Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 29




Chu Giáng lẩm bẩm, nhìn thấy Vân Trinh đến thì không nhịn được nũng nịu phàn nàn: “Ta nghe nói ngươi ngày ngày nghe hát, lại quên mất ta, cũng không tới thăm một cái, ngươi có biết ta nhàm chán thế nào không?”

Vân Trinh chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn kĩ chân của hắn ta, quả nhiên đã tốt lên rất nhiều: “Ta cho là ngươi ôn hương nhuyễn ngọc, có người đẹp làm bạn, nên không dám đến quấy nhiễu ngươi.” Hắn ác ý nghĩ thầm, cũng không biết què chân mà làm được chuyện đó như thế nào, lấy tuổi tác của đứa trẻ đột nhiên xuất hiện lúc trước, không phải là có bầu ngay lúc này sao? Khuôn mặt của mẫu thân Chu Giáng lúc đến trước mặt mình vừa khóc vừa gào, cầu xin mình nhận đứa trẻ kia còn rõ mồn một trước mắt, đúng là khiến người ta buồn nôn.

Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Chu Giáng: “Cái gì mà có người đẹp làm bạn? Mấy tỳ nữ của ta ngươi đều nhìn thấy từ nhỏ, đều có tướng mạo tầm thường, chỉ là hầu hạ từ nhỏ thôi.”
Vân Trinh cười mà không cười: “Vậy biểu muội của ngươi đâu?”

Quả nhiên! Chu Giáng chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, mới gặp một lần đã nhớ rồi! Quả nhiên là sắc đẹp hại người mà! Hắn ta cũng không thể hiểu nổi, nếu Vân Trinh coi trọng biểu muội này, thì hôm nào cũng phải đến thăm mình mới đúng, vội vàng gạt đi: “Nói linh tinh gì đấy, đó là con của bà con xa của mẫu thân ta thôi, vẫn còn đang giữ hiếu, chỉ là vừa lúc đến chơi gặp phải ta thôi, bây giờ cũng sắp hết hiếu, trở về nhà chờ cưới gả rồi.”

Vân Trinh lạnh nhạt nói: “Biết rồi.” Liên quan gì đến ta chứ.

Sắc mặt này tuyệt đối không tính là thân thiện, Chu Giáng lại càng cảm thấy huynh đệ tốt bị sắc đẹp dụ dẫn, việc này tuyệt đối không thể, phải để huynh đệ tốt biết trên đời này còn nhiều trò chơi vui hơn, cái nào cũng tốt hơn nữ nhân mới được! Hắn ta vội vàng thân thiết cầm tay Vân Trinh: “Mỗi ngày ngươi đều đi nghe hát, thật ra là muốn chuẩn bị quà thánh thọ sao?”
Vân Trinh thản nhiên nói: “Xem như thế đi.” Liên quan gì đến ngươi.

Chu Giáng cộc cằn lại không hề phát hiện ra, nói: “Đến mai ta sẽ có thể bỏ nẹp rồi, lúc đó ta và ngươi đến bên hồ xem đấu vật đi, nghe nói mới có một đồng nhi mới, cả người xăm đầy hoa mẫu đơn, ta thấy lão ngũ Tây Tân Hầu gia nói, làn da của đồng nhi kia cực kì trắng, xăm hoa mẫu đơn lên đúng là rực rỡ, ra sân đấu vật mới đẹp, ai nấy đều thấy rất hay! Nghe nói là thuốc xăm mới ra, màu sắc cực kì đẹp, chúng ta đến xem một chút đi.”

Vân Trinh không hứng thú lắm: “Được thôi.”

Chu Giáng còn đang cố gắng khuyến khích: “Không phải là ngươi muốn dâng một tiết mục cho thánh thọ sao? Đây mới gọi là kì lạ mà hay ho này. Mọi năm đều là phủ huân quý chúng ta hiến thọ tạp kỹ dân gian, năm nay nghe nói phủ chúng ta hiến Tụng Thánh Hí, chẳng có gì mới lạ, nhưng Quốc Công gia gia nhà ta lại muốn mọi việc thận trọng, haiz!”
Vân Trinh qua loa: “Được rồi được rồi, ta mang cho ngươi rất nhiều sách tranh đang lưu hành, nếu ngươi nhàm chán có thể nhìn xem, ta chợt nhớ ra mai phải vào học, còn chưa làm xong bài chữ Mai đại học sĩ giao cho từ hôm kia, ta phải nhanh chóng về viết đây, hai ngày nữa sẽ đi xem với ngươi.”

Chu Giáng có chút bất mãn: “Ngươi mới đến được một lúc, không phải đã có Lệnh Hồ Dực giúp ngươi làm bài tập sao?” Hắn ta thấy Vân Trinh nhét một bọc nhỏ vào ngực mình, mở ra quả nhiên thấy rất nhiều sách tranh vẽ cực kì đẹp, đều là đồ mới mua, không khỏi từ giận thành vui: “Đúng là vẽ đẹp! Vừa vặn mấy ngày này nhàm chán, mấy quyển sách tranh cũ đã sắp rách nát rồi, ngươi mới nhập từ phía nam về hả? Nhìn phong cách vẽ này, quả nhiên rất mềm mại, nhờ có ngươi phí tâm!”

Vân Trinh thuận miệng đáp lời rồi đứng dậy rời đi, hắn cũng không có kiên nhẫn để tìm, chỉ là thuận miệng để thư đồng ra ngoài vơ vét sách tranh mới lạ đẹp mắt lại bán chạy thôi, cầm theo chút đồ ăn mới mẻ cũng coi như hết tình nghĩa huynh đệ.

Sau khi Vân Trinh rời đi, Chu Giáng mừng rỡ lật tập sách kia ra, bỗng nhiên biến sắc, lôi ra một quyển cực kì đẹp đẽ, mặt trên là một nữ tử khoác lụa mỏng, đang tắm rửa trong nước, sương mù chập chờn, vóc dáng uyển chuyển của nữ tử như ẩn như hiện — không ngờ đây lại là một quyển vẽ xuân tình kiều diễm.

Quả nhiên Cát Tường Nhi đã bắt đầu có hứng thú với nữ nhân! Chu Giáng lo lắng, hoàn toàn không còn hứng thú nào mà buộc chặt chồng sách lại, thầm nghĩ nếu huynh đệ tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn bắt đầu nạp thϊếp, lưu luyến thanh lâu, trầm mê sắc đẹp giống đám biểu huynh trong nhà thì phải làm sao, hắn không có trưởng bối quản thúc, nếu mà bị mấy người rảnh rỗi lừa đến mấy nơi bẩn thỉu, không phải sơ suất một cái là hỏng sao?

Mình phải tranh thủ thời gian ở cùng với Cát Tường Nhi, không cho phép người khác dẫn hắn đi lệch đường, Chu Giáng tự cảm thấy có trách nhiệm trọng đại ngồi dậy, nghiêm túc suy nghĩ mình phải nhanh chóng mới được.

Trong Văn Tâm Điện, Cơ Băng Nguyên đọc lại một lượt những điều lệ mà Quân Cơ Xử đã sửa chữa qua và trình lên lần nữa, sau đó khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, phê một chữ “Chuẩn” màu son, cúi đầu nhìn về phía Chương Diễm đang rất cung kính đứng phía dưới. Đinh Đại cầm cuộn thẻ tre trả cho hắn ta.

Y cười nói: “Mấy ngày qua Chương ái khanh không ngủ không nghỉ, vất vả rồi, đợi đến khi ban chỉ sẽ lại phải vất vả rất lâu nữa, hai ngày này Chương ái khanh cứ việc nghỉ ngơi, trẫm sẽ dặn dò cho ngươi mấy ngày ngày nghỉ.”

Chương Diễm nhìn thấy Hoàng Thượng phê chuẩn thì nhẹ nhàng thở ra, trên mặt là vẻ kích động, mấy ngày qua hắn ta dẫn người Quân Cơ Xử sửa chữa điều lệ hết ngày đến đêm, cuối cùng cũng đã sửa được quân chế, vất vả lắm mới được Thánh thượng phê chuẩn, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, vội vàng quỳ tạ ơn: “Thần không dám nhận.”

Hắn ta do dự một hồi, vẫn bẩm: “Vài ngày trước thần còn phải sửa lại nhà cửa, mấy ngày nay mới chuyển ra khỏi Chiêu Tín Hầu phủ được.” Bây giờ hắn ta ở Quân Cơ Xử, lại mang trách nhiệm nặng nề, trở về Chiêu Tín Hầu phủ sẽ không thể không qua lại với Chiêu Tín Hầu, đến lúc đó bị tiểu nhân công kích hắn ta và Chiêu Tín Hầu cấu kết thì không tốt, chẳng bằng cứ bẩm rõ với Hoàng Thượng cho chuyển ra trước, đỡ để bị nghi ngờ.

Cơ Băng Nguyên thu lại ý cười: “Vẫn nên ở Chiêu Tín Hầu phủ đi, Vân Trinh còn cần ngươi chỉ dạy.”

Chương Diễm nói: “Bây giờ thàn đã có công việc, không tiện lại ở Chiêu Tín Hầu phủ.”

Cơ Băng Nguyên quẳng bút xuống, thản nhiên nói: “Ngươi muốn làm trung thần ư? Nhưng trẫm lại không nhìn nổi người phản chủ.”

Chương Diễm sợ hãi, vội vàng dập đầu nói: “Thần không dám không trung thực.” Trên lưng cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Giọng nói của Cơ Băng Nguyên vẫn rất ôn hòa: “Trẫm nói chủ là chỉ Trưởng công chúa. Trong mắt ngươi vẫn luôn chỉ có mỗi chủ tử là nàng, nàng không còn nữa, ngươi trông coi con của chủ cũ đến khi ra hiếu cũng coi như hết lòng, vốn dĩ cũng nên đi. Trẫm còn cho rằng ngươi sẽ không đồng ý vàoến Quân Cơ Xử — nếu muốn quan to lộc lớn thì ngươi đã sớm nên có rồi, bỗng nhiên đổi ý là đột nhiên cảm giác được tiểu Chiêu Tín Hầu đã để ngươi giúp đỡ đúng không? Trẫm biết ngươi cũng nghi ngờ trẫm muốn phủng sát hắn… Cho nên cũng không cần giả vờ không biết trước mặt trẫm, trẫm muốn ngươi vốn là vì Cát Tường Nhi.”

Chương Diễm chạm trán xuống đất, biết mình không thể gạt được Hoàng đế thiếu niên này lĩnh quân, đăng cơ nhiều năm thống trị tám phương này, một lát sau mới nói: “Lúc trước thần có chút thành kiến với Vân thám hoa, bởi vậy cũng không chào đón tiểu hầu gia lắm, nên mới muốn sau khi ra hiếu thì về quê. Nhưng bây giờ được vào Quân Cơ Các, cũng hi vọng có thể giúp đỡ Bệ hạ làm chuyện lớn, không uổng công sống trên đời này một lần, không dám giấu giếm Bệ hạ.”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Vân Thận Vi có thói xấu của văn nhân, nhưng hắn ta rất biết điều, biết hoàng tỷ là chỗ dựa của mình, nên cũng coi như biết chăm sóc cẩn thận, hơn nữa còn nhát gan không dám can thiệp vào việc quân, gia thế đơn sơ, cho nên sẽ không thể phát triển lớn mạnh được. Hắn ta mượn thế của hoàng tỉ để trải qua thời thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt, không cần lo về ăn mặc, chỉ cần yên ổn làm văn là được, đương nhiên chỗ tốt nhất chính là dáng dấp đẹp, đều cực kì hợp với yêu cầu vợ chồng. Hoàng tỷ thấy rõ điều này mà ngươi lại không rõ?”

Y đứng lên, giọng điệu có chút mỉa mai: “Ngươi hối hận rồi?”

Ban đầu là ngươi chướng mắt, chỉ đồng ý báo ân, bây giờ làm ra dáng vẻ trung thành như thế, là diễn cho ai nhìn đây?

Còn không thức thời bằng Vân thám hoa đẹp trai đa tài, ít nhất còn thật sự cho nghĩa tỷ một gia đình, cho một đứa trẻ đáng yêu. Nhớ tới Cát Tường Nhi, chút bất mãn với Vân thám hoa lúc trước của y cũng đã tiêu tan, trước kia chỉ cảm thấy Vân thám hoa khúm núm không xứng với Trưởng công chúa, nhưng Trưởng công chúa nhìn trúng nên cũng kệ nàng. Bây giờ thấy Cát Tường Nhi rất có lòng dạ, thôi, miễn cưỡng cũng không có trở ngại gì.

Y lạnh lùng nhìn người quỳ bên dưới, ngày xưa Thanh Y quân sư bễ nghễ thiên hạ, vô cùng kiêu ngạo, hoá ra cũng chỉ là người tầm thường đã mất đi lại hối hận thôi.

Định Tương trưởng công chúa cầu mà không được, liền dứt khoát buông bỏ, chặt đứt tơ tình, quay đầu lấy chồng, chưa từng có thêm một chút ràng buộc nào, đây mới là người gọn gàng linh hoạt rộng rãi.

Chương Diễm cúi đầu: “Thần không hối hận.” Khí thế không biết trời cao đất rộng thời thiếu niên đều đã qua, bây giờ lòng hắn ta như giếng cổ.

Cơ Băng Nguyên đưa mắt nhìn hắn ta một hồi: “Chuyện cũ không thể hỏi, trẫm biết mục đích ngươi đến Quân Cơ Xử. Ngươi phát hiện Cát Tường Nhi cũng không phải là phế vật trong suy nghĩ của mình trước kia, lo lắng trẫm muốn xuống tay với hắn, nên dứt khoát đến bên cạnh trẫm làm đao của trẫm, cũng dễ cho việc chăm sóc sau này…”

Giọng điệu của y có vẻ hơi uy nghiêm: “Mấy ngày nay trẫm đưa ngươi tới Quân Cơ Xử, ai cũng đồn rằng trẫm chém mất cánh chim của Chiêu Tín Hầu, cũng có không ít lời đồn phủng sát.” Y bỗng nhiên bật cười: “Nhưng Tiểu Cát Tường Nhi mỗi ngày đều nghe hát chơi đùa, không hề lo lắng, hoàn toàn không có hiềm khích.”

“Hắn không nghi ngờ trẫm, trẫm cũng không nghi ngờ hắn.”

“Ngươi vẫn cứ ở lại Chiêu Tín Hầu phủ đi — trẫm muốn để cả triều đình đều biết, trẫm không nghi ngờ hắn.”

Chương Diễm không còn nói gì nữa, mà cung cung kính kính dập đầu, lui xuống.

Cơ Băng Nguyên dựa lưng ra sau, long ỷ quá sâu, ngồi ở trên đó luôn không có chỗ để dựa lưng, cho dù trong cung đã chu đáo làm gối dựa mềm nhưng vẫn không thoải mái dễ chịu, vốn dĩ y tinh thông cung ngựa, ngồi lâu duy trì dáng vẻ nghiêm chỉnh cũng là thói quen từ nhỏ của hoàng gia đã khắc sâu vào trong đầu, nhưng mấy ngày gần đây, đúng là y có chút mệt mỏi.

Sau khi làm xong một việc cuối cùng, y nhớ tới Cát Tường Nhi, quay đầu hỏi: “Mấy ngày nay bận rộn, hình như đã rất lâu rồi không thấy Thượng Thư Phòng đưa công khóa tới, có vẻ cũng đến thời gian thu sách luận tháng này rồi nhỉ? Bảo ngươi đưa tới trẫm nhìn xem có tiến triển gì không.”

Thanh Tùng hầu hạ ở một bên thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cúi thấp đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Quả nhiên không lâu sau, mấy nội thị bê bài tập của các tông thất đến, Cơ Băng Nguyên không nhìn của ai khác, mà chỉ cúi đầu lấy bài có tên Chiêu Tín Hầu gần đó lên, vừa mở ra đã không nhịn được nhíu mày, tức giận bật cười.

Cũng không phải là viết không hay, mà ngược lại, trên tờ giấy là những con chữ rồng bay phượng múa, thái độ khí tế đều cực kì cao cấp, từ ngữ lập luận trau chuốt nổi bật.

Vừa nhìn liền biết là người khác viết thay.

Cơ Băng Nguyên khong môi cười: “Mấy ngày không gặp, Cát Tường Nhi của trẫm đã quang minh chính đại lười biếng rồi.” Y lại nhìn Thanh Tùng đang rụt vai đứng bên dưới, “Cũng làm khó các ngươi che lấp thay hắn, mỗi lần đưa tới đều là lúc trẫm bận rộn nhất, trẫm chỉ cho là các ngươi quan tâm.”

Thanh Tùng nằm rạp xuống đất thỉnh tội, không dám cãi một chữ nào.

Cơ Băng Nguyên ném giấy xuống: “Đây là thần đồng nhà Lệnh Hồ viết đi, hắn đúng là có ý kiến hay, tìm được người như vậy viết bài tập hộ, truyền Chiêu Tín Hầu đến đây để trẫm xem kỹ mấy ngày này hắn đang bận việc gì!”