Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 63




“Trái cây ném đầy xe, thiếu niên nhà ai không tì vết. Để hái tường vi màu rực rỡ, kiếm được thử chiết hậu đình hoa. Nửa như xấu hổ nửa từ chối, không thể so với phong nguyệt bình thường. Quay đầu khẽ gọi đi nhanh lên, dặn dò đừng nói cho người khác.”

Đây là một bài da^ʍ thơ lưu truyền trên phố, đám công tử nhà huân quý vọng tộc quyền thế bởi bị quản nghiêm, bình thường không được đi đến kỹ phường, tuy trong nhà có thông phòng nhưng vì có nhiều quy củ nên phải tiết chết, lại không được để có con riêng trước khi thành hôn, cho nên không tránh khỏi việc đi tìm thư đồng, tùy tùng thanh tú mỹ mạo để tiết lửa.

Bởi vậy mà chuyện long dương mới dần dần được lưu hành.

Nhưng cũng chỉ là nuôi một vài thư đồng, nâng đỡ vài con hát, có người to gan dám xuống tay với đồng môn, qua lại với đám người nhà nghèo ít đọc sách cũng đều không ra gì. Cũng không biết là công tử bột nhà ai uống mấy chén nước lại dám mở miệng ba hoa về Chiêu Tín Hầu, huống chi đây còn là ở nhà người ta mà dám có ý da^ʍ như thế.
Cơ Hoài Tố cực kì nổi giận, lại nghe đối phương còn không biết đủ, vẫn kề vai sát cánh với người bên cạnh, thừa dịp men say mà nói: “Đã sớm nghe nói Chiêu Tín Hầu vung tiền như rác cho Bạch Ngọc Kỳ, hôm nay Bạch Ngọc Kỳ kia vừa ra, ánh mắt chỉ nhìn về hướng Tiểu Vân hầu gia thôi, chậc chậc, coi tất cả mọi người chúng ta là mù lòa chắc!”

“Ta thấy chắc chắn Tiểu Vân hầu gia là người nằm dưới… Ngươi có thấy nghĩa tử Hồ nhi bên cạnh hắn không, rắn chắc cao to như thế, cái eo kia nói toẹt ra chính là eo chó đực…”

Cơ Hoài Tố càng nghe càng thấy bỉ ổi không chịu được, không muốn nghe tiếp nữa, liền phi người lên đạp mạnh một cái vào giữa lưng đối phương!

Đối phương không kịp phản ứng bị đạp va đầu vào bức tường trắng của nhà vệ sinh, đầu choáng mắt hoa, máu mũi chảy ròng ròng, sao bay đầy trước mắt: “Ai…”
Nhưng da đầu lại đau xót, Cơ Hoài Tố túm lấy búi tóc gã ta đập vào tường thêm mấy cái, thấy khuôn mặt đối phương đầm đìa máu me, gần như sắp hôn mê mới kéo thẳng vào trong nhà vệ sinh, ấn đầu xuống hố phân.

Gã đứng lên, chậm rãi sửa sang lại y phục nhàu nhĩ, lại nhìn tên đồng bạn đang e sợ đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Nếu lần sau còn mồm thối như thế, chỉ có thể đưa đến chỗ Kinh triệu doãn, luận tội nói xấu tôn thất, đến lúc đó không chỉ có cái miệng này, mà mặt cũng sẽ bị xăm chữ đày đến biên cương.”

Gã còn đến cái hồ bên cạnh nhà xí rửa tay xong mới rời đi.

Lại không biết một màn này bị đám người đứng dưới gốc hòe không xa thấy hết.

Chờ gã đi xa, một nam tử thanh niên mặt em bé đi ra, cúi đầu hành lễ: “Có bắt người không ạ?”
“Cứ xử lý theo Cơ Hoài Tố nói, bắt trói đưa đến chỗ Kinh triệu doãn, điều tra thân phận đày đến biên cương, luận tội nói xấu tôn thất.” Một nam tử đi ra từ trong góc, mặt mày lạnh lẽo, không ngờ lại là Cơ Băng Nguyên.

Cao Tín vung tay lên, mấy tên thị vệ vọt vào như lang như hổ, xách hai tên nam tử kia ra như gà vịt, trói chặt bịt kín miệng, lại ngại làm ô uế mắt chủ tử nên còn trùm vải đen lên đầu, lặng lẽ kéo ra khỏi cửa hông.

La Thái Thanh bên cạnh Cơ Băng Nguyên cúi đầu thật sâu: “Mời Hoàng Thượng đến Thanh Thủy Hiên nghỉ tạm, chỗ đó đã được dọn dẹp sạch sẽ cho Hầu gia nghỉ ngơi rồi.” Trong lòng hắn ta đang run lên, vị gia này cải trang đến đây, còn không thèm đi ra phía trước, chỉ nói vừa vặn rảnh rỗi nên mới tùy tiện đến, không cần làm ảnh hưởng đến khách khứa, nên mới đi vừa từ cửa hông, định đến gặp Hầu gia là được. Nào biết vừa vào một lát đã gặp hai tên óc heo, uống rượu ở nhà người ta mà còn dám làm loạn!

Hắn ta vừa định tiến lên quát bảo ngưng lại, Cơ Băng Nguyên đã trầm mặt ngăn cản, mới để cho Cao Tín tiến lên bắt người. Sau đó liền thấy Cơ Hoài Tố phi người lên, rõ ràng là một quân tử nhã nhặn như ngọc, không ngờ lại hung ác đến thế!

Hành động này, ánh mắt kia, giọng nói khiến hắn ta đứng ở sau cũng cảm thấy ngột ngạt run rẩy.

Cơ Băng Nguyên lại hỏi: “Cát Tường Nhi nâng đỡ con hát nào? Tên là Bạch cái gì?”

La Thái Thanh chảy cả mồ hôi: “Hoàng Thượng, có một lần Hầu gia gặp phải Tuần Dương quận vương trong rạp hát, Tuần Dương quận vương muốn gây khó xử cho con hát kia, Hầu gia thay giải vây cho Bạch Ngọc Kỳ của Thụy Thanh Ban, võ sinh kia nhớ ơn liền diễn mấy bài cho Hầu gia. Bởi vì Hầu gia muốn học diễn giải sầu cho Hoàng Thượng nên mới học kịch với hắn ta nửa tháng, có qua lại hơi gần gũi, cũng thưởng cho nhiều bạc, nhưng không còn quan hệ nào nữa.”

Cơ Băng Nguyên mặt không biểu cảm, không tiếp tục tra hỏi, chỉ thản nhiên nói: “Dẫn đường đi.”

La Thái Thanh đành phải cẩn thận từng li từng tí dẫn đường đến Thanh Thủy Hiên.

Thanh Thủy Hiên được xây bên cạnh hồ sen, đó là một hành lang dài rộng rãi thoáng mát, những căn phòng san sát yên tĩnh mát mẻ, gió thổi mang theo mùi hoa sen vô cùng sảng khoái.

Cơ Băng Nguyên chỉ dẫn theo Đinh Đại, Cao Tín đi trên hành lang, mới đi qua một cái cửa sổ, lại nghe được bên trong truyền đến một giọng nói trong sáng lỗi lạc: “Hầu gia, để Ngọc Kỳ hầu hạ ngài cởϊ áσ đi.”

Sắc mặt La Thái Thanh xanh lét, đang muốn ho khan, lại bị Cơ Băng Nguyên đè bả vai. La Thái Thanh quay đầu, Cơ Băng Nguyên đã vung tay lên một cái, Cao Tín tiến lên kéo La Thái Thanh ra xa.

Dưới hiên chỉ còn lại Cơ Băng Nguyên và Đinh Đại.

Bên trong Vân Trinh đang nói chuyện: “Không cần, Giang Ninh đâu? Gọi hắn ta đến hầu hạ đi, vừa rồi ngươi bảo có gì muốn nói? Tuần Dương quận vương còn đang làm khó ngươi sao?”

Bạch Ngọc Kỳ nói: “Giang Ninh tiểu ca đã đi lấy canh giải rượu cho ngài rồi. Tuần Dương quận vương chưa từng làm khó tiểu nhân, mặc dù thỉnh thoảng có đến xem kịch nói vài lời khó nghe, nhưng cũng không công khai đập phá như trước. Dù sao Hầu gia đã ra mặt, cho dù là tôn thấy cũng không dám đối đầu với ngài. Mấy ngày nay làm phiền Hầu gia quan tâm, Ngọc Kỳ biết ơn, một lòng chỉ đọc muốn báo đáp Hầu gia.”

Hiển nhiên Vân Trinh đã uống nhiều, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Ngươi thì biết cái gì, những người này… rất biết cách tính sổ, nếu gã ta có thể lên đài làm hoàng trữ, ha ha, những người đắc tội sẽ không có kết cục tốt. Dù sao ta cũng đã đắc tội Cơ Hoài Thanh đủ rồi, không cần sợ nữa. Chỉ là nghề này khó làm, khuyên ngươi sớm ngày đặt mua chút sản nghiệp, có thể bứt ra thì bứt ra đi. Nếu có gì khó xử, ta cũng có thể giúp một chút, tìm cách giải trừ nhạc tịch cho ngươi cũng được.”

Bạch Ngọc Kỳ lại tiến lên cầm khăn nóng lau mồ hôi cho hắn: “Hầu gia, Ngọc Kỳ muốn đi theo hầu hạ Hầu gia.”

Vân Trinh đang say bí tỉ, là lúc khó chịu nhất. Hắn lau cái trán nóng hổi, cảm thấy không hiểu lắm: “Chỗ ta không thiếu người hầu hạ, ngươi là người có tài, đừng tới hang hổ báo này của ta, không biết chừng nào ngày đó còn chẳng giữ được mạng, cứ sống cuộc sống của ngươi cho tốt đi.”

Bạch Ngọc Kỳ lại vừa lau mồ hôi cho hắn, vừa chậm rãi cởi vạt áo bào của hắn, lại đưa tay cầm đai lưng muốn cởi trung y: “Hầu gia, tiểu thuyết đều viết báo ân như thế này… Hầu gia nhã nhặn ôn nhu, tiểu nhân ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay là ngày đẹp, để tiểu nhân hầu hạ Hầu gia một lần, coi như chúc sinh nhật cho Hầu gia.”

Vân Trinh nằm dựa vào giường quý phi, khuôn mặt đỏ ửng, đang là lúc khó chịu nhất, thấy hắn ta bỗng nhiên như vậy thì hoảng sợ, vội vàng đè bàn tay đang duỗi về phía trung y của mình: “Làm cái gì thế!”

Bạch Ngọc Kỳ quỳ xuống, đưa tay giật ngoại bào của mình ra. Ngoại bào trượt xuống, cơ thể cao lớn lộ ra trong ánh nắng. Kiếp sống võ kịch khiến hắn ta có đường cong cơ bắp và làn da màu mật ong.

Hắn ta giương mắt nhìn Vân Trinh mờ mịt sợ ngây người, vẻ mặt lại hết sức thản nhiên: “Lần đầu tiên Hầu gia đến xem ta diễn kịch, đã nhìn chăm chú tiểu nhân rất lâu. Về sau ngày nào cũng đến, chẳng lẽ không phải thích tiểu nhân sao? Sau đó còn muốn tiểu nhân dạy kịch cho ngài, chẳng lẽ không phải có ý đó? Là tiểu nhân hiểu sai sao?”

Vân Trinh đang choáng hết cả đầu, lại bị dọa đến giật mình, mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi, ngươi nhầm rồi! Ta không có ý đó với ngươi! Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi là muốn học diễn cho người khác xem rồi! Ngươi, ngươi mau mặc y phục lên!”

Bạch Ngọc Kỳ mỉm cười, lại tiến lên một bước, ánh mắt đã rơi vào chỗ không thể miêu tả kia: “Hầu gia quả thật không có ý đó với ta sao? Thế nhưng hình như tiểu hầu gia lại không nghĩ như vậy đâu? Hắn rất thành thật.”

Vân Trinh bối rối co rụt lại về sau, mặt đỏ như muốn nổ tung: “Ngươi mặc y phục vào! Thật sự không có! Không cần ngươi hầu hạ! Ngươi ra ngoài! Giang Ninh! Giang Ninh!”

Trương Giang Ninh đi từ sau phòng ra, tiến về phía trước một bước, cơ thể cao lớn rắn chắc ngăn trước mặt Vân Trinh: “Bạch tiên sinh, xin hãy tự trọng, Hầu gia nói không cần ngươi hầu hạ, mời mặc áo vào.”

Bạch Ngọc Kỳ đưa tay mặc áo bào vào, không có chút hoang mang nào cả, chỉ chậm rãi: “Như vậy, ngày nào Hầu gia cũng đêm xem tiểu nhân diễn kịch, là đang nhìn ai xuyên qua tiểu nhân vậy?”

Vân Trinh tức giận, nói: “Bản hầu xem ai không liên quan đến ngươi!”

Bạch Ngọc Kỳ lại cười nói: “Là người mà ngươi vẫn vả học diễn, muốn diễn kịch cho xem sao?”

Vân Trinh khẽ giật mình, nổi giận: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó! Cút ra ngoài!”

Trương Giang Ninh tiến về phía trước một bước, lạnh mặt nói: “Bạch tiên sinh, quản lý tốt miệng của ngươi vào, mời lập tức ra ngoài.”

Bạch Ngọc Kỳ buộc đai lưng, cười nói: “Được thôi, tiểu nhân sẽ đi ngay… Yên tâm đi, miệng của tiểu nhân kín lắm. Hầu gia, mong mà không được, không bằng lùi lại mà cầu việc khác, tiểu nhân không ngại làm thế thân, chỉ cần có thể giải nỗi khổ tương tư của Hầu gia cũng coi như báo ân rồi.”

Nụ cười sáng tỏ lại ranh mãnh của hắn ta khiến Vân Trinh ngẩn ngơ, đợi đến khi kịp phản ứng đã cả giận nói: “Cút ra ngoài! Ngươi mà nói hươu nói vượn nữa có tin ta cho người vả miệng hay không!”

Bạch Ngọc Kỳ đã nhanh chóng ra khỏi phòng trước khi hắn nổi giận, chỉ để lại một tiếng cười. Lúc đi ra Thanh Thủy Hiên còn không sợ chết đổ dầu vào lửa: “Tiểu nhân sẽ đợi Hầu gia đến.”

Sau khi hắn ta đi xa, Cơ Băng Nguyên mới đi ra từ góc rẽ, sắc mặt tái xanh, lại nghe Vân Trinh còn giận dữ mắng mỏ ở bên trong: “Nói hươu nói vượn cái gì! Tất cả đều là đoán mò! Khốn kiếp!”

Trương Giang Ninh ở bên cạnh trấn an hắn: “Không cần tức giận, đêm nay tiểu nhân sẽ đi gϊếŧ hắn ta.”

Vân Trinh vốn còn đang nổi giận, mắng vài câu cũng chưa hết, chợt nghe Trương Giang Ninh nói kiểu vậy thì giật nảy mình: “Gϊếŧ người làm gì? Sao phải đến mức đó!”

Trương Giang Ninh nói: “Không diệt khẩu sợ có hậu hoạn.”

Vân Trinh vốn đang vô cùng giận dữ lại bị tên thẳng tính này làm cho không biết nên khóc hay cười: “Làm sao phải đến mức đây, hắn ta chỉ đoán mò thôi, haiz! Khó trách bọn Công Lương Việt đều khuyên ta không nên qua lại với con hát, phiền chết mất.”

Trương Giang Ninh lại nói: “Hầu gia muốn xử lý thế nào? Tiểu nhân đi làm thay?”

Vân Trinh rầu rĩ kéo vạt áo bào xuống: “Không cần! Chuẩn bị nước, ta tắm rửa, muốn nước lạnh!”

Trương Giang Ninh vâng một tiếng, đang muốn ra ngoài, Vân Trinh lại nói: “Được rồi, mai ngươi phải đến Long Tương Doanh báo danh rồi, gọi bọn Tư Mặc đi múc nước đi, ngươi đi giao tiếp một chút.”

Trương Giang Ninh nói: “Ta lại hầu hạ Hầu gia một ngày.”

Vân Trinh lắc đầu, có chút sầu não: “Được rồi, nhớ kỹ lời ta dặn ngươi chưa?”

Trương Giang Ninh nói: “Nhớ kỹ, Hoàng Thượng còn, ta còn, Hoàng Thượng chết, ta cũng đừng trở về.”

Vân Trinh cúi đầu nhìn đôi mắt xanh lam của hắn ta, giống một con chó săn trung thành nhất: “Xin lỗi ngươi, nhưng ta lựa chọn ba năm mới tìm được người giỏi nhất, vốn là muốn tìm tử sĩ cho Hoàng Thượng. Nếu ngươi thể bảo vệ Hoàng Thượng trở về, ta sẽ nhận ngươi làm con nối dõi, vị trí Chiêu Tín Hầu này sẽ cho ngươi nhận tước, tuyệt đối không nuốt lời.”

Trương Giang Ninh nói: “Hầu gia cứ yên tâm, sống chết có nhau, nghĩa không cẩu thả. Chỉ là có thể cho tiểu nhân một hy vọng không, ta muốn sửa lại họ trước khi đến Long Tương Doanh.”

Vân Trinh trầm tĩnh lại, nằm nghiêng trên giường quý phi, mệt mỏi kéo chăn mỏng lên, hàm hồ nói: “Có cái gì mà không được, đến mai ta sẽ bảo Cao đại ca sửa lại danh sách thị vệ, lại thông báo xuống phủ, về sau liền gọi ngươi là Vân Giang Ninh.”

Vân Giang Ninh được họ lập tức quỳ xuống dập đầu: “Tạ Hầu gia đã thưởng.”

Vân Trinh khoát tay: “Vậy ngươi đi xuống đi.”

Vân Giang Ninh nhìn hắn sắp không mở được mắt: “Còn cần nước lạnh không.”

Vân Trinh nói: “Canh ở cửa đấy, đừng để người khác vào, ta nghỉ một lát giải rượu đã.”

Vân Giang Ninh hiểu ý sải bước đi ra, thấy xung quanh vắng lặng, chỉ có hoa sen chập chờn trong gió, liền trung thực đứng ở cạnh cửa canh gác.