Chiến Thần Bất Bại

Chương 387




Khiến cho Tháp Đốn chú ý chính là bên trong một chỗ sân bãi trống trải cách đó không xa kỵ binh đang tu luyện.

Đó là một đội kỵ binh mười người, trong cự ly sáu trăm mét bắt đầu hướng mụ tiêu phía trước xung phong. Khi cách mục tiêu phạm vi hai trăm mét, tốc độ bọn họ tới cực điểm, thanh thế cực kỳ kinh người. Nhưng trong quá trình xung phong như vậy, đội hình vẫn chính xác hệt như đo vẽ vậy.

Đội ngũ chỉnh tề thẳng tắp giống như một thanh trường mâu.

Tháp Đốn không tự kìm hãm được hít vào một hơi lãnh khí. Tinh hồn mã tốc độ đã đạt được cực hạn. Xung phong cao tốc như thế, muốn bảo trì đội hình nghiêm chỉnh như thế, độ khó cực cao, Tháp Đốn am hiểu quân lữ sao lại không biết?

Cả chi đội ngũ xung phong tựa như một thanh trọng mâu lao đi, thế lớn lực trầm, đáng sợ đến cực điểm.

Nếu địch nhân ở phía trước sẽ chỉ nhìn thấy vị võ giả hàng đầu đội ngũ.

Càng làm cho Tháp Đốn cảm giác bất khả tư nghị là cước bộ mười con Tinh hồn mã như nhịp trống, mười con như một. Trong đầu lão giả tưởng, nếu là chính mình gặp xung phong như vậy nên ứng đối như thế nào. Tiếng vó chỉnh tề như thế, gấp gáp, trầm trọng gây khiếp tâm hồn người ta thế nào!

Nhưng vào lúc này, một tiếng thét rung trời như sét đánh phá không.

"Sát!"

Tháp Đốn giật mình, chỉ thấy mười ánh đao, phút chốc kết hợp thành nhất thể, kèm theo quang ngân kéo dài, lẫn cả gào thét trùng điệp, giống như một thanh quang mâu thế lớn lực trầm, chuẩn xác đánh lên mục tiêu.

Oanh!

Mục tiêu trong nháy mắt bị đánh tan, tứ phân ngũ liệt!

Sắc mặt Tháp Đốn đại biến.

Mười người xung phong xong, thả chậm tốc độ, nhưng lúc này, mười người vẫn đều đặn nhịp nhàng, bước tiến không chút loạn, tựa như có một sợi dây vô hình nối mười người lại với nhau.

Đường Nhất nghiêm mặt, sắc mặt xạm cả lại.

Mười người vừa mới rồi xung phong ở trước mặt hắn, miệng câm như hến.

"Chỗ nào còn chưa làm tốt?" Đường Nhất lạnh lùng hỏi.

Tên võ giả cầm đầu cố lấy dũng khí: "Đao mang hợp công sau cùng còn chưa làm tốt."

Nếu như đao mang hợp công sau cùng hoàn thành tốt, đao mang sẽ mỏng như cánh ve, như vậy mới có thể càng thêm sắc bén, mục tiêu sẽ bị cắt thành hai nửa ngọt lịm chứ không phải tứ phân ngũ liệt. Mục tiêu tứ phân ngũ liệt nhìn qua thì thanh thế đáng sợ, kỳ thực cũng nói rõ lực lượng phân tán không đủ tập trung. Đao mang không đủ tập trung sẽ khuyết thiếu xuyên thấu lực.

"Luyện tiếp năm mươi lần." Đường Nhất lạnh lùng hô.

Mười người như được đại xá, vội vàng cùng lớn tiếng đáp: "Vâng!"

Đường Nhất không để ý tới bọn họ, mặt không biểu tình hô: "Tổ tiếp theo."

Tháp Đốn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình tu luyện, thủ hạ của lão cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ tệ. Trong ánh mắt vừa mới rồi có sự xem thường và khinh miệt đều biến đi đâu mất hết.

Thần sắc Tháp Đốn khôi phục như thường, nhìn lướt qua Tiếu Tư Vân rồi hỏi: "Thế nào?"

Tiếu Tư Vân miệng đầy cay đắng: "Một đối một chúng ta thắng, nếu như mười đối mười, bọn họ thắng." Hắn am hiểu phân tích tính toán, tận mắt nhìn thấy đối phương tu luyện trong lòng đã có kết quả rồi.

Tháp Đốn trầm mặc không nói, kết quả này không làm cho lão cảm thấy ngạc nhiên.

"Hắn là minh hữu của chúng ta, bọn họ càng cường đại đối với chúng ta càng có lợi." Lời Tháp Đốn nói làm cho sắc mặt đám Tiếu Tư Vân hơi trì hoãn. Không sai, bây giờ Tiên Nữ tọa ngoài lo trong sầu, minh hữu càng cường đại, tự nhiên bọn họ lại càng an toàn.

Đường Nhất hoàn thành huấn luyện, đi tới trước mặt mọi người: "Các vị tìm ta có chuyện gì?"

Sắc mặt đám người Tiếu Tư Vân thoáng cái trầm xuống, hành vi của Đường Nhất thực sự quá thất lễ. Tốt xấu gì thì bọn họ là khách, đáng lẽ phải thỉnh bọn họ nhập tọa, một chén nước trà cũng không có.

Tháp Đốn vẫn âm thầm quan sát Đường Nhất, lần đầu tiên lão trông thấy binh đoàn do hồn võ tướng chỉ huy. Hồn võ tướng chỉ huy binh đoàn cực kỳ hiếm thấy, Hồn tướng võ trong cảm nhận của người bình thường chỉ là tôi tớ mà thôi. Đa số võ giả đều tâm cao khí ngạo, ai nguyện ý nghe lệnh tôi tớ, thủ hạ chứ? Làm sao lại đưa tính mệnh giao phó ra được.

Thế nhưng, Tháp Đốn có thể nhìn thấy những binh sĩ Sài Lang tộc này có sự kính nể lẫn tôn trọng phát ra từ nội tâm đối với Đường Nhất.

Lão đột nhiên hỏi: "Đường tướng quân, không biết trận hình xung phong này có tên gọi là gì?"

"Xin đừng gọi ta là tướng quân, quân hàm ta là chuẩn úy." Đường Nhất chỉnh lại sai lầm Tháp Đốn, nói tiếp: "Bọn họ hiện đang tu luyện có cái tên gọi là Trọng mâu xung phong." truyện được lấy tại Truyện Full

Trọng mâu xung phong là một loại xung phong chiến thuật của Binh đặc biệt vì Binh đoàn Sài Lang mà tự nghĩ ra. Binh đoàn Sài Lang, trong cơ thể binh sĩ có Huyết mạch Sài tộc đều đã thức tỉnh, Huyết mạch Sài tộc có đặc điểm là tâm ý tương thông, nhưng mà nhiều nhất chỉ có thể sản sinh cảm ứng với hai vị đồng bạn, bởi vậy chiến thuật Trọng mâu xung phong tái vô cùng thích hợp đối với bọn họ.

Tuy rằng Binh đoàn Sài Lang tại trong mắt Binh, chỉ là binh đoàn pháo hôi, nhưng mà nỗ lực và chấp nhất của Đường Nhất đã đả động lão. Trình độ Binh tại phương diện này cực kỳ cường đại, chẳng mấy chốc đã sáng tạo ra loại chiến thuật đặc biệt này, nó cực kỳ thích hợp với Sài Lang tọa.

Tháp Đốn gật đầu, Trọng mâu xung phong tên này cực kỳ hình tượng, thế nhưng lão chú ý về cái câu "Chuẩn úy"Đường Nhất đã nói nhiều hơn.

Ở Thiên lộ chòm sao rất nhiều, mỗi cái đều tự theo ý mình, bởi vậy quân hàm có chút hỗn loạn, nhưng mà vô luận ở chòm sao nào thì quân hàm chuẩn úy đều là một quân hàm khá thấp, tuyệt không có khả năng thống lĩnh một binh đoàn.

Nhưng điều này cũng có thể nói lên là, hệ thống quân hàm đối phương hẳn là lớn hơn rất nhiều tưởng tượng của bọn lão.

Tháp Đốn và Tiếu Tư Vân liếc nhau, Tiếu Tư Vân tâm tư mẫn tiệp tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, hai người có thể nhìn thấy trong mắt lẫn nhau sự kinh ngạc và căng thẳng.

"Lần này Tệ nhân đến đây, là muốn hỏi quý phương vì sao lại xâm chiếm lãnh địa Tiên Nữ tọa chúng ta?" Tháp Đốn cũng không bởi vì chấn động vừa mới rồi mà chân tay co cóng, trầm giọng nói bằng ngôn từ nghĩa chính: "Đây là Tiên Nữ tọa, quý phương không báo một tiếng nào mà hung hãn tiến nhập tệ tọa, hơn nữa không được bên ta đồng ý đã thành lập binh doanh tại đây, điều này bên ta tuyệt không cho phép!"

Đường Nhất nhìn lão: "Ngươi nói những điều này, không trong phạm vi chức trách của ta, ta chỉ tiếp thu mệnh lệnh của Đường Thiên đại nhân. Nếu như ngươi có nghi vấn gì thì xin tìm đại nhân thương lượng. Ta có quân vụ tại thân, xin lỗi không tiếp được rồi."

Dứt lời Đường Nhất bèn bỏ đi.

Tháp Đốn tức giận lắm, đi khỏi binh doanh ngay.

"Lúc trước ta quá coi thường bọn họ rồi, phạm tối kỵ khinh địch." Giọng Tiếu Tư Vân cực kỳ xấu hổ, hắn đang tự mình kiểm điểm.

Tháp Đốn lắc đầu: "Không riêng gì ngươi, chúng ta đều phạm điều tối kỵ này. Nói kết quả quan sát của ngươi xem."

Tiếu Tư Vân trở nên nghiêm túc hẳn: "Đó tuyệt đối là một binh đoàn cực kỳ tinh nhuệ. Binh sĩ tố chất không cao, nhưng mà kỷ luật rất cao bình sinh ít thấy. Trọng mâu xung phong, uy lực tuyệt luân, binh đoàn bình thường, tỷ như chúng ta căn bản không có khả năng chống lại. Thực lực từng binh sĩ bọn họ quá yếu, nếu như cùng bọn họ đối chiến, chúng ta hẳn là phải chọn chiến trường có địa hình phức tạp, tỷ như chiến đấu trên đường phố thành thị, như vậy mới có thể phát huy ưu thế của chúng ta được. Hơn nữa trang bị bọn họ cũng rất kém cỏi, điều này sẽ làm cho khả năng sinh tồn của bọn họ tại trên chiến trường không cao. Trên cơ bản, điều này cho thấy đó là một binh đoàn có phong cách cực kỳ cực đoan, lực công kích trác tuyệt, năng lực sinh tồn yếu."

"Ngươi quan sát rất tỉ mỉ." Tháp Đốn gật đầu, bỗng nhiên chợt chuyển đề tài: "Nếu như bọn họ trang bị chức phẩm chúng ta thì sao chứ?"

"Vậy bọn họ sinh tồn năng lực sẽ tăng lên rất cao." Tiếu Tư Vân không cần nghĩ ngợi mà trả lời ngay.

"Nếu như bọn họ trang bị bí bảo từ chức phẩm dưỡng thành thì sao chứ?" Tháp Đốn hỏi tiếp.

Bỗng nhiên Tiếu Tư Vân nghĩ đến lời đồn về năng lượng thú lúc trước, thoáng cái phản ứng lại bèn thất thanh kinh hô: "Lẽ nào bọn họ cũng có năng lượng thú?"

Tháp Đốn nói: "Năng lượng thú chính là bọn họ bán ra."

Tiếu Tư Vân ngây người tại chỗ, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, gượng cười bảo: "Vậy thì binh đoàn thật đáng sợ rồi."

Tháp Đốn trầm mặc không nói, một lát sau mới nói: "Hàng xóm chúng ta mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng chúng ta, bọn họ ngụy trang quá thành công, không biết điều này đối với chúng ta là chuyện tốt hay là chuyện xấu."

Tiếu Tư Vân an ủi: "Cũng may tố chất từng binh sĩ không mạnh, tiên thiên Sài Lang tọa quá yếu."

"Đúng vậy." Tháp Đốn cảm khái vạn phần.

Binh doanh bên trong, Đường Nhất nghe trinh sát bẩm báo: "Bọn họ đã ly khai."

Đường Nhất phất phất tay: "Tăng cường phòng bị."

Hắn xoay người sải bước vào trong binh doanh, xuyên qua từng sân huấn luyện, nơi đây là chỗ ra của tuyến đường Quý Khâu rồi. Có một tòa kiến trúc thật lớn đang kiến lập, khung xương đồng thau vững chãi vươn lên trời.

Đường Nhất tìm cơ quan sư phụ trách: "Bao lâu nữa có thể hoàn thành?"

"Bẩm đại nhân, còn cần chí ít ba ngày nữa." Đây là cơ quan sư có danh tiếng ở Sài Lang tọa,tuy trình độ không cao, nhưng cứ dựa theo bản vẽ lắp ráp linh kiện vẫn có thể hoàn thành, năng lượng đại sảnh Thiên võ lang viện chính là lão phụ trách lắp dựng.

Đường Nhất nghe nói về năng lượng đại sảnh Thiên võ lang viện thì chẳng cần nói nhiều bèn tìm đến Binh, yêu cầu thành lập một năng lượng quán nhỏ. Hiện tại, vấn đề lớn nhất của binh đoàn Sài Lang, đó là thực lực cá nhân những Sài Lang võ giả này quá kém. Mà năng lượng quán, trong suy nghĩ của Đường Nhất tựa như nắng hạn gặp mưa.

Binh bị Đường Nhất yêu cầu nhằng nhẵng nên không còn cách nào phải đồng ý cho xong, nhưng lão đẩy trách nhiệm Đường Nhất tự thân tới hỏi Đường Thiên.

Đường Nhất không chút do dự bằng lòng ngay.

Linh kiện sử dụng cho một năng lượng quán nhỏ, đối với Tam Hồn thành hiện tại mà nói, chỉ là chuyện cỏn con. Tam Hồn thành đã nghiễm nhiên trở thành cơ quan thành mới trỗi dậy, vô số cơ quan sư mộ danh mà đến. Tái Lôi đã ngưỡng mộ đoàn đội khổng lồ của Phí lão đầu từ lâu nên chẳng cần nói nhiều liền bắt đầu chiêu binh mãi mã, thành lập một đoàn đội cơ quan sư khổng lồ không khác biệt.

Từ khi cơ quan binh đoàn Vĩnh An thành thành lập, danh tiếng cơ quan hồn giáp lập tức bay vọt. Người trong giới Cơ quan đều biết rõ, muốn mua cơ quan hồn giáp phổ thông, Mặc gia là một lựa chọn. Nếu như muốn chế cơ quan hồn giáp loại đặc biệt, loại riêng rẽ vậy thì chỉ có thể tới Tam Hồn thành.

Tam Hồn thành trở nên phồn vinh hơn hẳn, mà căn cứ thanh đồng nguy nga đồ sộ kia trở thành biểu tượng của Tam Hồn thành. Các thành viên không ngừng gia tăng, nguyên bản căn cứ thanh đồng trống trải từ từ trở nên chật chội. Vì vậy, Binh và Tái Lôi thương lượng với nhau rồi bắt đầu mở rộng quy mô.

Binh đã trù tính lặng lẽ mua toàn bộ Tam Hồn thành từ lâu, nếu như không phải sợ sự phản đối thì lão đã thôn tính thô bạo. Lâm gia tiêu vong đầu tiên, Tam Hồn thành đã không còn dung được gia tộc, đối diện căn cứ thanh đồng cường thế, gia tộc không thể không thoái lui.

Mở rộng căn cứ thanh đồng tới ba phần tư Tam Hồn thành, cửa vào Võ hồn điện, quân giới khố đều được nhét vào trong căn cứ thanh đồng.

Tam Hồn thành hùng hậu tài lực làm cho vô số người âm thầm khiếp sợ.

Nhưng mà sự phồn vinh Tam Hồn thành đã hấp dẫn không chỉ cơ quan sư và cơ quan võ giả.

Trong con mắt rất nhiều người, nó màu mỡ như thế làm người ta nhỏ dãi.

Những nguy cơ lặng lẽ tới gần.