Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời - Chương 34: Đường Cong Chữ S Mảnh Mai




Những vết thương đỏ thẫm bất quy luật mà rơi rụng trên lưng nàng, lại tựa như hoa mai nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, trưng hiện ra một loại mỹ cảm đồi phế phá toái, nhìn mà cổ họng Minh Lãng phát khẩn.

——————————

Minh Lãng không trả lời câu hỏi của Minh Diễm, cô xác thực sắp đến giới hạn, nghiêm mặt nhìn Minh Diễm nói: "Em đi ra ngoài trước đi, chị cùng Hân Viễn nói chút chuyện."

Minh Diễm nhìn sắc mặt đen như than của chị ruột mình, tưởng rằng Minh Lãng bởi vì chuyện Quý Thần Ly bị thương muốn tìm Hàn Hân Viễn tính sổ, đưa cho Hàn Hân Viễn một ánh mắt cầu phúc, vội vã đi ra khỏi phòng bệnh.



"Từ từ." Minh Lãng gọi lại.



Minh Diễm bước chân đình trệ, trong lòng lộp bộp.



Không thể nào, mình gần nhất hình như biểu hiện khá tốt a, không trêu chọc gây rắc rối gì a? Minh Diễm xoay người, chột dạ mà cười hỏi: "Tỷ, còn có việc sao?"

"Em báo cái bình an cho ba mẹ."

Minh Diễm nhẹ nhàng thở ra, mở miệng đáp ứng, bay nhanh chạy đi.



"Lên trên giường nằm đi, đừng để bị cảm." Minh Lãng nhìn chỉ mặc một thân áo đơn Hàn Hân Viễn nói.



"Chính là em......" Hàn Hân Viễn định phản bác Minh Lãng, cùng Minh Lãng bốn mắt nhìn nhau, khí thế lập tức tắt, không nói một lời mà xốc chăn lên chui vào, nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tròng mắt chuyển động, suy nghĩ phải làm sao mới có thể tìm được cơ hội chạy đến phòng bệnh Quý Thần Ly.



"Tay thế nào?" Minh Lãng hỏi.



Hàn Hân Viễn bình thản đáp: "Vẫn ổn, chỉ gãy xương, không có gì đáng ngại."

"Vậy là tốt rồi."

Minh Lãng ngồi trong phòng Hàn Hân Viễn vài phút, vài phút đó không còn đối thoại nào nữa.





Hàn Hân Viễn biết tính Minh Lãng, cũng không quá để ý, bất quá qua vài phút cô vẫn là nhịn không được hỏi: "A Lãng, em chỉ đi thăm Quý Thần Ly một chút, chị có hơi quá mức không?"

"Em ấy hiện giờ yêu cầu tĩnh dưỡng." Minh Lãng trấn định.



"Nếu em không sao cả thì ngày mai làm thủ tục xuất viện quay về C thị đi, bà nội khẳng định cũng sốt ruột."

Hàn Hân Viễn nghe xong lời này trong lòng nghĩ thế nào cũng không khỏi hụt hẫng.



Minh Lãng từ nhỏ đối với cô thực tốt, chính là làm người hơi lãnh đạm, tâm tư lại đặt ở chuyện của Minh gia tương đối nhiều, cũng không hỏi đến Hàn Hân Viễn sinh hoạt như thế nào.



Hàn Hân Viễn vẫn luôn cho rằng Minh Lãng chính là bộ dáng này, chị ấy tuy rằng không hỏi, nhưng trong lòng chị ấy nhất định nghĩ tới cô.



Hiện tại một đôi so sánh với Quý Thần Ly mới nhìn ra khác biệt.



Nghĩ tới một người, sao có thể không suy xét chu đáo các mặt của người đó? Người kia không hỏi, đơn giản chính là không thèm để ý.



Ngược lại, Minh Lãng đối với Quý Thần Ly thì tiểu tâm cẩn thận, chiếu cố đến tận một tơ một hào trong xương cốt.



Hàn Hân Viễn càng nghĩ càng giận, chọn mi châm chọc chỉ trích: "A Lãng, chị không tin em như vậy sao? Em - Hàn Hân Viễn, dù có hận Quý Thần Ly em cũng không ngốc, sao có thể ở bệnh viện - cái loại địa phương này làm ra chuyện gì thương tổn cô ta? Hơn nữa em xấu xa như vậy sao? Quý Thần Ly là ân nhân cứu mạng của em, những hai lần.





Em coi như không thích thấy cô ta thì cũng không phải loại người lấy oán trả ơn!"

Minh Lãng đại khái quá mệt mỏi, cô dựa vào tường, đầu ngả vào mặt tường lạnh băng, nhắm mắt lại không nói gì.



Hàn Hân Viễn nhìn thần sắc Minh Lãng mỏi mệt, có chút không đành lòng, dừng vài giây, hòa hoãn khẩu khí thở dài: "A Lãng, chị không tin em đến vậy sao?"

"A Lãng, cảm tình giữa chúng ta vì cớ gì biến thành như vậy?" Hàn Hân Viễn không nghĩ ra, cái người tỷ tỷ khi còn nhỏ có thể bảo hộ cô, đứng ở trước mặt cô vì cô che mưa chắn gió, bây giờ tại sao trở mặt nhanh như vậy, trở mặt Hàn Hân Viễn gần như đều nhận không ra.



Minh Lãng mở mắt ra, quay đầu nhìn Hàn Hân Viễn liếc mắt một cái, rồi thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn vào một mảng bong tróc trên góc tường, nhàn nhạt hỏi: "Hân Viễn, em thật sự biết mình nghĩ muốn cái gì sao?"

"Em đương nhiên biết." Hàn Hân Viễn cười nhạo, "A Lãng, chị cho rằng chị hiểu biết em bao nhiêu? Chị từng quay đầu lại xem qua em liếc mắt nhìn em một cái sao?" Trước nay đều là Hàn Hân Viễn theo gót chân Minh Lãng, đuổi theo nhiều năm như vậy, Hàn Hân Viễn đột nhiên có điểm mệt mỏi.



Minh Lãng người này ý chí sắt đá, đã quyết chuyện gì sẽ không thay đổi, thích người này, từ khi bắt đầu đã chú định không nhìn thấy hy vọng.



Hàn Hân Viễn oán hận, "Là em mắt mù, một mực thấy không rõ.




Quý Thần Ly so với em quả nhiên thông minh hơn, so với em cũng thấy rõ ràng hơn, cho nên cô ta so với em sống được tự tại."

Ngón tay Minh Lãng giật giật, cô đi đến trước mặt Hàn Hân Viễn, "Hân Viễn, thứ em muốn chị cho không được, Quý Thần Ly càng cho không được.



Em ấy là cái đồ ngốc, em đừng đi chọc em ấy, xem như......"

"Xem như chị van em."

Hàn Hân Viễn cảm thấy lời này Minh Lãng nói có điểm mạc danh, vì thế lại cười, "Minh Lãng, chị sẽ không cho rằng em thích Quý Thần Ly đi?"

Minh Lãng không nói lời nào, Hàn Hân Viễn biết cô là thừa nhận, Hàn Hân Viễn tự giễu cười: "Hoá ra trong mắt chị em thích không đáng giá như vậy.



A Lãng, em là mắt mù, chị là tâm mù."

"Chị yên tâm, cảm tình của em không tuỳ tiện như vậy, không thấy người nào yêu người đó." Hàn Hân Viễn dùng chăn che đầu lại, "Em ngày mai lập tức quay về C thị, chị đi đi, đừng tới phiền em."

......!

Quý Thần Ly ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, thương thế tốt hơn chút, thương ngoài da kết vảy, không còn quá đau.



Nhưng mặt khác, nàng có một ít sự tình nhớ tới là đau đầu.



Tỷ như hiện tại, phía sau lưng loã thể trần trụi của nàng nằm nghiêng trên giường, cái tư thế này nhìn thế nào vẫn thấy quỷ dị.





Minh Lãng đang giúp Quý Thần Ly đổi thuốc.



Trước tiên dùng nước ấm đem thuốc dán còn sót lại trên lưng rửa sạch sẽ, rồi nhẹ nhàng lau khô, bôi một lớp thuốc mỡ mới, sau đó dùng băng gạc băng lại đề phòng nhiễm trùng.



Quý Thần Ly ban đầu sống chết không đồng ý để Minh Lãng bôi thuốc cho nàng, nói muốn để y tá tới đổi, Minh Lãng thật đúng là tìm cho nàng một y tá, kết quả cái tiểu cô nương y tá kia lại đây liền xụ mặt, vừa thay thuốc vừa oán giận, "Không phải có người nhà sao? Lại không phải cái kỹ thuật gì người thường không làm được, mấy người đương minh tinh này đó thích làm ra vẻ lắm sao? Hiện tại bệnh viện nhiều người bệnh như vậy, quá nhiều việc phẫu thuật còn lo liệu không xuể, vì việc nhỏ nhặt như này mà lãng phí tài nguyên chữa bệnh.



Mạng sống của mấy người mới quý giá, mạng những người khác đều là cỏ rác, có đúng không?"

Vị y tá kia thay thuốc được một nửa thì chạy tới phòng phẫu thuật, cô phải đi hỗ trợ, một phát ném tăm bông băng gạc vào tay Minh Lãng rồi rời đi.




Đi một vòng tròn, cuối cùng vẫn là Minh Lãng đổi thuốc.



"......" Quý Thần Ly cùng Minh Lãng đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ, cuối cùng Minh Lãng chậm rãi hỏi ý kiến: "Tôi đổi thuốc cho em?"

Tuy rằng Minh Lãng vẫn là gương mặt chết khô đó, nhưng Quý Thần Ly thề! Nàng rõ ràng nhìn thấy Minh Lãng cười đắc ý!

Vì thế liền biến thành cảnh tượng như bây giờ.



Quý Thần Ly nằm trên giường, da thịt trên lưng trực tiếp tiếp xúc với không khí nhiệt độ thấp trong phòng, lại thỉnh thoảng bị ngón tay lạnh lẽo hơn của Minh Lãng đụng vào.



Nàng nhìn không thấy đằng sau lưng đang xảy ra cái gì, tất cả lực chú ý đều tập trung đến trên lưng, đối với đụng chạm của Minh Lãng phá lệ mẫn cảm.



Mỗi lần Minh Lãng xoa thuốc, toàn bộ cơ bắp sau lưng nàng lập tức căng chặt.



.



đam mỹ hài

"Được chưa?" Quý Thần Ly vùi đầu ở gối buồn bực hỏi.



"Chưa." Minh Lãng đáp.



Miệng vết thương trên lưng Quý Thần Ly quá nhiều, từ đông sang tây đều có vết máu, nhìn mà trong lòng Minh Lãng phát đổ.



Đặc biệt là trên eo lưng của Quý Thần Ly có một vết sẹo rất dài, không biết bị cái gì thương tổn, da thịt ngoại phiên, giống một con rết bò trên lưng, nhìn phá lệ ghê người.



Tay Minh Lãng nhịn không được vuốt ve vết sẹo kia, run rẩy suy nghĩ, cái hung khí kia chỉ cần đâm sâu vào thêm vài centimet, nói không chừng Quý Thần Ly sẽ thật sự không còn.



Cô chỉ nghĩ tới như vậy, trán đã sợ toát đầy mồ hôi.



Chính là lưng Quý Thần Ly quá trắng, ôn nhuận trong sáng như đồ sứ thượng hạng, những vết thương đỏ thẫm bất quy luật mà rơi rụng trên lưng nàng, lại tựa như hoa mai nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết, trưng hiện ra một loại mỹ cảm đồi phế phá toái, nhìn mà cổ họng Minh Lãng phát khẩn.



Nửa người trên Quý Thần Ly trần trụi, nửa người dưới đắp một cái chăn, tầm mắt Minh Lãng theo xương sống lưng của nàng uốn lượn xuống phía dưới, chậm rãi đi tới gần đốt xương cuối cùng lại bị chăn bông cách trở, lại còn là ngăn trở đoạn đường cong câu dẫn người mơ màng nhất.



Theo bản năng, Minh Lãng duỗi tay sờ eo lưng của Quý Thần Ly, tưởng xốc lên cái tầng chăn vướng bận kia.



"Cô làm gì?" Quý Thần Ly cảnh giác kéo chăn lên, gian nan mà quay đầu chất vấn Minh Lãng.



Minh Lãng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chính trực nâng lên tay dính thuốc mỡ, "Bôi thuốc."

"Chỗ đó cũng bị thương?" Quý Thần Ly nghi hoặc hỏi, "Nhưng mà không đau a."

"Có, vết thương nhẹ, không nghiêm trọng."



"Ồ." Quý Thần Ly như cũ túm chăn không buông tay, "Vết thương nhẹ thì thôi bỏ đi, thay thuốc xong rồi sao? Cảm tạ."

"Ừ." Minh Lãng nhanh chóng đóng gói đống thuốc, ẩn nấp một chút tiếc nuối không thể có được, "Tôi đi ra ngoài."

Cô đi tới cửa, lại quay đầu lại dặn dò: "Có việc kêu tôi." Cô mỗi lần đi đều nói những lời này, nhưng kỳ thật cũng không có bất cứ tác dụng gì, Quý Thần Ly chưa từng chủ động tìm cô.



Dù cho thực sự có chuyện, người đầu tiên nàng tìm cũng là bác sĩ y tá.



Quý Thần Ly mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới Minh Lãng đi ra ngoài không đến một phút đã quay trở lại, Quý Thần Ly sửng sốt một chút, "Cô còn tới làm gì?"

"Tôi tưởng em khả năng mặc quần áo không có tiện......"

"Thuận tiện!" Quý Thần Ly vội vàng nói, "Thật sự thuận tiện!"

"Không được, bác sĩ nói thương thế của em......"

"Tôi đây không mặc quần áo là được!" Quý Thần Ly dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra.



Minh Lãng nghe xong đầu tiên là không phản ứng lại, rồi sau đó nghiền ngẫm mà cười, "Em nói thật?"

"Thật......!Thật! Cút đi!" Quý Thần Ly hàm hồ đuổi người, mặt có hơi ửng đỏ.



Chính là Minh Lãng vẫn đi qua, cô đem chăn dừng ở trên eo Quý Thần Ly kéo lên che lại bả vai, chăn che đậy xong mới cẩn thận lật người để nàng nằm thẳng, lúc này mới đi ra ngoài.



Quý Thần Ly tận mắt nhìn thấy Minh Lãng đi ra ngoài, nghĩ thầm vết thương này không biết mất bao lâu mới có thể hồi phục.



Nàng thầm than bản thân tám phần là đâm phải sao chổi, quay một bộ điện ảnh gặp biết bao chông gai, ngay cả loại động đất xác suất gặp phải chỉ có 0.0001 mà nàng còn gặp được —— còn là ở tình huống nàng cố tình tránh đi.



Phòng bệnh rất lạnh, nàng lại đem chăn lôi kéo lên phía trên, đột nhiên cửa sổ bị đập mạnh vang lên vài tiếng, Quý Thần Ly cảnh giác túm chặt chăn, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Ai?"

Trên cửa sổ treo một tấm rèm mỏng, dường như có một bóng người mờ nhạt sau bức rèm, Quý Thần Ly lại hỏi một lần: "Ai ở kia?" Người đằng sau đó vẫn không trả lời.



Quý Thần Ly không dám khinh suất, cầm cốc thuỷ tinh uống nước giấu vào trong chăn.



Phòng bệnh ở tầng hai, cửa sổ là đóng lại, Quý Thần Ly không nhớ rõ cửa có khoá hay không.



Thực mau cái tên tiểu tặc giữa thanh thiên bạch nhật đã nói cho nàng đáp án: Không khóa.



Bởi vì người nọ đã đẩy cửa sổ ra, từ sau rèm cửa chui vào phòng.



Sau đó Quý Thần Ly thấy một cô gái đầu tóc hỗn độn, trên mặt dính ít bụi gạch.



Cái ly nàng đã cầm chắc trong tay, sau khi thấy rõ diện mạo người tới nàng kinh ngạc hỏi: "Hàn Hân Viễn?"

Hàn Hân Viễn một cánh tay còn đang bó bột, không hiểu cô bò lên đây bằng cách nào, thở hồng hộc dựa vào cửa sổ, hướng Quý Thần Ly cười một chút, còn không quên nâng lên cánh tay bị bó thạch cao cùng nàng chào hỏi, khom lưng cúi chào như quý tộc Anh Quốc, nở một nụ cười đúng mực: "Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư Quý Thần Ly thân ái." Chỉ tiếc hình tượng Hàn Hân Viễn bởi vì vừa rồi hoàn toàn bị huỷ hoại, quần áo nhăn nheo dúm dó treo trên người, chẳng ra thể thống gì.



"Cô không phải về C thị rồi sao?" Quý Thần Ly lại hỏi..