Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới

Chương 171: Halloween Dường Như Không Phù Hợp Với Dị Giới




Ngày 52 – Ban Ngày, Dã Ngoại

Mọi người đều cực kỳ năng động khi Haruka-kun ở gần. Nhưng lại có vẻ cô đơn khi cậu rời đi. Có bạn bè xung quanh, chúng tôi ổn, nhưng mọi người đều khó khăn. Haruka-kun là người duy nhất mà họ có thể hành động như được nuông chiều, vì vậy họ không thể không hành động vòi vĩnh với Haruka-kun, người đã tự mình xoay xở để sống sót, tự mình chiến đấu vượt qua mọi thứ, tự mình đến giải cứu chúng tôi. Sức mạnh đó khiến họ khao khát, phụ thuộc vào nó.

Bị tách khỏi cha mẹ và gia đình đã nuông chiều mình từ nhỏ, cuối cùng họ lại dành những cảm xúc đó cho Haruka-kun.

「Cậu ấy đã đi rồi sao? Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ sao?」

「Ừm. Và cậu ấy nói rằng cũng đã hoàn thành việc khai quật.」

「Vì cậu ấy giao tất cho tụi mình vào buổi sáng nên cậu ấy cũng làm việc vào buổi tối sao?」

「Hay đúng hơn là cậu ấy đến đó để đào thêm mithril vì cũng đang bận nâng cấp trang bị?」

「Aaa~a. Hôm nay đến lượt áo choàng của tớ được nâng cấp mithril ~ ? Nó quá chật ở phần ngực ấy ~ , nên có lẽ tớ nên yêu cầu sửa luôn ha ~ ?」

「「「Vậy, à, vất, vả, nhỉ.」」」

Haruka-kun đã rời đi để đặt những cái bẫy mới trong Mê Cung Giả. Được nghỉ một ngày, cậu sẽ làm nhiều việc hơn, chúng tôi cố gắng chăm sóc cậu, cuối cùng chúng tôi lại bị chăm sóc, và cậu không ngủ chút nào. Suốt thời gian này.

Cậu khẳng định rằng đó là tác động của các danh hiệu, và điều đó có lẽ đúng. Nhưng cậu đã ngừng ngủ từ lâu rồi.

Tối nay cậu có lẽ sẽ lại dành cả đêm để làm việc, trong khi càu nhàu rằng bận rộn hay buồn ngủ. Và khi chúng tôi cảm thấy chán nản, và sắp khóc, cậu sẽ nói 『Sản phẩm mới ra mắt nè? Đến đây đi, tiền dô!』, một lần nữa, cổ vũ chúng tôi.

Và rõ ràng là cậu hiếm khi ngủ.

Kể từ khi cậu giết Tanaka-kun.

Kể từ khi hai ngôi làng đó bị phá hủy.

Cậu tỏ ra vui vẻ khi mọi người đều mỉm cười.

Cậu cũng có vẻ thích thú khi đùa giỡn với Oda-kun, Kakizaki-kun và những người khác.

Angelica-san và Slime-san luôn ở bên cạnh cậu ấy.

Thời gian có thể giải quyết được vấn đề này.

Nhưng theo thời gian, số lượng những thứ mà Haruka-kun muốn bảo vệ cũng ngày càng tăng. Đến giờ, cậu đang cố gắng bảo vệ cả biên giới.

Haruka-kun, người đã mất từng thành viên trong gia đình kể từ khi còn nhỏ, không thể chịu đựng được cảnh người khác chết.

Cậu cảm thấy đau khổ nếu không có ai mỉm cười, vì vậy cậu đã chọn không kết bạn.

Dạo này cậu có vẻ vui vẻ, được mọi người vây quanh, nhưng cũng chính vì thế, cậu cố gắng hết sức để khiến mọi người mỉm cười.

Không thể chịu đựng được cảnh người khác chết, cậu đã phải giết người, và kết quả là cậu lại trở về con người như lúc mất cả gia đình.

Cậu đang tự hành hạ mình một cách vô trách nhiệm, giống như lúc trước, cố gắng cứu mọi người và giải quyết mọi chuyện.

Thật tốt khi Haruka-kun, người vẫn luôn cô đơn cho đến tận bây giờ, đã tìm được thứ gì đó để bảo vệ, nhưng cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được điều đó, vì vậy cậu không ngần ngại hy sinh mạng sống của mình.

Kể cả khi có thứ gì đó có thể sửa chữa theo thời gian, thì thời gian đó cũng không đủ. Thế giới này có quá nhiều thứ có thể khiến một người mất mạng.

Những nữ sinh, những người cư xử hư hỏng với cậu như họ đã làm với gia đình, và Haruka-kun, người mà điều đó trùng khớp với gia đình đã mất của mình, đã đi quá xa để bảo vệ họ.

Có lẽ không còn cách nào khác để giải quyết vấn đề này ngoài việc trở nên mạnh mẽ hơn và bảo vệ Haruka-kun, nhưng thời gian thì quá ít. Quá nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong hai tháng.

Nhiều khả năng, khi cậu trở về quán trọ, cậu sẽ lại nói 『Đến giờ ăn tối ròy ~ 』, cố gắng làm mọi người vui vẻ, trong khi giả vờ rằng đó chỉ là một sự phiền phức.

Và để tránh được cảm ơn, cậu sẽ cố gắng tự coi mình là kẻ xấu, hành động như thể cậu đang kiếm được lợi nhuận lớn từ việc đó.

Cậu kiên quyết phản đối việc được cảm ơn. Cậu đơn giản là không cho phép điều đó, tự nhủ rằng mình không xứng đáng được biết ơn, có lẽ, vẫn không thể tha thứ cho bản thân vì sự bất lực của mình.

Vậy thì đó hẳn là lý do. Cậu có thể chiến thắng mọi thứ mặc dù chỉ số và kỹ năng yếu. Cậu đang sử dụng mọi biện pháp cần thiết để bảo vệ những gì mình muốn, sử dụng mọi phương pháp có thể để tiếp tục đấu tranh. Cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho sự bất lực của chính mình.

Có lẽ tốt nhất là không nên để cậu chiến đấu thêm nữa, nhưng nếu có ai đó mất mạng vì điều đó, Haruka-kun sẽ suy sụp.

Nhưng nếu Haruka-kun mất mạng, thì các nữ sinh sẽ tan vỡ, tôi cũng sẽ tan vỡ.

「Khi cậu ấy trở về, tụi mình phải thông qua nghị quyết tăng lượng đồ ngọt. Tớ tự hỏi bữa tối sẽ ăn gì nhỉ?」

「Tớ tự hỏi sản phẩm mới tiếp theo là gì? Hãy nhờ Angelica-san điều tra nhé!」

「「「Tại sao cậu ấy có thể may tất nhưng lại không thể may đồ lót nhỉ?」」」

Tôi phải có khả năng bảo vệ họ. Đó là lý do tại sao tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, như Haruka-kun đã chỉ cho chúng tôi. Mặc dù yếu hơn tất cả mọi người, cậu vẫn có thể cứu được mọi thứ.

「Tớ rất tiếc phải nói rằng, nhưng trong một thời gian, trang bị sẽ được ưu tiên. Việc nâng cấp trang bị bằng mithril cho mọi người là ưu tiên số một phải không?」

「「「Eeeeeh ~ ? Thật tàn nhẫn!」」」

Chậm rãi, nhưng mọi người đều đang hồi phục. Họ không đầu hàng số phận, họ đang bắt đầu tự giải quyết.

Dần dần họ có được quyết tâm sống trong thế giới này. Bởi vì Haruka-kun đã bảo vệ được chúng tôi, lần này, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.

Nhưng tôi không nghĩ sự hư hỏng này sẽ sớm biến mất? Những món đồ ngọt và quần áo này hấp dẫn quá!

「Tui về rồi đây. Kiểu vậy? Hay đúng hơn là tui trở lại để ăn tối? Tui tìm thấy bí ngô trong làng trên đường trở về, vậy là lễ hội bí ngô? Bị Chơi khăm hay bị Đâm!」 <Tluc: Tựa như câu "Cho kẹo hay bị ghẹo" của Halloween.>

「「「Chào mừng trở về. Cậu định làm gì với những quả bí ngô này?」」」

Tại sao lại phải lựa chọn giữa bị chơi khăm hay bị đâm? Bị đâm sẽ chỉ là một cuộc chiến thôi mà? Và nếu cậu đi khắp nơi phân phát kẹo trong khi hỏi liệu có được phép chơi khăm họ không, cậu có thể bị tố cáo đấy? Mọi thứ đều sai, như mọi khi. Ngay từ đầu, tại sao 『Tui về rồi đây』 lại được theo sau bởi 『Kiểu vậy?』 với một dấu chấm hỏi? Cậu không thể áp dụng dấu chấm hỏi đó cho 『Bị Đâm!』 và tự trả lời sao? Cậu chỉ không thể chờ để đâm ai đó.

Cậu đã trở lại. Mọi người lại náo loạn một lần nữa, bị trêu chọc bởi các cô gái Haruka-kun đang chạy quanh nơi này. Cậu vẫn là Haruka-kun như mọi khi.

Sau khi buổi dã ngoại kết thúc, mọi người trở về quán trọ, đi bộ qua thị trấn ồn ào và náo nhiệt.

Lễ hội bí ngô bắt đầu khi chúng tôi đến quán trọ. Có vẻ như cậu đã mua cả một đống bí ngô để ăn nấm. Điều đó có nghĩa là cậu đã tiêu hết tiền trợ cấp. Bị mắng là cần thiết.

「「「Bánh bí ngô ~ ! Lễ hội bí ngô ~ !」」」

Cậu hẳn đã nghe mọi chuyện từ Angelica-san và đang cố gắng làm chúng tôi vui lên. Dù sao thì bí ngô cũng là món ưa thích của Lớp Phó C-san.

Hôm nay chúng tôi đi mua sắm vui vẻ, như thường lệ, Lớp Phó C-san cũng đang tận hưởng, vừa đi vừa ngân nga một bài hát trong khi xem quần áo. Vâng, ngân nga một bài hát.

Một bài hát về những người thân yêu ở xa, cô đã tự ngân nga nó. Đó là lý do tại sao tôi cũng nhớ đến họ, tôi không thể dừng lại.

Những người khác nghe thấy cũng nức nở, chịu đựng, cố gắng giữ nụ cười tươi nhất có thể.

Đó là lý do tại sao lễ hội bí ngô này diễn ra, mặc dù cậu cố gắng coi đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, 『Một lát 500 Ere, quaoo, tiền dô!』, là những gì cậu đang nói.

Cậu hẳn đã nghe mọi chuyện từ Angelica-san, và đi tìm bí ngô. Mặc dù cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó trong sự giả vờ độc ác cố chấp của mình. Nhưng điều này là chắc chắn, cậu luôn là thủ phạm, và luôn làm điều đó với sự hiểu biết đầy đủ.

「Còn có bí đỏ luộc nữa á? Tui thấy nó không hợp với bánh bí đỏ, nhưng tui có mà? Ờ thì, tui là người làm ra nó, nhưng đừng trách tui chứ? Tui không biết gì về sự đối kháng phức tạp giữa bánh bí đỏ và bí đỏ luộc đâu nhé? Vậy nên tui vô tội.」

Món này rất ngon, nhưng chúng tôi không thể giải quyết được sự đối kháng phức tạp giữa bánh bí ngô và bí ngô luộc. Tuy nhiên, khoai tây chiên bí ngô lại rất được ưa chuộng! Súp bí ngô và bánh bí ngô cũng rất được thích và đã bán hết sạch. Nhưng theo Haruka, nếu không có phô mai, kem, hoặc mirin, hoặc rượu vang đỏ, cậu sẽ gặp rắc rối với thực đơn. Mặc dù mọi thứ đều rất ngon?

Lớp Phó C-san đang ăn bí ngô luộc với đôi mắt đẫm lệ.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)