Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 420




Thật ra, Vũ Hoàng Minh cũng không nghĩ tới, cái gọi là gia tộc ở thế giới ẩn lại lớn mạnh đến như vậy.

Xem ra, anh đã đánh giá thấp bọn họ.

“Một người bạn, ông ta là người của gia tộc ð thể giới ẩn”

‘Vũ Hoàng Minh cũng không có nhiều lời, có một số việc không cần thiết phải nói rõ ràng như.

vậy.

Nghe vậy, Liễu Quân và mấy người khác.

cũng đều hiểu, Vũ Hoàng Minh không muốn nói rõ ra như Vậy.

Sau mấy giờ đồng hồ thì bọn họ cũng về đến Huế.

Trong phòng họp của tổng bộ tối cao chiến khu.

Phong Hiểu Quang, Diệp Bách Kiên, Liễu Quân, Lư Thụy Lâm, Đông Phương Ám, Dương Cửu đều ờ đây.

Bây giờ Vũ Hoàng Minh là Quân Chủ, tất nhiên cũng ngồi ở vị trí cao nhất bên trên.

Nhìn ra xung quanh là những người có khả năng chiến đấu cao nhất của Bắc Sơn đều ở nơi này.

“Mấy vị, thật ra tôi cũng không muốn vị trí bên trên này.”

“Cho nên trong các vị có người nào muốn ngồi vị trí này không?”

Vũ Hoàng Minh cười khổ một tiếng, nhìn về mấy người khác.

Anh còn có chuyện cần phải làm, vị trí Quân Chủ này không những có trăm nghìn công việc một ngày, còn có không ít những chuyện phiền toái nữa.

“Đừng nhìn tôi, tôi không có hứng thú đó.”

Phong Hiều Quang quay đầu sang một bên, bắt chéo chân lên.

Anh ta cũng không có hứng thú đi làm Quân Chủ.

So chiêu bằng đầu óc không bằng đi ra chiến trường giết mấy quân địch còn sung sướng hơn.

“Bách Kiên?”

‘Vũ Hoàng Thiên lại nhìn về phía Diệp Bách Kiên.

Diệp Bách Kiên tức giận trợn mắt nhìn anh một chút: “Anh cảm thấy thế nào?”

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh có chút trầm xuống.

Tên này…

Bò đi.

Cuối cùng anh cũng nhìn về phía Liễu Quân và mấy người khác.

Bọn họ đã đợi ở Lam Hài quá lâu cho nên cũng không hiểu nhiều về người bên ngoài.

Trùng hợp, nhân có hội này đem vị trí này nhướng cho bọn họ.

“Anh Cửu?”

“Cútt”

“Ông Lâm?”

“Tôi nghĩ tôi nên trỡ lại Lam Hải”

“Đông Phương?”

“Lão Quân, ông nghĩ lần tới tôi nên dùng chiến thuật gì để đối phó với mấy người bao cỏ.

kia của Lôi Châu.”

Trong ba người họ, không một người nào muốn nói đáp lại anh.

Vũ Hoàng Minh không khỏi cười khổ một tiếng.

“Đừng làm như vậy, tôi cũng không muốn ngồi lên trên vị trí này”

Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn về phía Liễu Quân.

“Liễu Quân, ông phải giúp tôi một chút!”

Liễu Quân lạnh nhật liếc nhìn anh một cái “Anh, cái tên này, nếu là có chuyện muốn làm nhưng trên lưng lại gánh cái danh xưng này cũng không dễ chịu đi”

‘Vũ Hoàng Minh xem xét biết là có hi vọng.

“Đúng vậy, tôi còn rất nhiều việc cần hoàn thành, cho nên tôi không có cách nào cống cái danh xưng này.”

“Anh Quân, coi như anh giúp tôi một việc đi”

Liễu Quân hờ hững nhìn anh: “Cũng được, muốn Vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh có chút xấu hồ, vuốt vuốt cái mũi: “Anh Quân, chuyện này không tốt lắm đấu?”

“Không nói sao, không nói coi như xong, vậy tôi cùng mấy người khác sẽ trờ về Lam Hải”

Lúc này Liễu Quân đã muốn đứng dậy mang theo bọn họ rời đi.

Vũ Hoàng Minh xem xét, đã biết hôm nay.

không nói không được.

“Đừng vội, tôi cũng không phải không nói!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mấy người kia đều nhìn về phía anh.

Nhìn ánh mắt ép hỏi anh của mấy người Vũ Hoàng Minh hít một hơi sâu: “Mấy người thật sự muốn biết?”

Trong một lúc, ánh mắt muốn giết người của mấy người kia đang nhìn chằm chằm đến đây.

“Được rồi, được rồi, tôi nói.”

“Chắc mấy người đều biết tôi là một đứa trẻ mồ côi, trên thực tế…. không phải như vậy, tôi…

là người của gia tộc ở thế giới ẩn.