Bình minh rồi hoàng hôn. Hai ngày trôi qua trong chớp mắt. “Cuối cùng cũng đến rồi”
Vũ Hoàng Minh nhìn về phía mặt trời đang từ từ mọc lên từ phía đông, anh hít một hơi thật sâu.
“Đúng vậy, cuối cùng cũng đến rồi”
Liễu Quân cười nhạt. “Đi thôi, đừng lề mề nữa, tôi đã đợi không nổi muốn vặt đầu mấy tên rùa con đấy rồi!” Dương Cửu vung cây búa lớn trong tay, trên không trung vang lên tiếng bung nổ. Lư Thụy Lâm đút hai tay vào túi quần, cười khúc khích, không nói gì. Tuy nhiên, nguồn sát khí mãnh liệt ẩn trong mắt anh ta không thể che giấu dù chỉ là một chút. Vũ Cuồng ngược lại không có biểu hiện gì, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Trong tay ông ấy cũng không cầm thứ vũ khí gì, nhưng Vũ Hoàng Minh biết, ông ấy có thể dễ dàng hạ gục đối thủ mà không cần dựa vào vũ khí.
Cái sức tấn công tinh thần đó, ngay cả bản thân anh cũng không chịu đựng nổi.
Càng không cần nói đến những người khác.
"Các tướng sĩ nghe lệnh!”
Vũ Hoàng Minh tiến lên một bước, nhìn vào chín mươi lăm mãnh tướng đứng đầu là Tiêu Quân, Lưu Chí và những người khác.
“Vâng!” Mọi người đồng thanh ht lên.
“Trận này chỉ được phép/ thắng, không được phép thua!”
"Có thể làm được không?"
Vũ Hoàng Minh hằn giọng xuống hét vang, giọng nói vang lên tận mây xanh. Những người này đều được bọn họ tuyển chọn kỹ lưỡng.
Mỗi người đều có thực lực của một đại soái chín sao.
Hơn nữa, bọn họ đã đạt tới cấp bậc nội kình, chỉ cần đối phương không phải ra cao thủ cấp bậc ám kình, thắng thua đều khoảng 50%.
“Có thể!”
Tiêu Quân và những người khác ngẩng mặt lên trời và hét lớn.
“Xuất phát!”
Đưa tầm mắt về phía xa, nó chiếm hàng ngàn km vuông của cả bình nguyên.
“Bọn họ còn dám tới sao?"
Sonic cười nhạt, khẽ vung thanh đao cầm trên tay xuống.
Một sợi tóc dễ dàng bị cắt ra, ngay cả mặt đất cũng bị cắt một đường dài.