Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời - Chương 45: Ngoại Chương Nội Tâm Minh Lãng




Minh Lãng lúc này mới nhận ra, nữ nhân phổ thông như bụi trần thế gian kia, nàng rõ ràng là độc nhất vô nhị.



Sau khi mất đi, tìm không được một người có thể thay thế.

-----------------------

Không phải mùng một cũng không phải ngày rằm, trăng đêm nay là trăng lưỡi liềm, treo lơ lửng trên ngọn cây cổ thụ đằng xa, dìu dịu chiếu những tia sáng lác đác mỏng manh xuyên qua tán cây.



Tính thời gian, Minh Lãng đã hơn 20 năm không được uống sữa do Quý Thần Ly pha.



Những năm mà Quý Thần Ly không còn, cô sống ngày qua ngày vô tri vô giác, đi tìm rất nhiều đầu bếp nổi tiếng hay vô danh, vung tiền như rác, chỉ để mua một ly sữa táo đỏ long nhãn có tư vị như trước kia.



Nhưng, nhiều năm sau khi nàng qua đời, vẫn không một ai có thể làm ra hương vị như nàng làm.



Tựa như những năm sau khi Quý Thần Ly chết, Minh Lãng chưa bao giờ gặp được một người có nửa điểm tương tự như Quý Thần Ly.



Ban đầu trong lòng Minh Lãng, Quý Thần Ly bất quá chỉ là nữ nhân phổ thông như bụi trần thế gian, con gái dạng này chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ngập tràn sức sống như ánh mặt trời rực rỡ, giống một cây non trong thời kỳ sinh trưởng mạnh mẽ.



Nhưng sinh mệnh của cái cây non này thật ngoan cường, trái tim Minh Lãng rõ ràng là vùng đất đông cứng đến cuốc cũng đục không ra, cây non này lại cố tình bén rẽ trong tim Minh Lãng.



Minh Lãng cho rằng Quý Thần Ly chỉ là một gốc cây nhỏ, nên để mặc nó lớn lên trong lòng.



Thậm chí Minh Lãng có thể cho nàng chất dinh dưỡng, để nàng vĩnh viễn lớn lên ở nơi này.



Ai ngờ Quý Thần Ly lại là loại cỏ độc đâm thấu ruột, thử nghĩ xem tâm địa đến cỡ nào mới dùng tính mạng người khác làm lợi thế để áp chế đàm phán? Trên người Hàn Hân Viễn là mạng của Hàn phụ Hàn mẫu chết vì Minh Lãng, cộng thêm cả chính Hàn Hân Viễn nữa là ba mạng người! Quý Thần Ly sao dám dùng cái này để đe dọa?

Minh Lãng dùng thời gian bảy năm để cố nhổ cái gốc cây mang kịch độc này khỏi tim, cố ý không xem không nghe không cho nàng chất dinh dưỡng, Quý Thần Ly quả nhiên khô héo.



Nhưng, Minh Lãng lại sinh ra buồn bã vô cớ.



Quý Thần Ly cứ ở một chỗ nửa chết nửa sống mà héo hon, nhìn qua không còn có thần khí trước kia, lại kiên quyết không chết héo ngay lập tức.



Thiếu sức sống như thế, Minh Lãng bắt đầu hoài niệm cây nhỏ sinh cơ bừng bừng trước kia, cho nàng một ít chất dinh dưỡng, nàng liền liều mạng để lớn lên, lớn đến nơi Minh Lãng chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy.





Minh Lãng nghĩ, giá mà Quý Thần Ly khi trước có thể quay lại thì thật tốt.



Không thể quay lại.



Ở nơi Minh Lãng thấy được, Quý Thần Ly vẫn luôn ở trong góc thoi thóp héo dần.



Nhưng trong lớp đất mà Minh Lãng nhìn không tới, rễ Quý Thần Ly đã thối rữa hoàn toàn.



Cái cây như vậy, cho dù là cây non hay là cỏ độc, đều không thể lại phát triển thành hình dáng Minh Lãng muốn.



Đến khi Quý Thần Ly bị ung thư dạ dày phải nằm viện, Minh Lãng rốt cuộc nhận ra người đã khô héo bao lâu nay thực sự sẽ rời bỏ mình, cô bắt đầu sợ hãi không lý do.



Bất kể là sinh cơ bừng bừng hay là thoi thóp, Quý Thần Ly đã sớm sinh trưởng trong tim Minh Lãng, rễ nàng đã đâm thật sâu xuống tim Minh Lãng.



Nếu nhổ tận gốc, chắc chắn sẽ nhổ theo cả mảnh tim đầm đìa máu chảy của cô.



Minh Lãng nghĩ, cứ héo hon không dinh dưỡng như vậy cũng được, chỉ cần người còn ở, cô không dám lại xa cầu cái gì, chỉ cần từ giờ trở đi lại từ từ cho người nọ chất dinh dưỡng, nàng sớm hay muộn có một ngày sẽ chậm rãi lớn lên.



Sớm hay muộn có một ngày.



Nhưng Minh Lãng không hiểu quyết tâm của Quý Thần Ly.





Quý Thần Ly một khi ở trong lòng âm thầm quyết định chuyện gì liền tuyệt không do dự.



Nàng tựa hồ không bao giờ quan tâm đến hậu quả, kết hôn với Minh Lãng cũng thế, nghênh đón cái chết cũng vậy.



Quý Thần Ly căn bản không nghĩ tới phương án nhìn như hoàn mỹ viên mãn là từ từ một lần nữa trưởng thành "cây nhỏ sinh cơ bừng bừng".



Khi nàng sống không nổi, dứt khoát kiên quyết chặt đứt gốc rễ của mình, không chút che dấu mà chết trước mắt Minh Lãng, không hề báo trước, khiến Minh Lãng chấn kinh.



Thay vì chậm rãi khô héo rồi chết trong diện mạo xấu xí, thà ra đi khi còn tức giận để chết trong bộ dạng hoa lệ thịnh phóng nhất.



Quý Thần Ly chết, không nghĩ xem đoạn rễ còn lại của mình sẽ ra làm sao.



Đương nhiên, nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng mình thế nhưng thật sự cắm rễ trong tim Minh Lãng.



Sau đó, đoạn rễ còn lại của Quý Thần Ly cắm trong tim Minh Lãng chậm rãi hư thối, tính cả trái tim cô cùng nhau bị ăn mòn sạch sẽ.



Minh Lãng ngày này sang ngày khác nhớ kỹ dáng vẻ Quý Thần Ly khi chết.



Quý Thần Ly không ở ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba......!Minh Lãng bắt đầu chú ý tới hết thảy dấu vết Quý Thần Ly lưu lại trong ngôi nhà này: bàn chải đánh răng với cốc súc miệng Quý Thần Ly sử dụng hằng ngày, khăn lông Quý Thần Ly treo trên giá, quần áo Quý Thần Ly từng mặc còn giữ khí vị thoi thóp thuộc về nàng, bình rượu xái rỗng không bị Quý Thần Ly ném vào sọt rác, còn có......!sổ nhật ký của Quý Thần Ly, một ngăn kéo toàn sổ nhật ký, bên trong quyển ngoài cùng kẹp nhẫn cưới của hai người.



......!

Ngày 11 tháng 6 năm XXXX, thời tiết, nắng

Hôm nay tôi phải gả cho Minh Lãng.



Đúng hơn, là Minh Lãng phải gả cho tôi.



Muốn thật nhanh nhìn thấy Minh Lãng mặc áo cưới tôi chuẩn bị cho, chị ấy đẹp như vậy, nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.



Thật tuyệt nếu tường phòng ngủ của tụi tôi có thể treo ảnh cưới của tôi và Minh Lãng.



Treo ở bức tường đối diện đầu giường, mỗi sáng tỉnh dậy là có thể nhìn đến thịnh thế mỹ nhân của vợ yêu, hì hì.



Đáng tiếc Minh Lãng sẽ không đáp ứng.



......!

Ngày 20 tháng 7 năm XXXX, thời tiết, âm u

Hôm nay tham gia một chương trình tống nghệ, toàn thân trên dưới như sắp rã rời.



Vốn dĩ định trực tiếp ở lại khách sạn phụ cận, nhưng vẫn bắt chuyến bay rạng sáng trở về.





Bằng không lỡ như Minh Lãng về nhà, chị không nhìn thấy tôi.



Đã một tháng không gặp Minh Lãng, nhớ chị.



......!

Ngày 30 tháng 7 năm XXXX, thời tiết, mưa to

Hôm nay cả ngày mưa to, nhưng là Minh Lãng đã trở lại, chị rốt cuộc đã về rồi! Vui vẻ!

Làm cho chị một bữa cơm, nhưng một miếng chị cũng không ăn, khổ sở.



......!


Ngày 1 tháng 8 năm XXXX, thời tiết, mưa

Hai ngày này trời luôn mưa, Minh Lãng mỗi ngày đều về nhà.



Có phải chỉ cần trời mưa thì chị sẽ về nhà? Thật hy vọng mưa này vĩnh viễn đừng tạnh.



Hôm nay nhân lúc Minh Lãng không chú ý rải một đống muối vào đồ ăn, nhưng chị cư nhiên vô thanh vô tức ăn hết! Đáng sợ! Nhất định là chị trộm tránh ở thư phòng uống lên rất nhiều nước, hì hì.



Minh Lãng nhà tôi đến cả khi muộn tao vẫn thật xinh đẹp ( chảy nước miếng).



Ngày mai liền phải tiến tổ đóng phim, vài tháng không ở nhà, thật muốn ngày nào cũng nhìn thấy Minh Lãng.



......!

Ngày 3 tháng 1 năm XXXX, thời tiết, âm u

Hóa ra Minh Lãng bị mất ngủ trường kỳ.



Hai ngày trước nhờ quản gia làm cho chị ly sữa an thần, nhưng hôm nay là tôi tự tay pha cho chị, không ngờ chị thế nhưng không phát hiện.



Ha ha ha, Minh Lãng rốt cuộc chịu ăn thứ gì đó tôi làm! Tiếp tục cố lên!

......!

Ngày 27 tháng 2 năm XXXX, thời tiết, nắng

Say rượu đau đầu.



Ngày hôm qua cầm cúp Ảnh hậu, chỗ ngồi của Minh Lãng trên khán đài luôn trống không.



Chị đi tổ chức sinh nhật cho Hàn Hân Viễn.



Bánh kem đẹp ghê, ừm, sinh nhật vui vẻ.



Tôi nghĩ có một số việc tôi thật sự cầu không được.



......!

Ngày 11 tháng 6 năm XXXX, thời tiết, âm u

Tôi ở bệnh viện, Đào Nguyên tỷ đã chết.



Tôi không còn nhà nữa.



Nhưng tôi nhớ ra, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Minh Lãng.



Minh Lãng, từ hôm nay em không nhà để về nữa, chị ở nơi đâu?

......!

Nhật ký Quý Thần Ly, rất nhỏ vụn, ghi chép đều là chút lông gà vỏ tỏi việc nhỏ.



Chính là mỗi một tờ đều có tên Minh Lãng.



Chữ Quý Thần Ly không quá đẹp, hơn nữa bút tích rất nguệch ngoạc hỗn độn.



Duy chỉ có tên Minh Lãng, quyên tú tinh tế đứng giữa một đống chữ viết ngoáy, đẹp như không phải cùng một người viết.



Nhật ký đột ngột dừng lại ở nửa năm trước khi nàng qua đời.



......!

Ngày 11 tháng 6 năm XXXX, thời tiết, nắng




Tôi bị ung thư dạ dày.



......!

Trang này đặt nhẫn cưới của Quý Thần Ly.



Viên kim cương khổng lồ lấp lánh dưới ánh đèn bàn, ánh sáng rực rỡ sáng rọi hội tụ trên dòng chữ nhỏ đó.



Đây là ngày duy nhất, Quý Thần Ly không nhắc đến tên Minh Lãng.



Cũng là ngày duy nhất, một câu ngắn ngủi trong nhật ký, mỗi một chữ đều đoan chính tinh tế như cái tên Minh Lãng mà nàng viết.



Sau trang này, tất cả đều trống trơn, một chữ cũng không có.



Một ngăn kéo sổ, nhật ký suốt 6 năm, gần 2.200 trang, ghi lại toàn bộ quá trình Quý Thần Ly từng ngày khô héo.



Minh Lãng luôn nghĩ nếu như Quý Thần Ly có thể trở lại như khi xưa thì thật tốt.



Nhưng cô chưa từng nghĩ tới là ai đã khiến Quý Thần Ly khô héo từng chút một như thế này.



Bữa ăn Quý Thần Ly tự tay làm bị đổ vào thùng rác, váy cưới Quý Thần Ly tĩnh tâm chuẩn bị bị vứt sang một bên, còn có Quý Thần Ly khàn cả giọng cầu xin.



Minh Lãng đích thân đẩy Quý Thần Ly đến bờ vực, thậm chí cầm dao buộc nàng nhảy xuống dưới, nhưng quay ngược lại chỉ trích Quý Thần Ly, hỏi nàng vì sao thay đổi.



Minh Lãng ở lại cả đêm trong căn phòng ngủ lẽ ra thuộc về cô và Quý Thần Ly, đọc nhật ký suốt đêm.



Quản gia không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết từ phòng ngủ ả dâu tiện nhân của Minh Lãng truyền đến tiếng nức nở nghẹn trong cổ họng.



Nghe thật cuồng loạn, kinh dị như quỷ hồn.



Quản gia nửa đêm tỉnh giấc, lạnh toát sống lưng, còn tưởng rằng là Quý Thần Ly chết không nhắm mắt tới tìm Minh gia tính sổ, trùm chăn che kín đầu run cầm cập suốt cả đêm.



Sau đó Minh Lãng dọn về phòng ngủ có hương vị Quý Thần Ly, chính là có ích gì đâu? Quý Thần Ly đã chết, hiện tại khí vị nàng dù còn, kiểu gì cũng sẽ chậm rãi tiêu tán.



Quý Thần Ly biến mất khỏi thế giới này, từ nay về sau không còn có một người như vậy nữa.



Một người cả thế giới của nàng chỉ có Minh Lãng, mãn tâm mãn nhãn đều là Minh Lãng, như thể trời sinh chính là vì Minh Lãng mà sống.



Minh Lãng trưởng thành đến ngày hôm nay, đi từng bước một ngồi lên vị trí gia chủ Minh gia, cha mẹ quan tâm chăm sóc cho Minh Diễm tuổi nhỏ ốm yếu, mấy kẻ còn lại vây quanh cô bất quá chỉ là ham muốn quyền thế Minh gia sau lưng cô mà thôi.



Chỉ có một người kia, nhìn đến nhớ đến đều là Minh Lãng, bị đích thân Minh Lãng hại chết.



Cho đến khi Quý Thần Ly chết được hai năm, Minh Lãng đột nhiên có loại dự cảm kỳ quái.



Cô cảm thấy Quý Thần Ly chưa chết, Quý Thần Ly ở một góc nào đó trên thế giới này vẫn đang sống bình an.



Nhưng cô lật tung cả Trái Đất lên để tìm kiếm, vô số bóng dáng tương tự, không có một người là Quý Thần Ly.



Minh Lãng lúc này mới nhận ra, nữ nhân phổ thông như bụi trần thế gian kia, nàng rõ ràng là độc nhất vô nhị.



Sau khi mất đi, tìm không được một người có thể thay thế..