Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 96




Vân Trinh nhìn sắc mặt Cơ Hoài Tố tái xanh trở mình lên ngựa, không nói một lời phi ngựa rời đi, chỉ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Chắc chắn Hoàng Thượng đã không để gã được yên ổn.

Nếu không sao đời này gã có thể ngoan ngoãn như vậy?

Cho nên quả nhiên Hoàng Thượng không chết!

Trái tim của hắn như được thả lỏng hoàn toàn, tảng đá lớn buộc trên trái tim cũng như buông lỏng ra rất nhiều.

Hắn không phải tai tinh khắc Hoàng Thượng.

Số mệnh của hắn cũng không phải là không thể giải.

Thật ra tối nay hắn chỉ uống một chút rượu, mặc dù cố gắng khống chế nhưng vẫn có chút chếnh choáng, cũng không chú ý cổng tò vò ở nội viện đang mở mà chỉ biết mang theo tâm sự đi vào trong viện.

Tới gần cửa phòng mới nhớ tới sao lại không thấy một hạ nhân nào, liền kêu một tiếng: “Người đâu? Nấu nước nóng mang tới.”
Vừa xốc rèm đi vào, không ngờ lại nhìn thấy Cơ Băng Nguyên đang ngồi trước bàn sách của hắn. Đinh Đại đứng hầu hạ ở một góc không đáng chú ý.

Máu nóng cả người hắn cứ như bị ngưng kết, cả người hoàn toàn ngây ra, ngay cả việc hành lễ cũng quên mất.

Cơ Băng Nguyên ngẩng đầu nhìn sắc mặt trắng xanh của hắn thì thở dài, biết hắn bị dọa, liền đưa tay ra hiệu hắn tới: “Đây là đi chọn khế nhà cho Quân đại phu sao?”

Đầu óc Vân Trinh trống rỗng đi qua, cảm giác được bàn tay ấm áp của Cơ Băng Nguyên nắm chặt tay hắn, kéo hắn vào trong lòng ôm lấy: “Sao thế? Uống nhiều quá? Trẫm đã nói ngươi không giỏi uống thì đừng uống nhiều rồi mà. Đinh Đại, cho người nấu nước nóng tới.”

Đinh Đại đáp rồi đi ra ngoài.

Được Cơ Băng Nguyên ôm lấy, ngửi được mùi thơm ngát quen thuộc trên người y, máu nóng dường như hoàn toàn đóng băng trong người Vân Trinh mới chậm rãi ấm áp lại: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây? Cửa cung khóa rồi mà?”
Cơ Băng Nguyên: “Sao, Hầu phủ to như vậy mà không có ý định cho trẫm ngủ một đêm sao?”

Y đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Trinh, thân mật ôn nhu.

Hồi ức nóng bỏng trước đó lại bị nhóm lửa trong nháy mắt, hai tai Vân Trinh nhanh chóng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Quân đại phu nói ngài phải khắc chế…”

Cơ Băng Nguyên trầm thấp cười nói: “Ở với ngươi một chút không được sao? Xem trong đầu ngươi toàn là gì kìa?” Trong cung quá lớn, có bạn rồi mới biết được một mình ngồi trong đêm quá cô độc là thế nào.

Thân thể tuổi trẻ ấm áp, ôm vào mới cảm thấy thỏa mãn, cho dù chỉ trò chuyện với nhau thôi cũng được.

Y là Hoàng đế, đương nhiên có quyền lực bốc đồng. Đây là việc tư, y muốn ra cung liền ra cung.

Kết quả lại nghe được bí mật động trời như thế.

Khuôn mặt Vân Trinh nóng cháy, nhưng vẫn lý trí giãy giụa ra: “Mấy người Cao Tín đâu? Ở bên ngoài sao? Hoàng Thượng tùy ý xuất hành thế này không an toàn.”
Cơ Băng Nguyên biết thật ra hắn sợ mấy người Cao Tín ở bên ngoài nghe được, liền đưa tay chậm rãi vuốt lưng hắn. Nhịp tim của thiếu niên đập rất mạnh, dán vào l*иg ngực hắn chỉ nghe thấy tiếng thình thịch thình thịch, giống như một con bồ câu bị hoảng sợ.

Y thấp giọng nói: “Trẫm đuổi hắn ta ra ngoài rồi, Hầu phủ còn không thể bảo vệ trẫm an toàn sao?”

Lúc này Vân Trinh mới yên lòng, có chút xấu hổ: “Trong phòng thần bừa bộn lắm, Hoàng Thượng tới cũng không nói trước, để Hoàng Thượng chê cười rồi.”

Cơ Băng Nguyên nói: “Đúng là hơi thiếu thốn, lát nữa sẽ bảo Đinh Đại tìm một chút đồ trang trí cho ngươi.”

Vân Trinh nói: “Chỗ ngủ thôi, cũng không có người khác nhìn, không cần làm phiền Đinh gia gia.”

Đinh Đại bưng nước nóng tiến vào cười nói: “Cho nên vẫn là ở lại trong cung thì hơn. Trong Hầu phủ chỉ hầu hạ mỗi một chủ tử, ban đêm uống rượu trở về còn không có một ai biết nấu canh giải rượu. Tiểu nhân thấy bọn họ quá lười biếng, chắc là do được Hầu gia khoan dung nhiều thành quen.”

Vân Trinh muốn lấy khăn mặt: “Làm sao dám làm phiền Đinh gia gia, bọn họ đã sắp xếp phòng cho ngài nghỉ ngơi chưa?”

Đinh Đại vắt khăn mặt: “Hầu gia đừng lo lắng, tất cả đã sắp xếp xong rồi.”

Lại thấy Cơ Băng Nguyên tiện tay nhận lấy, nói: “Đi xuống đi, trẫm lau cho ngươi.”

Vân Trinh chỉ có thể rửa tay rồi để Cơ Băng Nguyên lau mặt, tháo kim quan buông xõa tóc cho mình. Đinh Đại cũng tiến lên cởϊ áσ bào cho hắn, pha trà nóng, lại thay ngoại bào cho Hoàng Thượng rồi mới lui ra ngoài.

Tất cả mọi chuyện vẫn hoàn toàn như trước đây, không thấy gì lạ thường, Vân Trinh mới dần dần thả lỏng. Cơ Băng Nguyên cầm chén trà lên nếm trước rồi đưa tới bên miệng hắn, hắn liền cầm lấy tay y uống hai ngụm. Cơ Băng Nguyên hỏi hắn: “Đã chọn được tiệm thuốc nào chưa?”

Vân Trinh nói: “Chỗ của ta không có mấy cái thích hợp, đều quá cũ rồi, không thể dùng được ngay. Ta mới hỏi Khánh Dương quận vương, hắn ta vừa nghe là Quân thần y liền nói muốn nhượng lại cửa hàng dược liệu ở đường Tại Ngự cửa Chính Dương, cũng chuyển nhượng cả dược liệu cho luôn. Chỗ đó rất rộng rãi, ta thấy cũng thích hợp, liền sai người đến chùa Đại Từ Bi hẹn Quân đại phu ngày mai cùng đi xem cửa hàng.”

Cơ Băng Nguyên cười nói: “Cơ Hoài Thịnh cũng biết giao tiếp đấy.”

Vân Trinh nói: “Ta nói tiền là Hoàng Thượng chi, Khánh Dương quận vương còn nói nào dám kiếm tiền của Hoàng Thượng. Lại nói nếu thả ra tin tức Cửu Châm Đường muốn mở y quán thì sẽ có rất nhiều người đưa, chưa tới lượt cho hắn ta xum xoe đâu. Cho nên còn phải cảm tạ Hoàng Thượng cho hắn ta mặt mũi này. Hoàng Thượng cũng đừng khách khí với hắn ta, nhà ngoại hắn ta giàu lắm đó.”

Cơ Băng Nguyên cầm gối dựa nằm nghiêng ở trên giường, cũng kéo hắn xuống dưới, lại sờ lên trán hắn thấy đã bớt mồ hôi mới thản nhiên nói: “Nằm trò chuyện với trẫm đi.”

Vân Trinh nằm xuống tựa lên vai y. Thân thể cứ như có ký ức, lập tức khát vọng dán vào đòi hỏi ấm áp. Cơ Băng Nguyên bị ý thức không muốn xa rời này của hắn làm cho xúc động, tâm trạng hung ác sau khi nghe được việc vừa rồi cũng trong được thư giãn nháy mắt. Y hơi dùng sức ôm hắn chặt hơn, bàn tay chậm rãi vuốt ve tai và cổ hắn.

Vừa rồi Vân Trinh bị giật mình, bây giờ đã dần bình tĩnh lại, được y vuốt ve đến mức thoải mái híp mắt nằm trong lòng y, chóp mũi ngửi được mùi thơm phật thủ trên người Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng muốn nghe gì đây.”

Cơ Băng Nguyên chậm rãi hỏi hắn: “Vài ngày trước đó ngươi say, trẫm cũng có chút hồ đồ, chỉ mơ mơ hồ hồ muốn ngươi mà không biết hỏi ý kiến trong lòng ngươi.”

Vân Trinh dán mặt lên trên l*иg ngực Cơ Băng Nguyên, cảm giác da thịt rắn chắc ấm áp cách một lớp áo mỏng, đôi chân cũng không tự chủ được mà dán tới, lặng lẽ cọ xát cái đùi rắn chắc của Cơ Băng Nguyên. Hắn nuốt nước miếng một cái, cảm giác mình không cầm giữ được: “Ý kiến gì chứ, thần vô cùng vui vẻ, Hoàng Thượng tốt như vậy, thần phải tu luyện mấy đời mới có được…”

Cơ Băng Nguyên nhìn vẻ mặt thèm nhỏ dãi của hắn thì hít sâu một hơi, bàn tay di chuyển xuống dưới, đặt lên trên hầu kết đang nhấp nhô trên dưới của hắn, hơi siết chặt ngón tay: “Về sau trẫm cẩn thận nghĩ lại, ngươi còn quá nhỏ tuổi, chỉ sợ không biết ý nghĩa trong đó… Vân thám hoa lại mất sớm, trẫm còn nhìn ngươi lớn lên đến 18 tuổi, có phải ngươi… coi trẫm là phụ thân, nghĩ sai tình cảm quấn quýt này…”

Vân Trinh được y sờ rất dễ chịu, hắn hơi ngẩng đầu xích tới gần Cơ Băng Nguyên, không thèm để ý mà đưa nơi yếu ớt nhất vào trong tay y, còn lớn mật lè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ cằm Cơ Băng Nguyên một cái, cười hì hì: “Hoàng Thượng không phải phụ thân, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng.”

Đôi mắt Cơ Băng Nguyên tối dần đi giống như vực sâu sâu không thấy đáy, ngón tay hững hờ nhẹ nhàng điểm lên trên hầu kết nhỏ xinh đẹp, sau đó cảm thấy nơi đó nhấp nhô trên dưới, nghe được Vân Trinh nuốt từng ngụm nước bọt rõ ràng…

Dáng vẻ thèm nhỏ dãi, gấp đến mức không chờ được.

Cơ Băng Nguyên: …

Vân Trinh cũng có chút xấu hổ, đành rụt đầu lại nằm xuống giấu mình vào trong chăn để che giấu sự xấu hổ. Hắn đưa tay ôm chặt lấy vòng eo gầy rắn chắc của Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng tội gì phải xuất cung đến, ở trong cung mấy ngày không tốt sao, lại đến đây làm ta chỉ nhìn mà không được ăn, dày vò biết bao.”

Cơ Băng Nguyên hít sâu một hơi: “Trẫm sợ ngươi tuổi nhỏ chưa trải sự đời nhiều, chỉ là nhất thời tham hoan, trầm mê ở trong đó chứ chưa nghĩ rõ ràng lâu dài. Trẫm muốn ngươi nghĩ thông suốt, nếu muốn làm phụ tử với trẫm… trẫm cũng có thể cho ngươi một tương lai lâu dài… Chúng ta… cứ giống như lúc trước…” Trong lòng y như bị dao cứa, nếu hắn thật sự muốn làm phụ tử, trẫm lại muốn làm phu thê.

Như thế, chỉ có thể làm quân thần.

Vừa nghĩ đến đây, một suy nghĩ ngang ngược lại dâng lên, khiến máu nóng trong lòng y sôi trào, trái tim đập thình thịch. Nếu hắn không muốn, trẫm sẽ nhốt hắn trong hậu cung, có ai dám hỏi? Trăm năm sau sẽ cùng nhau chết, ai mà quản được?

Vân Trinh lại ôm eo của y, đôi chân cũng quấn lên từ lúc nào. Hắn nghiêng người đã dán vào Cơ Băng Nguyên, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt ngập nước: “Hoàng Thượng, vua không nói hai lời, chính ngài đã phong ta làm Hoàng hậu, bây giờ lại muốn đổi ý sao? Ta chỉ muốn mỗi ngày được hôn lên miệng ngài, hôn lên cả người ngài, có con cái nào mà như vậy không?”

Hắn cười hì hì: “Hoàng Thượng, rõ ràng ngài cũng muốn.” Nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng mím chặt của Cơ Băng Nguyên.

Cơ Băng Nguyên đưa tay ôm hắn, hơi dùng lực xoay người đè hắn lên đệm giường, một cái tay đè cổ tay hắn lên gối đầu. Y cúi xuống nhìn Vân Trinh, mái tóc dài đen óng xõa tung, đôi mắt đen không thấy đáy: “Vân Trinh, việc này không thể đổi ý, ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng đáp lại trẫm.”

Vân Trinh nhìn Cơ Băng Nguyên: “Hoàng Thượng, thần vẫn luôn biết rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Thần thích ngài, nhìn thấy ngài vui vẻ trong lòng thần sẽ vui vẻ gấp đôi. Có thể làm bạn bên cạnh Hoàng Thượng là phúc phận tu mấy đời của Vân Trinh. Cả đời ta chỉ sống vì một mình Hoàng Thượng, hận không thể hầu ở bên cạnh Hoàng Thượng cả ngày lẫn đêm. Chỉ cầu có thể bên nhau đến khi đầu bạc, cho dù chết cũng hy vọng có thể an táng trong lăng mộ của Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn chằm chằm, vậy mà bỗng nhiên không nói ra lời.

Vân Trinh chỉ nhìn y, một lát sau vành mắt liền đỏ lên: “Là Hoàng Thượng không tin thần sao? Hoàng Thượng ghét bỏ thần quá nhỏ không xứng với Hoàng Thượng sao? Là thần ngây thơ lỗ mãng, Hoàng Thượng hối hận rồi?”

Cơ Băng Nguyên thở một hơi thật dài, cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi hắn, chà đạp hết lần này đến lần khác.

Cổ tay Vân Trinh bị y siết chặt, cả người đều bị y áp chế chặt chẽ, chỉ có thể bị động ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn không giống trước này.

Nếu như nói lôi đình mưa móc(*) đều là quân ân.

(*) Lôi đình ở đây nghĩa là giận dữ, trừng phạt, mưa móc là ban thưởng

Trước đó đều là mưa móc, cực kỳ quan tâm ôn nhu, mưa thuận gió hoà, lưu luyến triền miên.

Đêm nay lại là lôi đình, sức lực vạn quân, thế không thể đỡ, mãnh liệt hào hùng.

Vân Trinh cứ như một con sóng nhấp nhô trong gió bão, không có cách nào tự chủ. Gió mưa quá kịch liệt khiến hắn thở hổn hển, gần như không dậy nổi. Hắn rưng rức nước mắt, cũng không có khả năng từ chối.

Ôm chặt lấy quân thượng của hắn, người hắn yêu nhất. Hắn đã tu ba đời, ai đến cướp hắn cũng sẽ không cho.