Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời - Chương 41: Công Dụng Của Xin Lỗi




"Xin lỗi chỉ phân chân thành hay giả dối, không phân biệt hữu dụng hay vô dụng."

—————————————

Quý Thần Ly nằm viện thêm một tháng, thật vất vả mới có thể xuống giường thì đã là cuối xuân, đường phố giờ toàn các cô gái mặc váy ngắn đi dép xăng đan, không còn là mùa đông khi nàng mới vừa nhập viện nữa.



Có thể xuống đất là coi như hồi phục hơn phân nửa, tâm lý Quý Thần Ly đối với bệnh viện mâu thuẫn kịch liệt.



Nửa tháng trước đã nháo muốn xuất viện, Đào Nguyên nói hết lời khuyên can, đành phải mỗi ngày đi nháo bác sĩ y tá.



Náo loạn nửa tháng, rốt cuộc ngày hôm qua bác sĩ phụ trách mở miệng vàng ngọc nói nàng có thể xuất viện, khiến Quý Thần Ly vui sướng suýt phát điên.



Nhân viên bệnh viện chăm sóc nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tiễn được bà cố nội này đi rồi.



Tháng ba đúng tháng C thị nhiều mưa nhất, mưa liên miên suốt một tháng, mỗi ngày bầu trời mênh mông sương mù.



Ngày Quý Thần Ly xuất viện là ngày cuối tháng ba, gần tới tiết thanh minh, theo lý thuyết hẳn là thời gian C thị mưa nhiều nhất.



Nhưng ngày đó lại đột ngột tạnh mưa, mặt trời từ lâu ẩn nấp sau rặng mây ló rạng, tia nắng ấm áp xuyên qua những tầng mây soi xuống nhân gian.



Đào Nguyên một bên thu thập quần áo hành lý cho Quý Thần Ly một bên cười, "Xem ra là đen đủi qua đi vận may gõ cửa, đến cả ông trời biết em xuất viện cũng vui mừng.



Trời mưa suốt một tháng, nhưng giờ hửng nắng rồi."

Quý Thần Ly mở cửa sổ hít sâu một hơi, không khí trong lành sau mưa có lẫn mùi cỏ xanh và bùn đất.



Quý Thần Ly cảm thấy mình lúc này mới chân chính thoát khỏi quá khứ, bắt đầu tân sinh, thần thanh khí sảng, ha ha cười nói: "Tỷ, hư vận lúc này hết thảy đều đi rồi, chị yên tâm đi, về sau chúng ta vẫn luôn là vận khí tốt."

"Chỉ hy vọng như thế." Đào Nguyên đem bộ quần áo cuối cùng gấp ngay ngắn bỏ vào trong va li, xách va li lên, vỗ tay, "Được rồi, Thần Thần, chúng ta về nhà!"

"Được, về nhà!"

Quý Thần Ly ở bệnh viện đã lâu, mấy đồ vụn vặt linh tinh khá nhiều, Đào Nguyên sửa sang lại ra tới hai va li to, mỗi tay kéo một cái.





Quý Thần Ly định giúp cô xách một va li, Đào Nguyên nói cái gì cũng không chịu, "Em còn chưa khoẻ hẳn đâu, đừng có rước thêm phiền phức cho chị, nhanh, đi ấn thang máy."

Quý Thần Ly mắt thấy muốn đi hỗ trợ mà bị thổi râu trừng mắt, đành phải bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi trước Đào Nguyên, ấn mở thang máy.



Thang máy vừa mở, bên trong có hai người đi ra, thấy Quý Thần Ly lập tức cao hứng phấn chấn qua tiếp đón, "Thần Ly tỷ! Chị khỏi rồi sao?"

Quý Thần Ly ngẩng đầu nhìn, hoá ra là Phong Thái và Phương Thời tới thăm.



Quý Thần Ly xuất viện là quyết định lâm thời, không thông báo cho ai, nếu không phải tình cờ đụng nhau, không chừng hai tiểu cô nương này đến đây tốn công vô ích.



Đều là giữ được cái mạng nhỏ sau trận động đất, Quý Thần Ly thấy hai người cũng thật vui vẻ, "A Thái đạo diễn Phương? Sao các em tới đây?"

Phong Thái cười hì hì khoác tay Quý Thần Ly, "Không phải vì đã rất lâu không đến thăm chị nên nhớ chị sao.



Đạo diễn Phương giờ là người bận rộn, vất vả lắm em mới hẹn được ra thời gian để tới thăm chị, không ngờ chị lại chuẩn bị xuất viện! Còn may tới sớm, tới muộn khéo bọn em đi thăm cái giường không mất."

Thời gian hai tháng Quý Thần Ly nằm viện cái gì cũng không thể làm, ngay cả động cũng không thể động.



Mỗi ngày trừ bỏ ăn ngủ thì chỉ có thể xem TV lướt mạng cho qua ngày, đối với tình hình Phong Thái và Phương Thời gần đây có hiểu biết chút ít.



Phong Thái gần nhất mang người mới, là tân sinh nổi lên từ chương trình tuyển chọn đại bạo mấy tháng trước, lịch trình chỉ sợ đã xếp kín đến sang năm.



Phương Thời sau trận động đất thì nhận một bộ phim kinh phí thấp, đầu tư chưa đến 30 triệu, diễn viên đều là tân nhân, không ngờ doanh thu phòng vé gần phá 500 triệu, tên tuổi Phương Thời vang xa, có thể coi như nhất cử thành danh.



Thời gian này sự nghiệp hai người đều phát triển không ngừng, đích xác vô cùng bận rộn, nhưng Quý Thần Ly lại thế bọn họ cao hứng.



Nàng không thể đứng lâu, dựa vào người Phong Thái, nhìn Phương Thời trêu chọc: "Đạo diễn Phương, về sau có cái kịch bản nào hay nhớ gọi người của A Thái nha, tốt xấu gì mọi người đều là may mắn sống sót sau trận động đất, thật không dễ dàng a."

Mặt Phương Thời có điểm ửng đỏ, không rên một tiếng đi đến bên người Đào Nguyên giúp cô chia sẻ một va li hành lý.



Quý Thần Ly lại trêu đùa: "Đạo diễn thế này là không được nha, da mặt mỏng thế tương lai sao có thể tồn tại trong giới giải trí được? A Thái, nói cho em ấy biết, ở cái giới này điều gì quan trọng nhất?"

"Không biết xấu hổ!" Phong Thải cợt nhả tiếp lời.



"Không tồi, có tiền đồ." Quý Thần Ly gật gật đầu, lại ngó Phương Thời liếc mắt một cái, "Đại đạo diễn, em có nghe thấy được không a?"

Mặt Phương Thời càng đỏ hơn, trốn sau lưng Đào Nguyên.



Cô vừa mới tốt nghiệp, nhìn ngây thơ non nớt, Đào Nguyên khi Quý Thần Ly mới vừa về C thị có gặp qua một lần, vừa gặp là nhớ tới Quý Thần Ly thời thiếu nữ, không khỏi giữ gìn nhiều vài phần.



Lúc này thấy cô thẹn thùng, chạy nhanh ra giúp cô giải vây, "Được rồi được rồi, nhìn hai em từng này tuổi rồi còn khi dễ tiểu cô nương.



Phương tiểu thư, đừng để ý bọn họ, chúng ta đi." Nói xong kéo Phương Thời tiến vào thang máy, Quý Thần Ly và Phong Thái liếc nhìn nhau, không khỏi cười lên tiếng, cũng đi theo phía sau vào thang máy.



Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Quý Thần Ly hít một hơi thật sâu, rồi lại hung hăng phun ra, phun sạch sẽ hơi thở đen đủi của bệnh viện, run run bả vai, ôm bả vai Đào Nguyên cười nói: "Về nhà!"

Đào Nguyên cùng Phương Thời Phong Thải nhìn nhau, tất cả đều cười, không hẹn mà cùng nói, "Về nhà!"

Còn chưa lên xe, xa xa đã có một chiếc xe xuất hiện, ngừng ở cách đó không xa.



Cửa xe mở ra, một bó hoa hồng đỏ rực khổng lồ ra trước, sau đó tài xế trên xe bước xuống.



Là một mỹ nhân có khí chất, đeo kính râm dựa vào cửa xe, hướng về phía Quý Thần Ly nở một nụ cười hở tám răng tiêu chuẩn.



"......" Mấy người Quý Thần Ly nhìn nhau, Phong Thái bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Vị Minh nhị tiểu thư này muốn làm gì đây? Cầu hôn à?"

Đào Nguyên không quen biết Minh Diễm, kinh ngạc hỏi: "Mọi người biết nhau?"

"Biết a, cô ta là em gái Minh tổng, nhưng em đoán chừng là cô ta đại khái tới tìm Thần Ly tỷ."

Đào Nguyên vừa nghe người này có quan hệ với Minh Lãng, lập tức lên tinh thần, thấy Minh Diễm cầm một bó hoa hồng khổng lồ bước nhanh tới, theo bản năng đứng chắn nửa bước trước mặt Quý Thần Ly, hùng hổ trừng Minh Diễm.



"Chị dâu, chúc mừng xuất viện!" Minh Diễm không ngại mất hình tượng cười tươi rói, nhét bó hoa hồng trong tay vào lòng ngực Quý Thần Ly.



Quý Thần Ly nhìn hoa hồng đột nhiên bị cường ngạnh nhét vào ngực mình, lại nhìn xung quanh đánh giá một chút, phát hiện người qua đường đều hướng ánh mắt tò mò về phía này.



Quý Thần Ly không chịu nổi việc thành con khỉ cho khán giả xem, trầm mặt nhét hoa trở lại chỗ Minh Diễm, "Tôi đã ly hôn với tỷ của cô, sau này xin gọi tên tôi, cảm ơn."

"Em biết a, vì việc này mà tỷ của em buồn bực suốt một tháng, mỗi lần nhìn thấy đều âm mặt, sợ tới mức em cũng không dám về nhà." Minh Diễm le lưỡi, "Thần Ly, hoa này không phải tỷ bảo em đưa."

Phong Thái lòng hiếu kỳ nặng, vội hỏi: "Đó là ai?"



Minh Diễm nhìn Phong Thái chớp chớp mắt, "Đoán xem."

"Đoán cái quỷ." Quý Thần Ly một lòng chỉ nghĩ phân rõ quan hệ với Minh gia, trực tiếp đi qua Minh Diễm, mỗi tay kéo một người, đem Đào Nguyên và Phương Thời đều kéo lên xe, hô to dụ dỗ Phong Thái: "A Thái, mau lái xe, tỷ của chị làm món sở trường gà hấp muối, hôm nay tất cả đến chỗ chị ăn cơm!"

Vừa nghe có ăn, hai mắt Phong Thái sáng lên, nhìn Minh Diễm cười xin lỗi, cũng đi lên xe theo, "Được được, cảm ơn Đào Nguyên tỷ chiêu đãi!"

"Này này này!" Minh Diễm nghe thấy xe khởi động, chạy nhanh nắm cửa sổ xe bên Quý Thần Ly, "Em nói em nói! Hoa này không phải tỷ em đưa! Là Hân Viễn đưa!"

"Hàn Hân Viễn?" Quý Thần Ly nhíu mày, "Không phải cô ta ở Tây Bắc sao?" Cái cô Hàn Hân Viễn đang êm đẹp tự nhiên đưa hoa cho mình làm gì? Còn là hoa hồng diễm tục, chẳng lẽ là tới thị uy?

Quý Thần Ly suy nghĩ, tự giác hiểu rõ.



Đúng rồi, hiện tại Hàn Hân Viễn rốt cuộc được như ước nguyện có thể ở bên Minh Lãng, khẳng định tới để khoe ra một phen.



Quý Thần Ly kiếp trước đấu trí với Hàn Hân Viễn nhiều năm như vậy, động não một chút là minh bạch nguyên do.




Tuy rằng Quý Thần Ly bây giờ chỉ coi Minh Lãng như khoai lang nóng phỏng tay ước gì quăng đi thật xa, nhưng Hàn Hân Viễn lại khiêu khích mình một cách trắng trợn táo bạo, vừa nghĩ trong lòng liền không thoải mái, đoạt hoa hồng trong tay Minh Diễm, ném mạnh xuống đất, châm chọc: "Tôi biết tỷ cô và Hàn Hân Viễn là rùa đen xứng vương bát, là tuyệt phối, về sau nhà các cô ôm nhau qua ngày lành tháng tốt đi, đừng ở trước mắt tôi ngột ngạt là được."

"A Thái, lái xe."

"Đã rõ!" Phong Thải một chân dẫm ga, xe nghênh ngang rời đi.



"......" Minh Diễm bị bô xe phả khói đen đầy mặt, trên mặt phủ một tầng bụi xám xịt, hầm hừ gọi điện thoại cho Hàn Hân Viễn, tức giận nói: "Hân Viễn, hoa chị đã đưa."

"Thật không? Thế Quý Thần Ly phản ứng như thế nào?" Giọng nói Hàn Hân Viễn ở đầu kia tràn đầy chờ mong.



"Cô ta nói tỷ của chị là rùa đen."

"A?" Hàn Hân Viễn có điểm mông lung, chuyện này liên quan gì đến Minh Lãng? "Còn gì nữa?"

"Còn nói em là vương bát!" Minh Diễm nghĩ mình giúp Hàn Hân Viễn đưa hoa, thuận tiện vấn an cô ả chị dâu ti tiện này, coi như làm chuyện tốt.



Không ngờ nhân gia không những không cảm kích, còn trước mặt mọi người làm xấu mặt mình, tức giận đến mặt tái xanh, cả giận mắng: "Sau này chuyện của ba người đừng có tới tìm chị! Tỷ của chị mắng chị thì không tính, giờ ngay cả Quý Thần Ly cũng dám lên mặt với chị? Tưởng chị dễ ăn hiếp đúng không? Chị không chơi nữa! Chị đi Mũi Hảo Vọng tìm mẹ!" Ba mẹ Minh Diễm gần nhất đi Châu Phi, ngày hôm qua mới gọi video, nói là đang ở gần Mũi Hảo Vọng.



Hàn Hân Viễn càng mông lung, tự nhiên tức giận là sao a? Còn có rùa đen vương bát là cái quỷ linh tinh gì? Chỉ tiếc quay phim bị kéo dài thời hạn, vốn dĩ dự tính quay ba tháng, hiện giờ xem ra bốn tháng vẫn chưa xong, nếu không cô nhất định bay trở về C thị hỏi cho ra lẽ.



Bên kia, Phong Thái lái xe, Quý Thần Ly và Phương Thời ngồi ở ghế sau, Phong Thái và Đào Nguyên ngồi đằng trước nói chuyện đến quên trời quên đất.



Phong Thái biết làm việc, lớn lên lại có gương mặt trẻ con khiến người nhìn là thích, lanh mồm lanh miệng khen Đào Nguyên đến tận trời, hai người hàn huyên suốt chặng đường không ngừng nghỉ.



So sánh với Đào Nguyên cùng Phong Thải, Quý Thần Ly cùng Phương Thời đằng sau an tĩnh hơn nhiều.



Quý Thần Ly dùng tay chống cằm mắt không chớp nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Phương Thời không ngừng trộm ngắm nàng, qua một lúc lâu mới lấy hết dũng khí hỏi: "Chuyện chị nói chính là thật?"

"Cái gì?" Quý Thần Ly đem tầm mắt từ ngoài cửa sổ thu vào trong xe, quay đầu nhìn về phía Phương Thời.



"Chính là......!chị và Minh tổng ly hôn......"

"Đương nhiên là sự thật." Quý Thần Ly nhẹ nhàng cười khẽ.



"Thật tốt quá!" Phương Thời mặt đầy hưng phấn, nhìn thoáng qua vẻ mặt không hiểu được của Quý Thần Ly, lúc này mới ý thức được mình giống như thất thố, vội vàng chỉnh lại thần sắc, "Em là nói......!Khụ khụ......!Chúc mừng......"

"Cảm ơn."


Phương Thời lại hỏi: "Vậy chị không tính toán ở lại giới giải trí?"

"Chuyện này em cũng đã nhìn ra?" Quý Thần Ly bội phục trêu ghẹo: "Được à nha đạo diễn Phương, chẳng trách mọi người đều nói giới giải trí là cái thùng thuốc nhuộm, đến cả đạo diễn Phương ngay thẳng của chúng ta cũng học được cách xem mặt đoán nhân tâm, chậc chậc chậc, đáng sợ."

"Không phải!" Phương Thời vội vàng biện giải, "Là lời chị nói với Phong tiểu thư lúc ở bệnh viện......!Em đoán!"

"Được rồi chị trêu em, đừng khẩn trương, mặt đỏ hết rồi." Quý Thần Ly ngừng vui đùa, cười ôn nhu: "Chị hai mươi tuổi xuất đạo, ở đây lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, mệt mỏi.



Hơn nữa đóng phim cũng không phải chí hướng của chị, nên bỏ đi, tính toán nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

"Thế 《 xa không thể chạm 》 làm sao bây giờ?"

Quý Thần Ly thấy vẻ mặt Phương Thời nghiêm túc, có điểm non nớt lại ngay thẳng đáng yêu.



Trong cái giới giải trí này, không hiểu cái sự đơn thuần này có thể bảo trì bao lâu, Quý Thần Ly nhịn không được sờ sờ đầu Phương Thời, "Chị chỉ nói muốn rời khỏi, nhưng không nói hiện tại lập tức lui, đi một bước tính một bước, tốt xấu gì đã ký hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng chị bồi thường không nổi."

Quý Thần Ly mấy năm nay tiết kiệm tích cóp, hơn phân nửa đều giao cho Đào Nguyên dùng để xử lý cô nhi viện.



Một phần Đào Nguyên cất giúp Quý Thần Ly, cộng thêm ít tiền còn trong tay nàng, khoảng thời gian này toàn dùng để đắp vào viện phí, tuy rằng bảo hiểm y tế có thể chi trả một phần, nhưng phần còn lại cũng không ít tiền —— ở phòng bệnh cao cấp lâu như vậy, tiền này bảo hiểm không chi trả.



"Oh." Phương Thời buồn bực gật đầu, "Em sau này còn có thể tới gặp chị sao?"

Quý Thần Ly cười rộ, "Đương nhiên, tùy thời hoan nghênh."



Phương Thời tâm tình nháy mắt tốt lên, nhìn Quý Thần Ly cười không hề tâm cơ, nhưng tâm Quý Thần Ly mạc danh lộp bộp một chút.




Kiểu biểu tình ngốc xuẩn lại đơn phương này Quý Thần Ly quen thuộc nhất, nàng cảm thấy mình nên tìm thời gian nói chuyện nghiêm túc với Phương Thời, tránh cho đứa nhỏ này luân hãm, còn bản thân thành Minh Lãng thứ hai.



Phong Thái một đường hoan thanh tiếu ngữ lái xe về cô nhi viện, không chú ý có một chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau, cho đến khi bốn người bọn họ vào cô nhi viện, chiếc xe kia mới ngừng trước cửa viện.



Minh Lãng từ trên xe bước xuống, dựa vào cửa cô nhi viện, nghe tiếng người lớn trẻ nhỏ cười nói bên trong.



Minh Lãng nhắm hai mắt cẩn thận nghe, cố gắng phân biệt ra âm thanh nào là thuộc về Quý Thần Ly, Quý Thần Ly cười hai tiếng, Quý Thần Ly nói ba câu, Quý Thần Ly......!

Quý Thần Ly, Quý Thần Ly, trong đầu óc Minh Lãng chỉ có Quý Thần Ly.



Ghế trúc trước cửa cô nhi viện còn chưa thu, Minh Lãng ngồi xuống, chiếc ghế niên đại cao, kêu lên kẽo kẹt, vì thế Minh Lãng lại nhớ tới ngày đó, Quý Thần Ly như đại gia ngồi trước cửa uống trà, cầm ấm trà sứt mẻ như đồ cổ, như một con nhím toàn thân dựng gai nhìn Minh Lãng.



Đào Nguyên ở phòng bếp cắt rau, Quý Thần Ly đi theo hỗ trợ, Phong Thái và Phương Thời mang theo các bạn nhỏ vẽ tranh chơi trò chơi, Đào Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì, lớn tiếng hô: "Bối Bối, con ra ngoài cửa thu ghế vào!"

"Vâng ạ." Bối Bối là cô bé để tóc hai bím, lạch bạch chạy đến cửa lấy ghế, phát hiện trên ghế có người ngồi, "A......!A di......" Bối Bối có điểm sợ hãi tiến lên.



Minh Lãng xoay người, trên mặt cô biểu cảm quá lạnh, Bối Bối sợ tới mức lui về phía sau hai bước.



Minh Lãng thả lỏng cảnh giác, hòa hoãn biểu tình, thậm chí nỗ lực từ trên mặt cố nặn ra một chút tươi cười, "Con có việc gì thế?"

Bối Bối gật gật đầu, "Con muốn ghế dựa."

Minh Lãng nghe vậy đứng lên, dịch sang một bên.



Bối Bối cầm ghế lên liền chạy, chạy đến nửa đường, lại dừng bước quay đầu.



Cô bé nhìn Minh Lãng, cái a di này tuy rằng vẻ mặt hung ác, nhưng mà lớn lên thật xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất thương tâm, vì thế Bối Bối lại cầm ghế đặt xuống sân, "A di, ngồi."

Minh Lãng ngồi xổm xuống, tay sờ sờ đầu Bối Bối, "Con tên gì?"

"Bối Bối."

"Bối Bối, Quý Thần Ly ở bên trong sao?"

"A di hoá ra là tìm Thần Thần tỷ tỷ a? Tỷ tỷ ở! Con đi gọi tỷ tỷ cho a di!" Bối Bối nói xong chuẩn bị chạy vào trong.



"Không cần!" Minh Lãng giữ chặt Bối Bối, "Đừng nói cho tỷ tỷ a di tới."

"Vì sao?" Bối Bối khó hiểu.



"Bởi vì......!A di gây tổn thương cho tỷ tỷ."

Bối Bối chỉ cảm thấy a di đẹp như vậy khổ sở thoạt nhìn thực đáng thương, học động tác Minh Lãng, dùng cái tay béo múp của mình sờ sờ đầu cô, "Vậy a di vì sao không xin lỗi?"

Minh Lãng cười, "Trên đời này có một số việc xin lỗi cũng vô dụng."

Bối Bối hiển nhiên không đồng ý quan điểm này, lắc lắc đầu, chắp tay sau lưng như người lớn, "Mama Đào từng nói, xin lỗi chỉ phân chân thành hay giả dối, không phân biệt hữu dụng hay vô dụng."

Minh Lãng cảm thấy đứa nhỏ này có vài phần đáng yêu, định lấy ra kẹo hay đồ chơi gì đó để tặng, sờ soạng nửa ngày cái gì cũng không có, đành phải xấu hổ sờ mũi, "Vào đi thôi, mama Đào của con chờ sốt ruột."

Bối Bối nhảy nhót vào phòng, Đào Nguyên thấy hai tay con trống trơn, hỏi: "Ghế đâu?"

"Có a di xinh đẹp đang ngồi."

Quý Thần Ly ở bên cạnh đang nhặt đậu que, nghe xong liền vui vẻ cười ha ha, "Còn tuổi nhỏ không học điều tốt, lại đi học người ta nhan khống.



A di kia xinh cỡ nào mà không nỡ lấy ghế đi? Bộ xinh bằng tỷ tỷ sao?"

Bối Bối nhớ tới a di xinh đẹp nói mình làm chuyện có lỗi với Thần Thần tỷ tỷ, cô bé nguyên tưởng nói cho Quý Thần Ly, lại nhớ tới lời a di xinh đẹp dặn, yên lặng cầm kẹo chạy đi vẽ tranh chơi trò chơi với mấy bạn khác.



Quý Thần Ly cười lắc đầu: "Quỷ tinh linh.".