Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 35




Chu Giáng ở nhà dưỡng thương được mấy ngày lao tới Chiêu Tín Hầu phủ: “Nghe nói ngươi và Cơ Hoài Thịnh hùn vốn làm ăn!”

Chu Giáng tức giận: “Nhất định phải cho ta làm cùng! Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi còn không đến thăm ta! Làm ta phải nghe ngóng từ chỗ Cơ Hoài Thịnh.”

Vân Trinh nhìn cái chân gỡ nẹp của hắn ta trước: “Chân của ngươi khỏi rồi?”

Chu Giáng: “Miễn cưỡng có thể đi lại được, làm ta đau mấy ngày, chỉ là không thể chạy nhảy, rốt cuộc ngươi muốn buôn bán cái gì? Sao không rủ ta? Chơi vui không?”

Vân Trinh có chút bất đắc dĩ: “Ta thương lượng với Cơ Hoài Thịnh bắt tay mở một tiêu cục. Hắn chỉ nhập cổ phần danh nghĩa, đưa vào hai mươi vạn lượng bạc, chỉ là tìm một ít việc làm cho các thúc thúc bá bá viện Trung Nghĩa thôi.”

Chu Giáng nghe thấy hai mươi vạn lượng thì trong lòng khẽ run lên, biết mình khác với Cơ Hoài Thịnh, tuyệt đối không có khả lấy ra nhiều bạc nhập cổ phần, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, trên mặt cũng có vẻ ủ rũ: “Sao bỗng nhiên lại tốn nhiều tiền vào việc này vậy, đây là việc khổ cực mà.”
Vân Trinh nói: “Cũng là nghe Cơ Hoài Thịnh nói, bây giờ đường buôn đến phía bắc không yên ổn, nhưng lại có rất nhiều thương đội, tuy ta không còn mẫu thân, nhưng còn nuôi rất nhiều binh sĩ mà, cũng nên biết làm ăn.”

Chu Giáng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Vân Trinh, càng cảm thấy ủ rũ: “A, vậy ta không thể giúp ngươi cái gì được, mà ta còn nghe nói ngươi có việc rồi?”

Vân Trinh nói: “Đừng nói nữa, buổi sáng vẫn phải đi học, còn bận hơn cả lúc trước, thôi không đề cập tới mấy chuyện phiền phức này nữa, hôm kia Hoàng Thượng thưởng cho ta một con ngựa nhỏ cực tốt, Ngự Mã Giám vừa đưa tới, màu trắng như tuyết, không hề có một sợi lông thừa nào, chúng ta đi xem một đi.”

Chu Giáng hâm mộ nói: “Hoàng Thượng thật tốt với ngươi, chân ta còn chưa khỏi, chắc là rất lâu sau mới có thể cưỡi ngựa, haiz.”
Vân Trinh dẫn hắn ta đến chỗ võ đài: “Bệ hạ nói bao giờ trời nóng sẽ dẫn chúng ta đến Tây Sơn nghỉ mát săn bắt, đến lúc đó chắc hẳn ngươi cũng khoẻ rồi, có thể chơi ra trò.”

Chu Giáng lắc đầu ủ rũ nói: “Quên đi thôi, đi cùng bạn học thì ta lại không dám thể hiện nữa, để tránh không cẩn thận lại chọc vào tim ai, không chỉ phải chịu đau, còn bị lão cha phạt, haiz! Chẳng thú vị gì cả!”

Hắn ta quay đầu nhìn Vân Trinh mới ra khỏi cung, vẫn còn mặc áo thị vệ Long Tương Doanh màu xanh đen, đai lưng thắt chặt, chân đi ủng khiến hai chân càng thêm thon dài, cực kỳ hâm mộ: “Ngươi mặc trang phục thị vệ trông oai phong thật đấy, mỗi ngày ở Long Tương Doanh làm gì? Bây giờ học đường như thế nào rồi? Bây giờ ngươi phải đi làm, Cơ Hoài Thanh không tìm ngươi gây phiền phức nữa chứ.”
Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi ngày chỉ có tuần tra, huấn luyện, không làm việc gì đứng đắn cả. Học đường vẫn như bình thường, thật ra ta cũng không hiểu được vì sao Cơ Hoài Thanh lại thù hằn với ta như thế, hắn ta giả vờ tốt bụng với đám tông thất khác biết bao.”

Chu Giáng vui tươi hớn hở nói: “Bởi vì ngươi ưu tú hơn hắn ta chứ sao! Cướp mất danh tiếng của hắn ta chứ sao.” Đang nói, hắn ta đã thấy con ngựa nhỏ tuyết trắng kia, kêu to lên: “A a a a đây là Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử mà!!! Quá đáng yêu!” Hắn ta nhào qua ôm lấy con ngựa, điên cuồng xoa đám lông trắng mềm mềm, ngựa nhỏ thở phì phò né tránh.

Lão Vu đã giận dữ vọt ra khỏi chuồng ngựa: “Chu tiểu công tử! Con ngựa nhỏ này mới đi từ nơi sinh đến đây, không chịu nổi sợ hãi! Ngươi mau buông ra!”

Chu Giáng vội vàng buông ra, cười hì hì đi tới nói chuyện với lão Vu: “Ôi trời tại ta thích quá mà! Chắc hẳn Vu bá cũng vui vẻ lắm đúng không? Một con Xích Thố một con Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử, cuộc đời không còn gì hối tiếc!”

Lão Vu còn chưa hết tức giận, vừa an ủi ngựa con, vừa dạy dỗ Chu Giáng thiếu thông minh, Chu Giáng chỉ cười hì hì, cũng không cảm thấy bị lão binh chăm ngựa dạy dỗ là chuyện mất mặt gì.

Vân Trinh nhìn Chu Giáng đần độn, biết Chu Giáng ngã bị thương chân cũng không nghi ngờ địch ý khó hiểu của Cơ Hoài Thanh, nghĩ đến lúc trước Định Quốc công cũng coi như đồng đội của Hoàng Thượng và mẫu thân mình, cho dù biết cái gì cũng sẽ không nói cho tên này. Chẳng lẽ Cơ Hoài Thanh, không, Tần Vương cũng tin lời đồn con riêng kia sao? Cơ Hoài Thanh quá trẻ tuổi, không giấu được sao?

Hắn ta cũng luôn để mắt cao hơn đầu, cực kì kiêu ngạo, không coi đám tông thất khác ra gì…

Vân Trinh tựa ở một bên nhìn Chu Giáng thì thầm ôm Tiểu Thạch Lựu của hắn, cho nó ăn đường, rơi vào trong trầm tư.

Sau khi Chu Giáng đi lại được bình thường thì đã đi học, sau đó bi thảm phát hiện bên cạnh Vân Trinh đã không còn mỗi một người bạn là hắn ta nữa, buổi sáng vào học, Cơ Hoài Thịnh luôn dựa vào gần Vân Trinh, rảnh rỗi thì nói về chuyện tiêu cục với Vân Trinh, mà cứ tan học là Vân Trinh lại bị đám nội thị của Thể Nhân Cung đón đi, buổi chiều cũng không trở về, chỉ nghe nói hắn đến Long Tương Doanh rồi.

Thấy đồng bọn càng ngày càng xa, trong lòng Chu Giáng cực kì bi phẫn.

Mấy ngày sau, cửa hàng mặt tiền náo nhiệt nhất kinh thành mở một tiêu cục, đốt pháo cực kì rầm rộ, tiếp nhận khách thương bảo tiêu đi khắp các nơi. Không ít tiêu đầu tiêu sư đều là người xuất ngũ, lại có rất nhiều tiêu sư võ sĩ, ai nấy đều cường tráng mạnh mẽ, đi lại nghiêm chỉnh như được huấn luyện, kỷ luật nghiêm minh, rất có phong cách quân đội.

Đây chính là tiêu cục do Vân Trinh mở, tạo ra động tĩnh không nhỏ trong kinh, không ít phủ huân quý nghe nói đều đưa quà, ngay cả Cơ Hoài Tố cũng sai người đưa quà tới.

Đương nhiên Cơ Băng Nguyên cũng nghe nói, lúc ăn trưa còn cười hỏi hắn: “Sao lại nghĩ đến việc mở tiêu cục? Trẫm nghe nói đứa bé nhà Tấn vương cũng chi ra mười vạn lượng?”

Vân Trinh nói: “Các thúc thúc bá bá viện Trung Nghĩa nhóm luôn cảm thấy áy náy vì nhàn rỗi cả ngày, trước đó muốn về quên cũng là vì nguyên nhân này, vừa vặn đám nhỏ mua lúc trước đã được huấn luyện không tệ, ta hợp lại tìm chút việc làm cho các thúc thúc bá bá, thuận tiện dẫn theo cả đám nhỏ kia.”

Cơ Băng Nguyên không nhịn được cười: “Mình vẫn còn là con nít mà cứ luôn mồm gọi đám nhỏ, đúng là ông cụ non.”

Vân Trinh nghiêm túc nói: “Phải cho bọn họ làm việc, biết tương lai có cơ hội trở thành thiếu gia Hầu phủ thực thụ, bọn họ mới bằng lòng phấn đấu! Về sau ta còn phải trông cậy vào bọn họ dưỡng lão nữa.”

Đinh Đại đứng bên cạnh cười nói: “Sau này tiểu thiếu gia mà Hầu phu nhân sinh ra mới gọi là thiếu gia thực thụ chứ.”

Vân Trinh chẳng hề để ý: “Không hứng thú.”

Cơ Băng Nguyên chỉ cho rằng trẻ con thuận miệng nói chơi, trẻ con thì sao có thể nghĩ xa được như vậy chứ, cho nên cũng chỉ cười một tiếng cho qua.

Buổi chiều Vân Trinh đi làm, lúc huấn luyện với thị vệ lại gặp mưa lớn, hắn ướt sũng trở về Thể Nhân Cung, Cơ Băng Nguyên còn đang bàn chuyện với đám đại thần Nội Các, Đinh Đại phân phó nội thị nhanh chóng sắp xếp cho Vân Trinh tắm rửa thay quần áo, lại ra lệnh cho Thanh Tùng lập tức đi truyền ngự y đến, chuẩn bị ít thuốc chống cảm lạnh.

Vân Trinh cởϊ qυầи áo vào trong hồ, làn nước ấm áp lập tức xua hết hơi lạnh ấm ướt kia đi, không lâu sau hắn đã tắm sạch, bọc trong áo ngủ rộng rãi, lười biếng nằm trên ghế dựa chờ đám người hong khô áo bào cho hắn, lại nhìn thấy mới hơn nửa tháng mà hoa hải đường bên hồ đã nở hết sạch, nửa tàn lấm ta lấm tấm, liền tiếc nuối hít một hơi.

Một vị nữ quan đang bưng khay đến, trên khay đặt một bình nước nho, nhìn hắn thở dài với hải đường thì cười nói: “Hầu gia không cần đáng tiếc, hoa dành dành lại đang nở kia, đến mai sẽ được chuyển vào.”

Vân Trinh quay đầu nhìn nữ quan kia, cảm thấy rất quen, nữ quan cười nói: “Tiểu Cát Tường Nhi không nhận ra ta rồi ư? Lúc trước Trưởng công chúa vào cung đều là ta hầu hạ, ta còn xỏ giày đắp chăn cho Hầu gia nữa mà.”

Vân Trinh thấy nốt ruồi son bên lông mày của nàng ta, a một tiếng: “Ngươi là Hỉ Mi tỷ tỷ!” Đây là cung nữ chải đầu mặc quần áo cho hắn lúc hắn và mẫu thân tiến cung ngày xưa.

Nữ quan càng vui vẻ hơn: “Đúng vậy, may mà Hầu gia còn nhớ rõ ta.”

Vân Trinh cười nói: “Hoá ra Hỉ Mi tỷ tỷ còn ở trong cung sao? Ta thấy trong cung thay rất nhiều người, còn tưởng rằng tỷ tỷ ra cung rồi chứ.”

Hỉ Mi nhếch môi cười: “sắp rồi”. Vừa châm huân hương, vừa rót rượu nho cho Vân Trinh: “Hầu gia nếm thử rượu nho này đi, xua tan hơi ẩm.”

Vân Trinh nhận lấy uống một hơi cạn sạch, mừng rỡ nói: “Lần trước ta đến Hoàng Thượng không cho ta uống nhiều, tỷ tỷ tốt cho thêm ta một chén đi?”

Hỉ Mi cười nói: “Ai bảo Hoàng Thượng không cho ngươi uống, ta cũng không dám chống lại quân lệnh, ngươi có gọi thêm một trăm lần tỷ tỷ tốt cũng không được, ăn chút điểm tâm đi? Một lát nữa mới đến bữa tối.”

Vân Trinh uống rượu xong chỉ cảm thấy hơi nóng, nằm trên ghế không muốn động, nói nhỏ: “Không ăn đâu, lát nữa mà ăn ít, Hoàng Thượng lại không vui, còn liên luỵ đến cả Đinh công công, ngự thiện phòng nữa.”

Hỉ Mi cười nói: “Hầu gia đúng là đã trưởng thành, còn biết quan tâm đến hạ nhân.” Nàng ta đến đắp chăn cho hắn, oán trách: “Nhưng vẫn không biết quan tâm đến mình như thế, Trưởng công chúa biết chắc chắn sẽ đau lòng.”

Vân Trinh cũng cười: “Không phải là vừa mới ngâm nước nóng, cơ thể còn đang nóng rực sao, ta đang toát mồ hôi đây này.”

Hỉ Mi lấy lược ra: “Nô tỳ chải đầu cho ngài đi, lát nữa ngài còn phải dùng bữa với Hoàng Thượng mà? Ngài cứ nằm là được rồi, đừng nhúc nhích.”

Vân Trinh quay đầu để nàng ta chậm rãi lau khô tóc cho mình, xốc chăn lên nói: “Nóng quá.”

Hỉ Mi lau đầu cho hắn, hắn thoải mái đến mức nhắm mắt lại: “Kỹ năng chải đầu của tỷ tỷ vẫn tốt như vậy.”

Hỉ Mi nói: “Miệng của tiểu hầu gia vẫn ngọt như thế.”

Vân Trinh nhắm mắt lại: “Hình như hơi khô miệng, có thể làm phiền tỷ tỷ giúp ta rót cốc nước đến không?”

Hỉ Mi nói: “Đợi lát nữa chải xong ta sẽ đi.”

Vân Trinh ừ ừ hai tiếng, bỗng nhiên cảm giác Hỉ Mi ngừng tay, hắn chỉ cho rằng Hỉ Mi đi rót nước, nhắm mắt lại cười nói: “Tỷ tỷ có thể giúp ta thêm đá vào trong nước không, ta biết những chỗ khác không có đá, nhưng chắc chắn Thể Nhân Cung sẽ có, nếu có một cốc đá trộn mơ ê ẩm ngọt ngào thì tốt, hôm nay Cao thống lĩnh hành hạ chúng ta đến mệt muốn chết… Chắc chắn bệ hạ sẽ không cho phép ta dùng đá, haiz, tỷ tỷ tốt vụиɠ ŧяộʍ cho ta thêm một chút đi.”

Hỉ Mi không nói gì.

Vân Trinh cảm giác không đúng, mở mắt ra xem, Hỉ Mi sớm đã cúi đầu quỳ ở một bên, Cơ Băng Nguyên đến từ lúc nào, đang đứng cạnh cửa, sắc mặt không rõ vui giận.

Vân Trinh vội vàng đứng lên hành lễ, sắc mặt đỏ bừng nói: “Hoàng Thượng…”

Cơ Băng Nguyên như cười mà không cười: “Uống lạnh không tốt cho dạ dày, định tìm người viết hộ bài luận sao?”

Vân Trinh giống con chim cút rụt cổ một cái: “Hoàng Thượng, ta chỉ thuận miệng nói thôi… Hôm nay thật sự hơi nóng…”

Cơ Băng Nguyên bình tĩnh đảo mắt qua cái chén đã uống hết kia, thản nhiên nói: “Thay quần áo ra dùng bữa tối đi.” Sau đó quay người rời đi.

Đám người Thanh Tùng ùa lên khoác áo lấy giày cho hắn, Đinh Đại đứng một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho Mặc Cúc, chỉ thấy Mặc Cúc lặng lẽ đi lên thu cái chén trên khay đi, Đinh Đại cười hỏi Hỉ Mi: “Hỉ Mi cô cô, sao ta nhớ hôm nay ngươi không phải làm ở đây nhỉ?”

Hỉ Mi ngẩng đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Hôm nay Vãn Thu bị bệnh, nô tỳ nghĩ đã lâu không hầu hạ tiểu hầu gia, bởi vậy xung phong nhận việc làm thay.”

Đinh Đại mỉm cười, nhìn Vân Trinh được đám nội thị đưa đi xa, lại có hai thị vệ trực ban đi từ cửa vào, Đinh Đại sai bảo: “Tuân theo khẩu dụ của bệ hạ, tạm giải cung nữ này vào Trừng Giới Ti tra hỏi.”

Sắc mặt Hỉ Mi trắng bệnh, hai thị vệ lập tức đi lên đưa nàng ta đi.