên không ngờ được Đinh Đại lại đột nhiên lớn mật nói về chuyện cung đình với y như thế. Y sa sầm mặt lại: “Đinh Đại, ngươi vượt quá!”

Đinh Đại vội vàng cúi đầu, nhưng lại không hề thấy e ngại: “Là lão nô vượt quá. Chương đại nhân và mấy vị đại thần quân cơ đang chờ, bây giờ ngài đến nam thư phòng chứ?” Thế mà trong giọng nói còn có ý cười, máu ghen của Hoàng Thượng mấy năm nay đúng là càng lúc càng lớn.

Cơ Băng Nguyên thực sự không hiểu tại sao Đinh Đại lại không hề sợ mình như thế. Không chỉ ông ta mà ngay cả Cao Tín và Long Tương vệ cũng thế. Dường như nguyên nhân của tất cả những điều này đều là do Vân Trinh.

Còn có Chương đại nhân, đây là ai?

Y đứng lên, vẻ mặt thâm trầm khó lường, chỉ khẽ gật đầu nhìn Đinh Đại đi một bên dẫn y lên kiệu đến nam thư phòng. Vừa vào đã nhìn thấy Chương Diễm dẫn theo mấy đại thần tiến lên hành lễ, y vô cùng kinh hãi.

Lại là Chương Diễm?

Không phải hắn ta đã thoái ẩn sao? Về sau cũng không có tin tức gì.

Chương Diễm đơ mặt đi lên bẩm báo quân vụ cho y, thái độ lạnh như băng.

Cơ Băng Nguyên vô cùng khó hiểu. Y đã không gặp Chương Diễm rất nhiều năm, từ khi Định Tương trưởng công chúa qua đời, hắn ta gần như không xuất hiện nữa. Không bao lâu sau lại nghe nói hắn ta từ giã rời khỏi Chiêu Tín Hầu phủ, không biết cuối cùng ra sao.

Nhưng quân vụ quan trọng, y tập trung nghe bọn họ báo cáo một hồi, lại lật tấu chương trên bàn ra xem. Đầu tiên là chú ý đến thời gian – là ngày kế tiếp lúc mình ngủ. Nói cách khác là cùng dòng thời gian với bên kia của mình, rốt cuộc bên nào mới là mơ?

Y vừa đọc tấu chương vừa nghe đám đại thần Quân Cơ Xử phía dưới bẩm báo. Phát hiện biên quân đã được tăng cường rất nhiều, giặc Oa phía nam đã bị khống chế. Thủy quân ở Tân cảng và Phúc cảng cũng được mở rộng. Việc cải cách ruộng đất ở Vân Quý, Quế Thục vô cùng hữu hiệu. Quảng Đông còn mở thêm bến cảng thông thương – Tất cả đều vui vẻ phồn vinh, thái bình thịnh thế.

Chương Diễm bẩm báo xong liền hỏi: “Nếu Hoàng Thượng không có ý kiến gì, thần sẽ dựa vào đó để làm.”

Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Khanh lo lắng vô cùng chu đáo, nhưng Bắc Tiết bên kia…”

Chương Diễm nói: “Bắc Tiết vương Nguyên Chiêu vừa phái sứ thần vào kinh đề nghị hòa thân.”

Cơ Băng Nguyên khẽ giật mình, Nguyên Chiêu? Không phải Nguyên Chiêu đã chết trên chiến trường sao? Một bộ tộc khác của Bắc Tiết đã đẩy ra một vị vương mới để ký hòa ước.

Chương Diễm nhìn y một cái, hừ lạnh nói: “Tĩnh Bắc Vương – Vân Giang Ninh của Bắc Tiết phụng lệnh Bắc Tiết vương đi sứ, không phải hôm qua muốn diện thánh mà ngài lại không đồng ý sao?”

Tĩnh Bắc Vương – Vân Giang Ninh? Đây là lần thứ hai y nghe được cái tên này, Cơ Băng Nguyên nhìn Chương Diễm một chút, lại thấy Chương Diễm hung hăng trừng mắt nhìn y: “Nếu như thế, thần cáo lui trước.” Nói xong cũng không đợi y đồng ý đã hành lễ dẫn đám đại thần rời đi.

Lần này y thật sự có chút tức giận, nhìn về phía Đinh Đại: “Sao Chương Diễm lại vô lễ như thế?”

Vốn dĩ Đinh Đại đang thảnh thơi đứng đấy, nghe y hỏi liền cười nói: “Hoàng Thượng nhịn một chút đi, ai bảo lần trước ngài không nhịn được làm loạn với Hầu gia ở Hầu phủ chứ? Lúc ấy lão nô đã khuyên hai người kiềm chế một chút, hôm đó ngài cũng không dẫn nhiều người theo lắm. Ai ngờ Chương đại nhân đang đọc sách trong thư phòng chứ? Chương tiên sinh bắt được quả tang đã vô cùng tức giận! Ngay cả Hầu gia cũng bị hắn ta phạt quỳ trước linh tiền Trưởng công chúa rất lâu, sao ngài cứ phải chọc hắn ta làm gì. Hắn ta không dám chọc ngài, nhưng hắn ta phạt Hầu gia, ngài cũng đau lòng không phải sao? Rốt cuộc hắn ta và Trưởng công chúa có tình cảm rất tốt, cũng coi như nửa sư phụ của Hầu gia. Bây giờ Hầu gia còn không dám gặp hắn ta đâu, ngài nhịn một chút đi.”

Cơ Băng Nguyên: …

Tuyên da^ʍ giữa ban ngày? Hôn quân!

Cơ Băng Nguyên có chút tức giận, ngay cả bên tai cũng hơi đỏ lên. Đinh Đại thấy y như vậy thì vội vàng nói: “Đừng để ý tới Chương đại nhân nữa, dù sao hắn ta làm việc vẫn rất cẩn thận, một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi. Khánh Dương vương muốn gặp ngài, ngài có gặp không?”

Khánh Dương vương – là ai? Cơ Băng Nguyên có chút mờ mịt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Một lát sau một thanh niên mặc vương phục đi đến, đôi mắt đen nhánh, bừng bừng sức sống. Y nhìn qua thấy hơi quen, đợi đến khi hắn ta mở miệng hành lễ mới chợt nhớ tới, đây không phải là con trai Tấn vương sao? Tên là – Cơ Hoài Thịnh? Sao hắn ta không về phiên? Thế mà cũng được phong vương?

Chỉ thấy Cơ Hoài Thịnh cười nói: “Hoàng Thượng, hôm nay thần cầu kiến là hôm trước phụng lệnh đến hoàng lăng dâng hương có mang về tội thư của thứ dân Cơ Hoài Tố. Gã hy vọng có thể được Thánh thượng ân chuẩn, gặp Hầu gia một lần…”

Cơ Băng Nguyên nói luôn: “Không cho phép.” Mặc dù không biết bây giờ Cơ Hoài Tố như thế nào, nhưng nhìn tình huống chắc hẳn là tội nhân đang bị giam giữ ở hoàng lăng. Tội nhân tôn thất không tiện sát hại, từ trước đến nay vẫn luôn giam cầm ở hoàng lăng. Gã vô tình với Cát Tường Nhi như thế, đương nhiên là không thể dễ dàng tha thứ rồi.

Trên mặt Cơ Hoài Thịnh cũng không có vẻ bất ngờ gì, chắc cũng đã biết Hoàng Thượng sẽ không cho phép. Hắn ta chỉ nói: “Chuyện thứ hai là thần muốn xin nghỉ mấy ngày sau tiết Vạn Thọ. Thần muốn về đất Tấn một lần. Ngài xem có thể đổi người dạy Thanh Bình vương được không?”

Cơ Băng Nguyên chậm rãi nói: “Ồ? Ngươi trở về làm gì?”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Mẫu thân đại thọ năm mươi, thần trở về chúc thọ nàng.” Hắn ta nở nụ cười trong sáng thân thiện, Cơ Băng Nguyên nói: “Được rồi, nhưng trẫm nhớ đã lâu không kiểm tra công khóa của ngươi…”

Cơ Hoài Thịnh quá sợ hãi, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng Thượng, thần thừa nhận gần đây có chút lười biếng, không kiên nhẫn dạy trẻ con. Hoàng Thượng, cầu ngài thứ tội, đừng phạt thần viết chữ.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Không giỏi bài tập thì sao dạy được Thanh Bình vương?”

Cơ Hoài Thịnh đắng chát nói: “Không phải học vấn còn có Khuất thái phó và Chương đại nhân dạy rồi sao. Huống chi còn có nhiều học sĩ Hàn Lâm như vậy. Rõ ràng Hoàng Thượng sợ Thanh Bình vương suốt ngày quấn lấy Vân hầu gia nên mới đẩy việc khổ sai này cho thần. Cũng không phải là thần hông muốn, nhưng mà đã cẩn thận hơn một năm rồi, cho thần lười biếng một chút đi.”

Cơ Băng Nguyên vẫn rất thản nhiên: “Vậy trở về giao hai phần sách luận lên đây, trẫm xem xong rồi nói sau.”

Trên mặt Cơ Hoài Thịnh gần như vắt ra được nước đắng. Hắn ta đưa mắt nhìn Đinh Đại, thấp giọng nói câu gì đó.

Cơ Băng Nguyên hỏi: “Nói cái gì đó? Trong lòng oán thầm trẫm?”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Hoàng Thượng, thần biết hôm nay Vân Trinh và Chu Giáng đi cưỡi ngựa làm ngài không vui, nhưng cũng đừng giận lây sang thần chứ. Thần trung thành tuyệt đối như thế… Chỉ viết một bài luận được không?”

Cơ Băng Nguyên không những không giận mà còn cười. Y làm vua nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy có người dám cò kè mặc cả trước mặt mình. Rốt cuộc Hoàng đế này làm kiểu gì vậy? Sao cả đám đều dám lên mặt làm phản trước mặt y? Y quát khẽ: “Lớn mật!”

Cơ Hoài Thịnh vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần tuân chỉ, thần cáo lui.” Nói xong liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Cơ Băng Nguyên: …

Quả nhiên vẫn không có một chút quy củ nào! Bọn họ thật sự không sợ thiên uy mà!

Hoàng đế như trẫm không có một chút uy nghiêm nào sao? Y đưa mắt nhìn Đinh Đại, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Còn dám cùng Vân hầu gia trong thư phòng giữa ban ngày… Xem ra quả nhiên vẫn chẳng ra gì.

Nhưng y lại nghĩ đến thần thái hoạt bát của Vân Trinh. Có một thê tử nhỏ tuổi như vậy, có dung túng nuông chiều một chút hình như cũng dễ hiểu.

Cơ Băng Nguyên đứng lên, thấy Đinh Đại còn ở bên cạnh nín cười liền cả giận nói: “Càng ngày càng không có quy củ!”

Đinh Đại nói: “Hoàng Thượng, cả ngày nay ngài đều tức giận. Lão nô thấy trưa nay không có việc gì, không bằng ngài đến cưỡi ngựa du thuyền với Hầu gia luôn đi, sao phải ở chỗ này hờn dỗi?”

Cơ Băng Nguyên lật tấu chương trên bàn ra xem, trong lòng đã có tính toán đại khái. Xem ra việc trị quốc cũng rất tỉ mỉ, chỉ là trên việc nam sắc thật sự có chút xao nhãng phóng túng, làm mất quân uy.

Nhưng nói chung vẫn là cảnh tượng thái bình an lành.

Y thu dọn một chút rồi hỏi: “Mấy người Vân hầu gia cưỡi ngựa dạo chơi ở đâu?”

Đinh Đại nhịn cười: “Ở Yến Yến Viên, thần dặn bọn họ chuẩn bị xa giá cải trang nhé?”

Cơ Băng Nguyên nhớ lại Yến Yến Viên là nơi mình thưởng cho hoàng tỷ lúc thành hôn liền khẽ nhẹ gật đầu. Lại nhìn sắc mặt Đinh Đại, hiển nhiên ông ta vẫn còn cho rằng mình mạnh miệng mềm lòng đang ghen.

Cho nên Chu Giáng, Vân Giang Ninh kia có tài đức gì mà lại để Hoàng Thượng đã phong nam Hoàng hậu rồi mà còn có thể ăn dấm với thần tử?

Lúc hoàng giá đến Yến Yến Viên, Vân Trinh và Thanh Bình vương đang ở một bên mỉm cười nhìn Chu Giáng đá cầu, xung quanh toàn tiếng cười rộn rã.

Cơ Băng Nguyên đi vào liền thấy Chu Giáng mặc áo bào đỏ đang đá cầu với một Hồ nhi mắt xanh. Hai người đều cao ráo cường tráng, lúc đá cầu lại linh hoạt như múa, quả cầu dệt kim hoàn toàn không hề rơi xuống đất. Thanh Bình vương nhìn mà liên tục vỗ tay kêu to.

Chu Giáng… Y đã nhớ ra rồi, đây không phải là cháu trai của Định Quốc Công sao?

Thấy y đi vào, tất cả mọi người đều vội vàng hạ bái. Cơ Băng Nguyên khoát tay: “Không cần giữ lễ tiết, các ngươi cứ chơi của các ngươi đi.”

Vân Trinh ngồi xuống bên cạnh Cơ Băng Nguyên cười nói: “Hoàng Thượng không bận sao?”

Cơ Băng Nguyên nhìn trên trán hắn đều là mồ hôi, chắc là cũng đã vào đá một trận, liền thấp giọng nói: “Không có việc gì, tới xem một chút thôi.”

Vân Trinh lặng lẽ mới nói: “Hoàng Thượng, máu ghen này của ngài thật quá lớn.”

Cơ Băng Nguyên: …

Lại thấy Hồ nhi mắt xanh kia đi lên hành đại lễ: “Thần Vân Giang Ninh bái kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Thần phụng lệnh của Bắc Tiết vương Nguyên Chiêu đến thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn một Công chúa tông thất, là hôn nhân vĩnh viễn, đời đời hữu hảo.”

Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: “Không phải Quang Lộc Tự đã đưa ý chỉ của trẫm ra rồi sao? Hòa thân thì không cần, muốn hòa bình có thể phái vương thất công tử Bắc Tiết đến Quốc Tử Giám học tập văn hóa triều ta, đời đời hữu hảo.”

Vân Giang Ninh nói: “Vâng, thần tuân chỉ.”

Cơ Băng Nguyên nhìn Vân Giang Ninh kia đứng lên lui xuống hầu một bên, Vân Trinh lại nhỏ giọng nói với y: “Hoàng Thượng, ý kiến này vô cùng tốt – nhưng dù sao Vân Giang Ninh cũng coi coi như nghĩa tử của ta, Hoàng Thượng cho hắn ta chút mặt mũi đi.”

Nghĩa tử? Rõ ràng người này còn lớn hơn Vân Trinh!

Cơ Băng Nguyên nhìn khuôn mặt Hồ nhi kia, chợt nhớ ra đó là Giang Ninh! Y lại quên mất, rõ ràng Giang Ninh là thế tử Trường Quảng Vương, năm đó dẫn quân đến xâm phạm biên giới, hạ vô số thành trì của Ung triều. Y ngự giá thân chinh cũng đã từng đối chiến với hắn ta mấy lần. Đối phương lạnh lùng tàn nhẫn, không có chút nhân tính nào.

Sao lại biến thành nghĩa tử của Vân Trinh rồi?

Vừa rồi nhìn tấu chương và quốc thư kia, hình như Bắc Tiết đã không đến xâm phạm nữa mà lại còn có nội loạn, Ung triều phái đại quân đến viện trợ. Trong quốc thư của Nguyên Chiêu toàn lời lẽ cảm kích biết ơn sự viện trợ của Ung triều.

Y như có điều suy nghĩ, nhưng mọi người phía dưới thấy vậy chỉ nói tâm trạng y không tốt, khác hẳn với vẻ ôn hòa ngày thường. Ai nấy cũng đều biết lí do, nhất là Cơ Hoài Thịnh. Hắn ta đã sớm đứng lên cười nói: “Hoàng Thượng, thần cảm thấy có chút khó chịu, hôm nay đã hẹn gặp Quân đại phu. Thần xin cáo lui trước?”

Cơ Băng Nguyên nghe thấy Quân đại phu thì hơi nhấc mắt lên: “Quân Duật Bạch?”

Cơ Hoài Thịnh nói: “Vâng, hôm nay Cửu Châm Đường chữa bệnh từ thiện, hắn ta rất bận rộn nên không đến.” Lại đưa tay ra gọi Thanh Bình vương: “Hôm nay Thanh Bình vương cũng chơi hơi lâu rồi. Hiếm khi được ra ngoài một lần, thần sẽ dẫn nó đến cho Quân đại phu bắt mạch bình an rồi sẽ đưa về An vương phủ.”

Đây là mở Cửu Châm Đường trong kinh sao? An vương – nói như vậy Thanh Bình vương là nhánh của An vương. Mà cũng đúng, An vương là tông vương mà. Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu: “Đi đi.”

Có Cơ Hoài Thịnh bắt đầu, Chu Giáng cũng nhanh chóng đi lên từ giã, sau đó là Vân Giang Ninh. Ai nấy đều lần lượt dẫn thị vệ nhanh chóng chuồn đi.

Lúc Vân Giang Ninh đi ra khỏi vườn, thị vệ bên cạnh hắn ta mới mỉm cười nói: “Đây chính là Chiêu Tín Hầu? Rõ ràng vẫn là một tiểu công tử không rành thế sự, Hoàng Thượng của các ngươi đúng là yêu thương hắn thật đấy?”

Vân Giang Ninh hờ hững nói: “Vương thượng đã xem rồi thì cũng nên nhanh chóng trở về dịch quán đi. Nếu bị người ta nhận ra, Hoàng Thượng giáng tội, thần không chống đỡ nổi đâu.

Nguyên Chiêu mỉm cười: “Ta chỉ muốn nhìn xem là người thế nào mà lại khiến Tĩnh Bắc Vương của cô nhớ mãi không quên thôi.”

Vân Giang Ninh không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn lại thật lâu. Hắn ta nắm chặt bảo thạch trên bội kiếm đeo hông rồi mới quay đầu sải bước đi ra ngoài. Bây giờ hắn đang rất vui vẻ hạnh phúc, vậy là được rồi. Ta sẽ thay ngươi trông coi Bắc Tiết, giữ cho ngươi một đời thái bình an khang.

Nguyên Chiêu lại vẫn cười nói: “Hoàng Thượng có hứa hôn đâu, thật ra cô lại cảm thấy đưa ngươi cho Bắc Tiết là cô đã rất hài lòng rồi.”

Vân Giang Ninh mời cậu ta lên xe. Nguyên Chiêu nhìn vẻ mặt buồn bực của hắn ta liền biết hắn ta lưu luyến Chiêu Tín Hầu, nhưng cũng chỉ có thể đè sự ghen tuông này xuống: “Được rồi, trở về thôi. Ngươi dẫn ta đi thăm quan kinh thành này một chút đi?”

Chỉ sau một chén trà mà khách khứa đã đi hết sạch. Trong vườn vẫn phồn hoa như gấm, tiếng chim hót du dương.

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn thấy Vân Trinh không biết đang nghĩ cái gì mà ngồi cười một mình. Y không rõ lắm, Vân Trinh lại cười nói: “Ta thấy mấy ngày trước Cơ Hoài Thịnh trở về từ Giang Nam, rõ ràng đều trốn tránh Quân đại phu. Không biết tại sao mấy ngày nay lại đột nhiên tốt rồi, ngày nào cũng ở cùng với nhau. Hình như Quân đại phu cũng không trêu cợt hắn ta nữa, mỗi ngày đều phổ cập kiến thức, còn hẹn nhau ra biển chơi thì phải. Ta đoán nhất định hôm nay Cơ Hoài Thịnh đã xin nghỉ với ngài đúng không? Hắn ta hận không thể lập tức bỏ rơi Thanh Bình vương, sau đó ra biển chơi với Quân đại phu kia, hình như còn làm hẳn một con tàu biển rồi…”

Cơ Băng Nguyên: …

Vân Trinh nói: “Ngài có đồng ý không?”

Cơ Băng Nguyên: “…Có.”

Vân Trinh bật cười ha ha, lại lặng lẽ nháy mắt ra hiệu: “Thật ra ta cảm thấy cũng rất tốt, Hoài Thịnh là người không tệ, Quân đại phu lại cô độc nhiều năm, có Hoài Thịnh náo nhiệt ở bên cạnh cũng tốt. Hơn nữa Quân đại phu thanh cao không để ý đến chuyện phàm tục, cố tình Hoài Thịnh lại vô cùng giỏi mấy chuyện này, chắc chắn sẽ có thể quản lý tốt cho hắn ta. Đúng là vô cùng xứng đôi. Chắc chắn chuyến đi này của bọn họ sẽ cực kỳ vui vẻ.”

Cơ Băng Nguyên khó có thể tin: “Quân Duật Bạch? Cơ Hoài Thịnh?”

Vân Trinh vỗ vỗ bả vai y: “Không nghĩ tới chứ gì? Ta cũng không ngờ được, nhưng nhìn bọn họ bây giờ mới chỉ là bạn thôi. Mà cũng rất tốt rồi, ta ghen tỵ muốn chết, có thể đi ra biển chơi cơ mà!”

Cơ Băng Nguyên nói: “Ngươi cũng muốn đi?”

Vân Trinh mỉm cười quay đầu nhìn y: “Không nghĩ, nước không thể một ngày không có vua. Lần trước ngài đi Giang Nam với ta một lần đã rất hiếm thấy rồi. Ta vẫn muốn ở trong kinh với Hoàng Thượng hơn.”

Cơ Băng Nguyên nghe hắn nói lời tình ý sâu nặng như vậy cũng có chút cảm động, nghĩ thầm đứa nhỏ này đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Rõ ràng trước kia luôn nghịch ngợm lỗ mãng, bây giờ nhìn – ừm, cũng có chút phong thái của Hoàng hậu rồi đấy.

Vân Trinh lại tiến lên kéo tay y cười nói: “Được rồi, đã như vậy rồi, Hoàng Thượng cũng đừng ăn dấm nữa nhé? Ta đi chơi hồ với Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn nở nụ cười đáng yêu thì cũng đứng lên. Hai người nắm tay ra ngoài, quả nhiên thấy ngự thuyền dừng bên hồ. Hai người chèo đến trưa, lại dùng bữa tối rồi mới cùng nhau về cung.

Cơ Băng Nguyên lấy cớ còn phải phê sổ gấp để trở về nam thư phòng xem từng tấu chương một, mãi cho đến khuya mới trở về tẩm điện. Quả nhiên nhìn Vân Trinh đã không đợi được mà nằm ngủ trước trên long sàng rồi. Đinh Đại hầu hạ y cởϊ áσ lên giường. Y nằm bên cạnh Vân Trinh nhìn hắn ngủ say, mặt mày trầm tĩnh, khóe miệng vẫn còn mỉm cười dường như rất hạnh phúc. Y không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Vân Trinh, bỗng nhiên mỉm cười, trong lòng lại vô cùng một mình khác. Nếu có thể bảo vệ Cát Tường Nhi bình an an khang thì cũng không tệ.

Đến lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, y vẫn mơ hồ có dự cảm. Quả nhiên đến khi tỉnh táo lại mở mắt ra, y đã về đến cơ thể bệnh tật nặng nề, suy yếu kia.

Lúc mở to mắt, y chỉ cảm thấy hai mắt vô cùng chua xót, không nhịn được mà rơi nước mắt. Lúc đang muốn đưa tay đi lau lại bị Quân Duật Bạch đè xuống: “Hoàng Thượng, biện pháp lấy độc trị độc này quả thật có chút mãnh liệt, ngài nghỉ thêm một chút nữa. Đáng mừng là vừa rồi thần bắt mạch cho ngài thấy đã thanh trừ được rất nhiều độc rồi. Chắc hẳn nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, kết hợp với châm cứu là đôi mắt của ngài sẽ lấy lại được ánh sáng thôi.”

Nghe được ý mừng trong giọng nói của Quân Duật Bạch, Cơ Băng Nguyên thấp giọng nói: “Lấy độc trị độc?”

Quân Duật Bạch nói: “Hôm qua Hoàng Thượng bỗng nhiên đồng ý nếm thử phương án này, thần cũng rất bất ngờ. Nhưng đúng là mặc dù hơi nguy hiểm, nhưng lại rất có tác dụng. Bây giờ mạch tượng của ngài đã khỏe hơn nhiều, nếu điều dưỡng thật tốt, thần có lòng tin có thể khôi phục lại bảy tám phần mười sức khỏe của ngài ngày xưa.”

Cơ Băng Nguyên nằm ở trên giường, quả nhiên cảm thấy cơ thể đổ rất nhiều mồ hôi và mệt mỏi đau nhức hơn ngày thường, nhưng dường như cũng đã nhẹ nhàng hơn: “Trẫm đồng ý lấy độc trị độc?”

Quân Duật Bạch cười nói: “Vâng, hôm qua Hoàng Thượng bỗng nhiên khôi phục lại sức sống và ý chí ngày xưa. Thần cũng rất vui mừng…” Trong giọng nói của hắn ta bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, giống như là vui đến phát khóc. Cơ Băng Nguyên không nhịn được cười, đưa tay ra lau nước mắt cho hắn ta: “Được rồi Duật Bạch, đều do trẫm lúc trước quá mức sa sút tinh thần…”

Quân Duật Bạch nói: “Hoàng Thượng chịu khổ nhiều, cũng khó tránh khỏi tinh thần sa sút…”

Cơ Băng Nguyên mỉm cười hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi? Đã đưa sổ gấp đến chưa?” Y đột nhiên có lòng tranh đấu với một mình khác. Thế mà người kia có thể thống trị được một quốc gia phồn vinh hưng thịnh, ngay ngắn rõ ràng như thế, chẳng lẽ mình lại không sánh bằng ư?

Đinh Đại bên cạnh khẽ giật mình, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài quên rồi ư. Hôm qua ngài đã ban Hoàng Lương Chung cho Cơ Hoài Tố – tội nhân đã đền tội rồi.”

Cơ Băng Nguyên cũng ngây người một lát mới cười, đây là xả hận cho Vân hoàng hậu sao? Y sờ lên trán nói: “Trẫm có chút choáng đầu mơ hồ, phải rồi, ban chết Cơ Hoài Tố. Thế dù sao trẫm cũng phải có an bài khác chứ?”

Đinh Đại nói: “Chưa phát tang, chỉ nói với bên ngoài là bị bệnh. Bây giờ cấm vệ đã bảo vệ tốt đại nội, ý chỉ gọi con trai Tấn vương – Cơ Hoài Thịnh vào kinh đã ở trên đường. Chắc là mấy ngày nữa Cơ Hoài Thịnh sẽ phụng chiếu vào kinh. Đám đại thần Nội Các cũng đang xử lý mọi chuyện… Hôm qua ngài có khẩu dụ phong Cơ Hoài Thịnh thành Hoàng thái đệ, dạy dỗ một khoảng thời gian trước để nhìn xem.”

Cơ Băng Nguyên cười một tiếng: “Được rồi, Cơ Hoài Thịnh là người đơn thuần thông minh, chỉ là học tập có chút sơ sẩy, trẫm lại phải tốn công dạy hắn ta thêm rồi.” Y cầm tay Quân Duật Bạch, không nhịn được cười nói: “Duật Bạch, đến lúc đó ngươi có thể thân thiết với Cơ Hoài Thịnh một chút, chắc là sẽ rất hợp tính với hắn ta đấy.”

Quân Duật Bạch không rõ ràng cho lắm, nhưng nhìn sắc mặt y phấn chấn khác hẳn với khúc gỗ khô héo trước đó, chắc là thật sự có ý chí muốn sống rồi. Hắn ta vô cùng vui mừng nói: “Được.”

Cơ Băng Nguyên lại nói với Đinh Đại: “Ngươi phái người đi tìm Chương Diễm, chính là người bên cạnh Định Tương trưởng công chúa. Gọi hắn ta rời núi, cứ nói trẫm cần hắn ta, bảo hắn ta vào triều.”

Đinh Đại vội vàng đáp: “Vâng, lúc trước lão nô biết hình như hắn ta đã về quê. Thần sẽ phái người đi gọi ngay.”

Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, lại lặng lẽ nghĩ thầm với một mình khác: Dù sao cũng sẽ xây dựng ra một thái bình thịnh thế, không kém ngươi là được.

Chỉ là không biết ngươi thích ăn dấm của cả người qua đường sau khi trở về biết trẫm dùng thân thể của ngươi ở với Hoàng hậu một ngày sẽ ủ ra bao nhiêu bình dấm đây. Đáng thương cho Cát Tường Nhi, không biết có dỗ dành được không. Đúng là hầu vua không dễ, phụng thánh khó khăn mà.

HOÀN PHIÊN NGOẠI