Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 21: Mã cầu




Editor: Chanhneee

Phía xa, vô số đấu sĩ đang cưỡi ngựa rong ruổi trên cầu trường, tiếng hò hét vang dội.

Cơ Băng Nguyên gọi mấy vị thừa tướng của Trung Thư tỉnh qua đàm luận, đang ngồi trên bước liễn ra khỏi tường cung thì nghe được tiếng hoan hô tràn đầy sức sống từ xa vọng đến, quay đầu hỏi: "Là tiếng gì vậy?"

Đinh Đại vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Bệ hạ, khóa cưỡi ngựa bắn cung hôm nay tổ chức thi đấu bóng ngựa. Hôm trước Cao đại nhân đã bẩm báo với người đó ạ."

Cơ Băng Nguyên gật gật đầu, lại nhớ đến ban nãy lúc mới ra ngoài y nhìn thấy Vân Trinh vẫn còn đang bám giường nghỉ trưa, kinh ngạc nói: "Sao Cát Tường Nhi không nói gì? Vừa nãy ta ra ngoài thấy hắn vẫn còn ngủ, hắn không đi hoạt động gân cốt một chút sao?"

Đinh Đại cười nói: "Thần đã sớm hỏi qua Hầu gia có muốn cho người hầu hạ hắn thay y phục cưỡi ngựa hay không, hắn lại nói khó mà chơi được. Đó đều là công tử tôn thất, làm tổn thương ai cũng không tốt còn không bằng ở nhà chơi với đám hài nhi nhà mình, ít ra còn được chơi thoải mái."

Cơ Băng Nguyên bật cười: "Đúng là lời trẻ con, đấu ngựa trên cầu trường dù có nửa điểm va chạm cũng sẽ không trách tội. Nhưng cũng không sao, không ngoan thì cứ không ngoan đi, hiện giờ danh tiếng của hắn dâng cao đi thi đấu e là cũng sẽ bị nhắm vào, giấu tài né khó cũng là chuyện đúng đắn."

Đinh Đại nheo mắt lại cười nói: "Vẫn là bệ hạ cao kiến." Lòng lại thầm nghĩ, sự cưng sủng hài tử của Bệ hạ ngày càng thêm trầm trọng, ngay đến lý do cũng nghĩ thay Vân Hầu gia luôn rồi.

Vân Trinh nhào vào chăn nệm trên giường nhỏ ấm áp mềm mại, ngủ đến ửng đỏ cả mặt. Chờ hắn ngủ dậy, Thanh Tùng liền đưa trà qua cho hắn súc miệng, còn dâng khăn ấm thay hắn lau mặt, thoa cao dưỡng, mới cười híp mắt nói: "Trận thi đấu bóng ngựa bên khóa bắn cung còn chưa kết thúc, Hầu gia có muốn qua xem một chút không? Nếu ngài muốn đi thì để thần giúp ngài thay y phục."

Vân Trinh híp mắt một chốc mới hồi phục tinh thần, lười biếng nói: "Được." Hắn vốn vẫn đàng hoàng theo học mấy năm nay, đi ra ngoài cũng có người hầu. Nhưng kết quả, lần này vừa vào học đã bị Hoàng thượng cưng chiều, đến làm bài tập cũng ngày càng qua loa ứng phó, may là cũng không có trở ngại gì.

Trước khi thay đồ hắn còn vào nhà xí, Thanh Tùng nhanh chóng đi theo sau hầu hạ.

Màn che tầng tầng, hương vị thanh nhã. Xong chuyện, Vân Trinh ra ngoài ngâm tay trong nước hoa cúc để rửa. Thanh Tùng đang ở bên giúp hắn xắn tay áo chợt quỳ xuống nói: "Hầu gia, tiểu nhân đáng tội chết. Nhưng tiểu nhân thực sự có một chuyện muốn cầu ngài."

Vân Trinh run lên, sắc mặt hơi thu lại. Thanh Tùng lại cắn răng dập đầu hành đại lễ: "Hầu gia, tiểu nhân biết là không nên nói, nhưng tiểu nhân có một vị tỷ tỷ đồng hương là người hầu bên Chung cổ ty. Nàng vốn đã sắp đến tuổi xuất cung, ai ngờ ngày hôm trước lúc xuất quan lại bị biểu công tử của quý phủ Kinh Triệu Doãn coi trọng. Giờ hắn đang đè ép không cho nàng thoát tịch (*), muốn nạp nàng làm thiếp... Vị tỷ tỷ này của tiểu nhân không muốn làm thiếp, chỉ nguyện ý trở về thôn, về nhà..."

Vân Trinh cầm khăn vải bên cạnh xoa xoa, cúi đầu nhìn Thanh Tùng một cái, thần sắc hờ hững: "Ngươi muốn ta cứu nàng?"

Thanh Tùng khẽ run nói: "Hầu gia thụ sủng hoàng ân to lớn, chỉ cầu ngài duỗi tay tương trợ. Ngài không cần đứng ra, chỉ cần cho nô tài một tấm danh thiếp, nô tài có thể xin Kinh Triệu Doãn đại nhân trả lại hộ tịch. Hầu gia, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cầu xin ngài cứu giúp!"

Vân Trinh cụp mắt nhìn hắn một lúc mới hỏi: "Đinh công công là người bên cạnh Hoàng thượng, hắn mở miệng so với ta còn hữu dụng hơn nhiều. Vì sao ngươi không cầu xin hắn?"

Thanh Tùng thấp giọng nói: "Đinh công công đã sớm có lệnh, người hầu ở trong cung phải trung tâm làm người hầu, nội giám không được tham gia vào chính sự. Chúng ta là đồ đệ của hắn, nếu dám mượn tên tuổi của hắn làm việc sẽ lập tức bị đánh chết. Tiểu nhân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mặt dày cầu xin Hầu gia đứng ra, tương lai tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa, báo đáp đại ân."

Vân Trinh nở nụ cười, Thanh Tùng thấy hắn hồi lâu không nói lời nào lòng tràn đầy hoảng hốt. Vốn dĩ hắn cảm thấy vị Hầu gia này tuổi nhỏ yếu ớt, lại tràn đầy sự trẻ con, dễ nói chuyện. Chỉ cần mình mở miệng là được, cũng chỉ là mượn một tấm danh thiếp mà thôi, tất nhiên sẽ thành công. Nào ngờ sự tình hiện tại lại càng không thuận lợi!

Hắn hạ quyết tâm, vội vã dập đầu lạy: "Cầu xin Hầu gia khai ân!"

Vân Trinh nhìn bờ vai đơn bạc của vị công công trẻ tuổi đang quỳ phía dưới. Bọn họ chính là như thế, suốt thời thiếu niên đều phải làm ra bộ dáng khúm núm hầu hạ người ta, mãi cho đến tận khi lọm khọm, chết già —— cũng bởi vậy mà bọn họ đối với quyền thế, đối với tài vật hay lợi ích đều chấp nhất, đặc biệt muốn theo đuổi, đặc biệt mẫn cảm với những thứ đồ này.

Hắn trầm mặc một lát mới nói: "Thanh Tùng công công, ta ra vào trong cung phần lớn đều là ngươi ở bên cùng chơi đùa. Vốn ta có thể lập tức gọi người tiến vào, kéo ngươi xuống Cực hình ty mà xử trí, nhưng nể chút tình cảm và thể diện của ngươi nên ta cho ngươi một con đường sống."

Thanh Tùng bỗng nhiên đổ mồ hôi ướt áo.

Vân Trinh nói: "Nói lý thì, lẽ ra ta làm người tốt thì nên làm đến cùng, vừa tha thứ cho ngươi, vừa nên để ngươi tiếp tục làm nội thị. Nhưng Hoàng thượng đối với ta rất tốt, ta không thể để một kẻ ngu dốt như ngươi tiếp tục lưu lại trước mặt người, lưu lại hậu hoạn."

Vân Trinh tiến lên hai bước, Thanh Tùng cúi đầu nhìn mũi giày của hắn, cả người khe khẽ run rẩy.

Vân Trinh nói: "Chuyện nô tịch của nữ tử trong cung cũng không phải do cơ quan phổ thông quản lý. Kinh Triệu Doãn – Văn Thu Thạch, làm người cẩn thận, mọi mặt đều lung linh. Cái chức Kinh Triệu Doãn này chính là quan phụ mẫu của kinh thành, đứng dưới chân thiên tử, là đại diện cho công danh và năng lực cực cường. Cũng là người rất biết hài hòa, cân bằng lòng người, phần lớn có thể đứng trong hàng tam công. Văn Thu Thạch đã lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm mới lên được tới vị trí bây giờ, làm sao có thể hồ đồ như vậy? Dung túng cho thân thích tùy ý đụng tới nữ tử trong cung, còn muốn bức người làm thiếp?"

Thanh Tùng mở to hai mắt: "Là vị tỷ tỷ kia nói với ta, chính xác trăm phần trăm! Trong kinh chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, bên Chung cổ ty cũng không phải chưa từng có..."

Vân Trinh khẽ cười nhẹ: "Ngươi là người trong nội cung, thân bất do kỷ, xuất cung một lần cũng không dễ dàng. Vị tỷ tỷ đồng hương tỷ tỷ kia có lẽ thường ngày đối xử với ngươi rất tốt, bởi vậy ngươi mới tin tưởng không chút nghi ngờ. Việc này cũng có thể là thật, dù sao kẻ có thể làm tới như vậy trong cung rất nhiều. Hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết nhưng dù gì cũng chỉ là mượn tên tuổi, hắn cũng tuyệt đối không dính dáng gì tới nguy hiểm nếu đắc tội với đồ đệ của Đinh Đại. Nhưng giả như, hôm nay ta thay ngươi viết một tấm danh thiếp, làm chuyện bao đồng hoàn tất chuyện này. Rồi chuyện Chiêu Tín Hầu ra mặt cho nội thị ngự tiền bị truyền ra ngoài, ngươi có biết hậu quả sẽ là gì không?"

"Ngươi ở trong cung đã lâu, gặp chuyện thì cần phải suy nghĩ một chút. Trùng hợp ngươi lại là người ngày ngày hầu hạ trước mặt ta, trùng hợp là vị tỷ tỷ ngươi quen lại xảy ra chuyện, trùng hợp là ta chỉ cần xuất ra một tấm danh thiếp là có thể giải quyết chút chuyện nhỏ... Thật trùng hợp."

Cả người Thanh Tùng phát lạnh, âm thanh của Vân Trinh từ phía trên truyền xuống: "Ta cho ngươi ba ngày, ngươi lập tức cáo bệnh, sau đó qua Thể Nhân cung xin nghỉ đi. Ngươi không thể hầu hạ tại ngự tiền nữa, trong vòng ba ngày nếu ngươi không tự mình xin lui, ta sẽ bẩm báo thánh thượng."

Vân Trinh bước nhanh ra ngoài, càng chạy càng nhanh. Hoa Cúc Tím đợi ở bên ngoài không biết có chuyện gì, liền vội vàng đi theo phía sau.

Vân Trinh càng chạy, sự tức giận trong lòng cũng càng ngày càng cao, hắn dĩ nhiên cũng không phải người thông minh lanh lợi, thật sự khám phá ra đây là một cái bẫy. Chỉ là, lúc Thanh Tùng quỳ xuống hắn chợt nhớ đến một chuyện. Lúc Cơ Hoài Tố đăng cơ, Thanh Tùng chính là đại tổng quản đảm nhiệm ngự tiền.

Ngày trước hắn vẫn vô tư, chỉ cho là Cơ Hoài Tố tôn trọng người của tiên đế. Nhưng bây giờ lại nghĩ khác.

Thanh Tùng hiện tại vẫn chưa phải là người của Cơ Hoài Tố, nhưng kiếp trước rất có thể hắn cũng dùng một chiêu thế này để lung lạc địa vị vững vàng của Đinh Đại. Kinh Triệu Doãn Văn Thu Thạch, cũng chẳng biết từ lúc nào đã bị Cơ Hoài Tố thu phục. Ngày trước hắn còn tưởng là do Cơ Hoài Tố giỏi lung lạc lòng người —— bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ cũng liên quan tới những chuyện này, bị Cơ Hoài Tố cho vào tầm ngắm đi. Về sau, Đinh Đại cũng mất tích cùng lúc với tiên đế, Thanh Tùng nghiễm nhiên trở thành Đại tổng quản của Thể nhân cung. Có Kinh Triệu Doãn chống đỡ, còn có con trai duy nhất của trưởng Công chúa là hắn chống đỡ trong quân, vậy nên nhân lúc Thanh Tùng còn chưa cứng cáp liền nghĩ biện pháp thu phục hắn. Loại chuyện này quá phù hợp với tính tình suy tính ngàn dặm của Cơ Hoài Tố.

Bất luận có hữu dụng hay không, trước tiên cứ thu phục lòng người đã, dù là tri ân hay gia hảo cũng là vì lợi dụng.

Đời này cầu đến trước chân là bởi vì sủng ái của Hoàng thượng đối với mình quá mức rõ ràng, đặc biệt là sau mũi tên kia. Lúc lên triều người cũng thể hiện sự yêu quý che chở, tất nhiên là càng cho thấy long sủng không suy.

Đương nhiên trước mắt hắn hẳn là không có ý xấu, chẳng qua là một cung hai tiễn đụng tới người trong ngự tiền và người của Kinh Triệu phủ doãn. Một mũi tên nhắm trúng mấy con chim quả nhiên là kế sách hoàn hảo. Tuổi của Cơ Hoài Tố cũng không hơn kém mình được bao nhiêu, lại đã có thể bày mưu tính kế từ lâu, xoay vần thế cục.

Đời trước rõ ràng hắn không ưa mình, đời này lại bỗng nhiên dốc hết tấm tư nghĩ biện pháp lung lạc mình? Mẫu phi của Cơ Hoài Tố không được sủng ái, hắn vào kinh luôn phải thận trọng từng bước, cũng rất túng quẫn vậy mà còn nhọc lòng tính kế với mình... Đương nhiên cũng không chỉ là vì Hoàng thượng coi trọng mình, mà còn là vì thế lực của trưởng Công chúa.

Không đúng... Vân Trinh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi mấy lần mà càng ngày càng khó coi. Không đúng, kiếp trước thoạt nhìn đều là do mình mặt dày dán bên cạnh Cơ Hoài Tố, hắn đối với mình lại chỉ như gần như xa, lúc đó Vân Trinh đã hao hết khổ tâm đi lấy lòng Cơ Hoài Tố...

Mà đời thứ nhất, mình và Chu Giáng đã gây ra chuyện kinh thế hãi tục, cơ bản xem cả thế gian đều là địch. Khi ấy, trong đầu Vân Trinh đều là chuyện tình ái với Chu Giáng, chưa từng để mắt tới đám công tử tôn thất này... Cơ Hoài Tố đương nhiên cũng khó mà kết giao bên ngoài, lén lút tiếp xúc cũng khó, có lẽ cuối cùng chỉ có thể thất bại trở về.

Vân Trinh bỗng nhiên lửa giận xông tâm, bừng bừng đi tới sân đấu bóng ngựa.

Sân đấu bóng ngựa trong cung được xây dựng rất chắc chắn, lúc Vân Trinh đi tới sân chơi đang rất náo nhiệt. Cao Tín đang đứng bên cạnh lười biếng nhìn long hổ tranh đấu trên sân.

Vân Trinh liếc mắt liền thấy Chu Giáng, mặc y phục đỏ tươi đang cưỡi trên lưng ngựa. Nhìn hắn rất hăng hái, eo chân thon dài, thân thể gần như muốn dính trên lưng ngựa, cầm gậy đánh cầu mà gào thét chuẩn xác bắn trúng mục tiêu. Quả cầu giống như sao băng lao thẳng vào lưới, nhóm người trên sân đấu bóng lập tức hoan hô.

Vân Trinh ôm ngực nhìn khuôn mặt thiếu niên khí phách của Chu Giáng, Vân Trinh biết hắn rất tinh thông mấy trò này. Chút tức giận, phiền muộn vừa rồi cũng tiêu tán liền đi tới bên người Cao Tín xem đấu bóng.

Cao Tín nhìn thấy hắn cũng cười, hỏi: "Lúc này mới tới? Hầu gia có muốn lên hoạt động gân cốt phân định kết cục hay không?"

Vân Trinh lắc lắc đầu: "Ta mà vào khẳng định sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích... Đoạt cầu của mấy vương tôn công tử này, nếu như bọn họ lòng dạ hẹp hòi thì nói không chừng có thể nhớ cả đời..."

Cao Tín ngạc nhiên, sau đó lắc đầu cười rộ lên: "Cái này đúng là tính tình trẻ con mà."

Vân Trinh không để ý tới hắn, nhìn về phía giữa sân đấu: "Cao thị vệ đoán xem ai sẽ thắng?"

Cao Tín nói: "Chu công tử hôm nay gây ra náo động rất lớn, không ngờ thường ngày hắn cưỡi ngựa bắn cung nhìn cũng thường thường, hóa ra lại rất tinh thông trò đánh cầu. Đội bọn họ nhất định là muốn thắng rồi, đội hồng đã được 15 điểm mà đội lam mới chỉ được 4 điểm."

Vân Trinh nhìn người trên sân đấu, đội bóng trên sân dùng màu sắc được khoác trên thân ngựa để phân chia. Thấy Chu Giáng ở bên đội hồng, nở nụ cười: "Những công tử khác đều bị gia đình quản thúc nghiêm ngặt, từ nhỏ đến lớn đều nghiêm túc đọc sách, làm gì có ai sống phóng túng như hắn, cực kỳ am hiểu mấy trò quậy phá."

Vân Trinh lại cười rộ lên: "Thằng ngốc này, có lẽ là do gần đây phải theo học không thể chơi đến sảng khoái, nên một trận đấu bóng cũng có thể khiến hắn có chút đắc ý vênh váo. Ngươi xem, những người khác trong đội hồng rõ ràng đều đang nhường đội lam, chỉ có thằng ngốc này liều mạng giành bóng. Haha, ta thấy Tần vương thế tử đã tức giận đến tối sầm mặt mũi rồi, hắn còn không biết đúng mực giành điểm số lớn như vậy. Khi nào thì nghỉ giữa trận, ta nói với hắn một chút bảo hắn nhường nhịn người ta."

Cao Tín có chút xem thường nói: "Thực sự không cần phải nói như vậy, cũng chỉ là trò vui trên trường thôi, ai lại còn coi là thật."

Vân Trinh nở nụ cười, vừa định nói gì lại nhìn thấy Chu Giáng cầm gậy trong tay, hăng hái xông tới trước ngựa của Cơ Hoài Thanh, vững vàng đoạt cầu trong tay hắn, một trượng đánh ra ngoài. Bang!

Đội hồng lần thứ hai trúng bóng.

Vân Trinh lấy tay đỡ trán, quả thực không biết nói tên ngốc này cái gì mới tốt, đã thấy Cao Tín bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, ngựa trên sân hí lên một tiếng, thị vệ xung quanh thao trường tất cả đều chạy lên, xông về phía giữa sân đấu!

Vân Trinh thu lại nụ cười, nhìn nhìn trên sân. Chỉ thấy Chu Giáng chẳng biết đã ngã xuống từ lúc nào, con ngựa hắn cưỡi bị kinh sợ mà chạy khỏi sân.

Mà Cơ Hoài Thanh còn đang cầm gậy đấu, ngồi trên lưng ngựa mà cụp mắt lạnh lùng nhìn Chu Giáng đang thống khổ ôm chân lăn lộn.

(*) Thoát tịch: Thoát khổ thân phận nô tịch, trở thành người tự do.