“Còn nửa tiếng đồng hồ nữa là sẽ đến giờ.”
“Vũ Hoàng Minh, nhà họ Tô tôi không chào đón cậu, mau cút khỏi đây!”
Sắc mặt Tô Cao Cường lạnh lùng, giọng nói có chút không vui.
Đã trôi qua hai mươi chín phút, đâu có hợp đồng nào?
Thế còn dư lại một phút cũng không thể nào.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh đã lấy điện thoại ra xem.
Điện thoại đã sớm bật hẹn, chỉ còn nửa phút nữa là đến nửa tiếng.
“Không phải còn có ba mươi giây nữa sao?”
Anh khẽ cười, sau đó đứng dậy châm một điếu thuốc cho mình.
Vẻ mặt của đám người ông cụ Tô đều biến đổi, tên nhóc này rốt cuộc là đang giở trò gì vậy?
Đây là lúc nào rồi mà còn nhàn nhã hút thuốc, đập vào mắt bọn họ có phải là quá đáng không?
Ngay khi ông cụ Tô vừa định mỡ miệng thì ngoài cửa truyền đến tiếng có tiếng gõ cửa.
“Tổng giám đốc Sð Thanh Nam thay mặt tập đoàn Thanh Vân đến đây thăm hỏi.”
Âm thanh không lớn nhưng lại khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.
Chuyện này…
Sao có thể được?
Tổng giám đốc Sở Thanh Nam của tập đoàn Thanh Vân thật sự đến sao?
Vũ Hoàng Minh khẽ thờ ra một hơi khói, nói: “Không nhiều cũng không ít, vừa đúng nửa tiếng đồng hồ.”
Ông cụ Tô lập tức luống cuống, vội vàng sai khiến các anh em Tô Hoài Phong đi mở cửa.
Một người đàn ông, một người phụ nữ đứng ngoài cửa.
Người đàn ông chính là Sở Thanh Nam, còn người phụ nữ cũng là Triệu An Nhiên.
“Ngài Sở Thanh Nam từ xa tới đây thật sự khiến nhà họ Tô tôi thêm nở mày nở mặt, mau mời vào trong.”
Các anh em Tô Cao Cường nhanh chóng mời hai người Sở Thanh Nam vào phòng khách.
Sở Thanh Nam nhìn liếc qua, khẽ cười: “Ô, nhiều người ở đây như vậy sao?”
Ông cụ Tô vội vàng đứng dậy khỏi vị trí, trên khuôn mặt già nua mang theo nụ cười: “Ngài Sð Thanh Nam đến rồi, lão già này thật sự là không thể từ xa đến chào hỏi được.”
Sð Thanh Nam phất phất tay: “Ông cụ khách khí rồi, lần này tới chơi thật sự có chút lỗ mãng. Nhưng mà, chuyện tình có chút quan trọng, cho nên lúc này mới không mời mà tới, ông cụ Tô không tức giận chứ?”
Thực ra, Sð Thanh Nam từ lâu đã hiểu rõ tình hình hiện tại của nhà họ Tô.
Sự chèn ép của nhà họ Mạc lần này suýt khiến nhà họ Tô phá sản.
Nếu chuyện không được giải quyết trong khoảng thời gian này, thì nhà họ Tô sẽ xong đời.
“Không dám không dám, ngài Sở Thanh Nam lần này đến không biết là có chuyện gì quan trọng không?”
Ông cụ Tô vội vàng xua tay, bây giờ nhà họ Tô không có tư cách ngồi ngang hàng với tập đoàn Thanh Vân, sao dám sĩ diện với Sở Thanh Nam.
“Tôi nghe nói tất cả công ty dưới trướng nhà họ Mạc đều chấm dứt hợp đồng với nhà họ Tô? Hơn nữa, do nhà họ Tô gánh chịu tất cả mọi hậu quả, không biết…”
Lời còn chưa dứt, nhưng mọi người có mặt ở đây đều hiểu.
Tuy nhiên, Vũ Hoàng Minh ở bên cạnh lại cảm thấy Sð Thanh Nam quá mực.
“Sð Thanh Nam, không cần nhiều lời với bọn họ, cứ lấy hợp đồng ra để họ ký đi” Vũ Hoàng Minh ngồi trên ghế sô pha có hơi sốt ruột nói.
“Vũ Hoàng Minh, cậu láo xược! Ở đây cậu có phần để nói không?
Cút ngay cho tôi.”
Tô Thanh Mai vừa nhìn thấy Sở Thanh Nam đến, trong lòng lập tức cảm thấy kích động.
Hơn nữa, cô ta không tin rằng Vũ Hoàng Minh gọi Sð Thanh Nam đến.
Không riêng gì cô ta, mà ngay cả những người còn lại trong nhà họ Tô cũng không tin rằng Sở Thanh Nam là do Vũ Hoàng Minh kêu đến.
Người duy nhất tin tường chỉ có Tô Thanh Trúc.
Bở vì Sở Thanh Nam đã từng làm tài xế cho cô và Vũ Hoàng Minh.
Chỉ một điểm này, cô dám chắc rằng Sð Thanh Nam là được Vũ Hoàng Minh gọi tới, không sai.
Còn về vấn đề tiền bạc, cô lại không tin.
Cô cảm thấy chắc chắn là Vũ Hoàng Minh và người được gọi là anh trai của anh ta đó hẳn đã mượn.
Sở Thanh Nam hơi nhíu mày, nhưng không có lên tiếng.
Ông cụ Tô đã nói điều đó trước khi đến đây, bảo anh không được nói quá nhiều.
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười: “Thật sao? Các người thật sự muốn tôi cút đi?”
“CútI”
“Cút ra khỏi nhà họ Tô.”
Tô Thanh Trúc thấy vậy, lập tức đứng lên để giúp Vũ Hoàng Minh giải thích, nhưng người đằng sau đã nắm lấy tay cô.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh bế lấy Dâu Tây lên, nói với tất cả mọi người nhà họ Tô đang có mặt ở phòng khách: “Mong rằng sau này các người sẽ không quỳ xuống cầu xin tôi.”