Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 58




Đại doanh Tây Sơn.

Đã là cuối thu mùa, núi xanh nguy nga, doanh trại quân đội tung hoành, nơi xa có từng bầy chim bay về tổ, khói bếp trong doanh trại lượn lờ.

Trên giáo trường còn có những binh lính huấn luyện muộn đang lớn tiếng hò hét hiệu lệnh.

Trong doanh phòng thuộc về các tướng lãnh cao cấp ở chân núi, Vân Trinh đang ngồi phía trước cửa sổ nghiêm túc viết bài tập.

Từ khi đến đại doanh Tây Sơn, mỗi ngày một tờ chữ lớn, mỗi tháng một bài luận, gió mặc gió, mưa mặc mưa đã giữ vững được ba năm rồi. Bắt đầu từ năm thứ ba, Cơ Băng Nguyên đã không còn ra đề nữa, mà sẽ sai người đưa một phần tấu chương cho hắn xem. Sau đó bảo hắn viết bài luận từ tấu chương đó, có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý, chỉ cần lập luận trình bày ra là được.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy tấu chương của Cơ Hoài Tố. Việc trị sông của gã rất có hiệu quả, chức vụ lại được lại thăng một cấp. Rốt cuộc vẫn là công tử tôn thất, gã làm việc rất cân đối, nhẹ nhàng hơn người bên ngoài rất nhiều. Dù sao người khác cũng kiêng dè có thể sẽ đắc tội hoàng trữ tương lai, bởi vậy nếu có thể phối hợp thì đều phối hợp. Cơ Hoài Tố viết tấu chương rất ngắn gọn, lập luận rõ ràng cụ thể.
Có thể nhìn ra được Cơ Băng Nguyên rất thưởng thức gã, dù sao trong những tấu chương y cho hắn xem, cho dù là văn từ, lập luận hay là cái gì khác đều có chỗ thích hợp. Những tấu chương này của Cơ Hoài Tố lời ít mà ý nhiều, khiến Vân Trinh có chút bất ngờ.

Dù sao ở kiếp trước hắn và Cơ Hoài Tố thân cận, hắn cũng đã xem qua sổ con của Cơ Hoài Tố. Mỗi một con chữ đều phải suy đi nghĩ lại, phải dùng từ ngữ trau chuốt ung dung, hoa lệ hào hùng. Bây giờ lại chuyển phức tạp thành đơn giản, mỗi một câu đều nói trúng điểm yếu, cứ như là được cao nhân chỉ điểm vậy. Mấy năm nay hắn cũng đã ngộ ra, Cơ Băng Nguyên ưa thích loại tấu chương này, y không thích xem mấy lời nói nhảm. Nhưng phần lớn văn thần trong triều đều tự xưng là tài hoa, không nhịn được mà khoe khoang tài văn trong tấu chương, nếu không nhặt được chút văn biền ngẫu hoa lệ thì cũng phải viết một đống lời ca ngợi quen thuộc.
Thế mà Cơ Hoài Tố vẫn có thể bảo trì bình thản, đúng là hiếm có. Chẳng lẽ việc trị sông lần trước đã cho gã một bài học sâu sắc như thế?

Nhưng mà Vân Trinh cũng chỉ kinh ngạc vài câu rồi vứt ra sau đầu. Đừng nói bây giờ gã vẫn chưa phải hoàng trữ, cho dù gã trở thành hoàng trữ thật, hắn vẫn còn có cơ hội nói xấu gã trước mặt Hoàng Thượng — trong sổ con của Cơ Hoài Tố lần trước, hắn chọn xương cốt bên trong trứng gà, tra xét rất nhiều sách vở để phản bác, cuối cùng thế mà Hoàng Thượng còn nâng bút son phê bài luận kia rất nghiêm túc.

Hắn viết xong liền cẩn thẩn đặt tờ giấy sang một bên chờ khô rồi cất vào hộp, lại thấy có người gõ cửa, hắn liền mời vào.

Một thanh niên tướng lĩnh đẩy cửa vào, người này mi thanh mục tú, dáng người thon gầy, nhìn thấy hắn liền cười nói: “Quả nhiên là đang luyện chữ, mấy người Hàn Tấn Tử nói không thấy ngươi, ta nói nhất định ngươi đang luyện chữ, mỗi ngày đều bền lòng vững dạ, bọn họ đều rất kinh ngạc. Trong nhà ngươi lại không có trưởng bối quản lý, còn đi theo con đường võ tướng, sao ngày nào cũng phải cố gắng như vậy, chẳng lẽ cũng muốn lấy cái thanh danh văn võ song toàn ư.”
Người tới là Công Lương Việt của Anh quốc công phủ, hắn ta là con trai trưởng, lại không phải trưởng tử, bởi vậy cũng đã sớm đến đại doanh rèn luyện kiếm tí chức vụ. Hàn Tấn Tử trong miệng hắn ta là con trai thứ tư của Tĩnh Viễn hầu, đang giữ chức tham tướng Tả doanh, bởi vậy bình thường khá hoạt bát.

Vân Trinh giương mắt cười nói: “Các ngươi tụ tập với nhau để làm gì? Cũng chỉ có gϊếŧ gà uống rượu mắng Hữu doanh thôi.”

Công Lương Việt cười: “Không sai, chủ yếu lần này là thi tuần, nghe nói Hữu doanh bên kia đã nói nhất định phải khiến chúng ta thua đậm, Hàn Tấn Tử nói ngươi cũng phải chú ý.”

Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này thi tuần ở sân nhà của chúng ta, bọn họ chọn đề sao?”

Công Lương Việt nói: “Không sai, nghe nói bọn họ đã nghĩ ra đề rất khó.”

Vân Trinh cười nói: “Không phải Hàn Tấn Tử vẫn luôn không để ý đến những việc thắng thua này sao? Lần trước thi tuần rõ ràng tướng quân chỉ huy mới tới thiên vị chúng ta, Hữu doanh bên kia không vui cũng là bình thường, cứ để bọn họ thắng một lần đi. Dù sao chúng ta cũng không dựa vào những thứ này, mấy lượng bạc thưởng kia có đủ để các ngươi ăn một bữa không.”

Công Lương Việt nói: “Ngươi không biết rồi, có tin tức lần này ngự giá sẽ đến xem thi tuần.”

Hoàng Thượng sắp tới? Vân Trinh khẽ giật mình, lại cảm thấy vui mừng: “Hoàng Thượng bận rộn như vậy, sao lại rảnh đến đây chứ? Không phải lại là lời đồn nhảm đi.”

Công Lương Việt nói: “Thật đấy, thánh giá sắp tới Tây Sơn, vừa vặn xem chúng ta thi tuần, cho nên Hàn Tấn Tử nói lần này cho dù thế nào chúng ta cũng không thể thua. Chắc chắn là sẽ chọn người của ngươi rồi, Hàn Tấn Tử nói cấp dưới của ngươi có nhiều người giỏi.” Phần lớn đám con cháu huân quý đi tòng quân như bọn họ đều chọn mấy tùy tùng điêu luyện trong phủ đi theo. Bình thường hầu hạ chủ nhân nhà mình, lên chiến trường đương nhiên cũng phải liều mình bảo vệ chủ nhân.

Vân Trinh cười nói: “Được rồi, chỉ là đến lúc đó lại kết thù lớn với đám Lý Lỗi rồi.”

Công Lương Việt nói: “Haiz, còn không phải lần trước tên nhãi Hàn Tấn Tử kia giở chứng, cứ nhất quyết muốn tặng thọ lễ cho lão gia tử sao.”

Đại doanh Tây Sơn trú đóng ở Tây Sơn ngoại ô kinh thành, bảo vệ kinh sư, canh phòng cho hoàng cung, lại kiêm cả việc truy nã phòng vệ, trấn thủ cửa thành. Bởi vậy mới chia ra Tả Hữu doanh, có thống lĩnh và bốn tham tướng riêng. Vân Trinh và Công Lương Việt chính là phó tham tướng của Tả doanh, Hàn Tấn Tử là tham tướng Tả doanh, Lý Lỗi là tham tướng Hữu doanh. Kì thi tuần của Tả Hữu doanh đều đối chọi gay gắt, nhưng đa số là Hữu doanh thắng nhiều hơn.

Nói đến việc này cũng có liên quan đến việc tuyển chọn binh sĩ của Tả Hữu doanh. Chức vụ chủ yếu của Tả doanh là phụ trách bảo vệ kinh thành, canh giữ hoàng cung. Binh sĩ được tuyển phần lớn đến từ thế gia trâm anh, con cháu huân quý, đời sau của võ tướng, thế gia vọng tộc hào cường các nơi. Trong đó phần lớn các tướng lĩnh cũng là con cháu huân quý lấy công huân của các bậc cha chú, tuyệt đối trung thành, hơn nữa còn rất thành thạo lễ nghi quy của hoàng thấ. Điều này cũng đã thành tiêu chí tăng cấp của Tả doanh, phần lớn là xem gia thế, người đến đây cũng đều không ở lâu, phần lớn là rèn luyện lấy cái danh tiếng, kiếm chút công tích rồi về. Thậm chí còn có chút vọng tộc huân quý dứt khoát chỉ treo cái chức suông, không nhận bạc quân, cũng không hay nhận việc làm. Còn có vài huân quý còn bảo nô bộc trong nhà đến doanh địa rèn luyện hộ, chỉ đến lúc vào cung trực mới đổi về nguyên chủ.

Mà chức vụ chủ yếu của Hữu doanh là phụ trách truy nã phòng vệ, phòng thủ cửa thành. Binh lính được tuyển phần lớn là những gia đình trong sạch ở các châu huyện gần kinh thành, mà một phần tướng lĩnh trong đó cũng được chọn từ các kỳ thi võ, tuyển chọn ra võ cử nhân ưu tú đảm nhiệm chức tướng lĩnh. Ví dụ như tham tướng Lý Lỗi của Hữu doanh hiện nay chính là Võ trạng nguyên, xuất thân nhà nông. Các phó tướng còn lại đều được tuyển chọn từ thành tích thi tháng, thi tuần.

Vì thế mới gây ra cảnh Tả doanh chỉ có đám con cháu huân quý đến ứng phó cho xong việc, vốn cũng chướng mắt chút phần thưởng thi tháng và việc tăng cấp. Hữu doanh lại khác, phần lớn xuất thân nhà nghèo, vô cùng coi trọng chút bạc khen thưởng này, chỉ khi có thành tích tốt ở thi tuần thi tháng thì mới có cơ hội tăng chức.

Cố tình trong lần thi tuần lần trước, Hàn Tấn Tử nói là muốn lấy phần thưởng chiến thắng thi tuần về chúc thọ cho lão gia tử trong nhà, thế là tự mình chuẩn bị. Có lẽ tướng quân chỉ huy mới tới cũng nể mặt hắn ta, thiên vị cho Tả doanh thắng.

Vốn dĩ chuyện đập bát cơm của người ta đều tranh thắng thua bằng bản lĩnh, thỉnh thoảng Hữu doanh thua cũng chỉ dám oán hận tài nghệ của mình không bằng. Nhưng công khai thiên vị, phá hư quy củ này vẫn khiến Vân Trinh không đồng ý.

Có điều hắn là Hầu tước nhất phẩm, con trai độc nhất của Định Tương trưởng công chúa tiếng tăm lừng lẫy, hơn nữa còn trẻ tuổi, vừa vào đại doanh Tây Sơn đã được chức phó tham tướng, đương nhiên là được xếp vào Tả doanh. Ngay lập tức các huân quý vội vàng đến kết bạn, thỉnh thoảng các tướng lĩnh đi làm việc cũng muốn tới bái kiến Vân hầu gia. Miệng thì nói ngày xưa từng làm việc cho Định Tương trưởng công chúa, đến đây để bái kiến tiểu chủ nhân, quả thực là nổi tiếng đến mức chạm tay có thể bỏng.

Đương nhiên đám người Lý Lỗi sẽ cách xa hắn, dù sao cũng không phải người một đường.

Mà thật ra Tả doanh còn phân ra cấp bậc, đám huân quý, hào cường địa phương, con cháu võ tướng còn chia ra cả con trưởng con thứ! Điều này khiến Vân Trinh thực sự cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Cũng may hắn còn trẻ, gặp người ta liền gọi ca ca, nếu có ai đến làm quen cũng vô cùng thân thiện, có món gì ngon cũng chia cho người khác. Ai nên mời thì mời, ai nên lễ thì lễ. Người bên ngoài có cái gì khó xử đến nhờ hắn, vay tiền cũng được mà thay ca cũng được, đều vô cùng dễ nói. Bình thường luôn nghiêm túc rèn luyện, khiêm tốn không thích gây chuyện, lại bởi vì có tài năng bắn cung mà giành nhiều giải thưởng cho Tả doanh. Sau ba năm đã trở thành phó tham tướng có quan hệ tốt nhất trong Tả doanh, ai nấy đều cảm thấy hắn thiếu niên mất chỗ dựa, chỉ coi hắn là đệ đệ nhà mình để chăm sóc, hắn cũng rất được hoan nghênh.

Cho nên vẫn phải thắng lần thi tuần này rồi.

Hắn cũng không muốn thua trước mặt Hoàng Thượng đâu.

Vân Trinh liền đồng ý: “Không nói đến thi luận, về phương diện thực hành, ta đoán bọn họ sẽ không chọn mấy môn Tả doanh am hiểu như xạ nghệ, bóng đá, cưỡi ngựa đâu. Chỉ còn lại mấy trò Tả doanh chúng ta không am hiểu như vác đá, đấu vật, thi chạy, trèo cao, vậy chúng ta hãy chọn những đội viên giỏi mấy trò này cho thi tuần đi.”

Công Lương Việt thấy hắn để ý thì vô cùng vui vẻ: “Hôm nay chúng ta cũng bàn bạc như thế, nhắc tới những người đó thì chỉ có mấy ca nhi ngươi dẫn theo là giỏi. Bởi vậy Hàn tham tướng mới nói nhất định phải nói với ngươi, ta thấy bình thường ngươi cũng đối xử với Hữu doanh rất tốt, còn lo lắng cho ngươi không chịu.”

Vân Trinh cười nói: “Ta biết rồi, ai lại muốn mất mặt trước Hoàng Thượng chứ, đều bằng bản lĩnh thôi.”

Công Lương Việt thân mật tới gần hắn: “Đúng rồi, tháng này là sinh nhật mười tám tuổi của ngươi phải không? Ta nói với Hàn đầu nhi, hay là nên tổ chức ăn mừng cho ngươi. Tả doanh chúng ta sẽ bao hết Kim Quỳ Viên, sau đó mời Bạch Ngọc Kỳ mà ngươi thích nhất, biểu diễn mấy màn kịch võ náo nhiệt cho ngươi, như thế nào?”

Vân Trinh khẽ giật mình, cười nói: “Sao dám làm phiền các vị ca ca tốn kém chứ, nếu đã là sinh nhật của ta thì đương nhiên phải để ta làm chủ rồi. Nếu các vị ca ca không chê, ta sẽ mở tiệc ở gia viên mời các vị ca ca nể mặt đến uống rượu xem kịch, bây giờ cũng là mùa ngắm cúc ăn cua.”

Công Lương Việt lắc đầu nói: “Hàn đầu nhi nói mỗi người chúng ta đều góp một ít lại mời ngươi, vẫn nên để chúng ta thể hiện chút tình cảm đi?”

Vân Trinh thở dài nói: “Sao ta lại không biết các ca ca thương ta chứ, nhưng ngươi cũng biết, cho dù kỳ thi tuần ra sao, chúng ta thật sự phải chơi cứng với Hữu doanh. Hàn tham tướng mời khách, nhất định sẽ không mời Hữu doanh, đến lúc đó truyền đi nói đại doanh Tây Sơn chúng ta không hòa thuận cũng không tốt. Chẳng bằng để ta làm chủ, đều gửi thiệp mời cho cả hai bên, mọi người mượn cơ hội này cứu vãn một chút quan hệ. Hai là quân lương của các vị ca ca cũng có hạn, trong nhà có trưởng bối quản lý, đi liệt vị các ca ca quân lương có hạn, trong nhà cũng đều còn có trưởng bối câu thúc, đi Kim Quỳ Viên thì phô trương quá, đến lúc đó trưởng bối oán trách, ngược lại là tiểu đệ không phải. Dù sao tiểu đệ có thể làm chủ, gia viên ở nhà có sẵn hết rồi, chỉ là mời mấy đầu bếp, phí chuẩn bị yến hội cũng không tốn bao nhiêu, làm cho rực rỡ là được, mọi người cũng chơi đến vui vẻ tự tại một ngày.”

Công Lương Việt nghe hắn nói rất có lý, huống chi Chiêu Tín Hầu phủ không có trưởng bối không có nữ quyến, toàn do một mình Chiêu Tín Hầu làm chủ, đương nhiên là có thể tận hứng vui vẻ, đúng là tốt hơn ý định của bọn họ nhiều. Liền không nhịn được nhéo mặt hắn: “Ôi trời cái tên này, rõ ràng còn nhỏ mà sao cứ như sống hơn chúng ta cả một đời vậy. Làm việc thông minh lanh lợi, khó trách ai nấy cũng đều thương ngươi.”

Vân Trinh cười hì hì một tiếng: “Là các ca ca thương ta, cứ quyết định như vậy đi, làm phiền ngươi đi giải thích với Hàn tham tướng.”

Công Lương Việt nói: “Cũng được, nhưng ngươi nhất định phải đi mời Bạch Ngọc Kỳ kia đến biểu diễn đấy, bây giờ khó mời hắn ta lắm, chỉ có chỗ nào có ngươi thì hắn ta mới đến. Bên ngoài nói là cảm tạ ơn giải vây chuộc thân của ngươi.”

Vân Trinh nói: “Ta và Tuần Dương quận vương có thù cũ, cho nên mới liên lụy đến hắn ta thôi, vốn dĩ không nên làm hỏng việc buôn bán của hắn ta.”

Công Lương Việt cười nói: “Đó cũng là mệnh của hắn ta mà? Có thể được Chiêu Tín Hầu để ý, bây giờ ai dám ức hϊếp hắn ta nữa? Việc làm ăn của bọn họ bây giờ cực tốt, đều là nhờ hồng phúc của ngươi.”

Vân Trinh cười một tiếng: “Nếu các ca ca đã thích xem, ta sẽ bảo quản gia đưa thϊếp mời Thụy Thanh Ban đến hát một ngày.”

Công Lương Việt vui vẻ nói: “Vậy thì không thể tốt hơn! Hôm nào cũng phải huấn luyện, đúng là quá gò bó buồn chán, khó khăn lắm mới mượn sinh nhật của ngươi để vui vẻ lên.”

Vân Trinh nói: “Là tiểu đệ vinh hạnh, cứ quyết định như vậy đi.”