Chiến Thần Bất Bại

Chương 656




"Đinh Ốc."

"Uhm." Đinh Ốc trả lời trong vô thức, hắn ngẩng đầu, in vào tầm mắt là khuôn mặt xa lạ, nhưng hiểu vì sao, cái khuôn mặt này hắn lại cảm thấy quen thuộc khó giải thích.

Hắn kinh ngạc mà nhìn đối phương, đối phương cũng kinh ngạc mà nhìn hắn.

Từ trong mắt đối phương, hắn nhìn thấy hình chiếu khô gầy: "Ngươi là ai?"

"Ta là tiểu Quỷ." Binh kiệt lực khắc chế tâm tình bản thân mình, hắn miễn cưỡng nhếch khóe miệng, trông khó coi hơn cả khóc.

Đinh Ốc lắc đầu: "Ngươi thoạt nhìn không ít tuổi."

Mũi Binh thoáng cái cay cay, thanh âm hắn có chút ngắc ngứ: "Đinh Ốc, ngươi không nhớ gì tiểu Quỷ sao? Ngươi không nhớ gì về đội trưởng sao? Ngươi không nhớ gì về A Tín sao? Ngươi không nhớ gì về chúng ta sao?"

Vì sao lại... Vì sao lại như vậy...

"Ngươi nhận lầm người." Đinh Ốc lắc đầu, hắn đứng lên: "Xin cho ta rời khỏi nơi đây, bọn họ nói chỉ có ngươi mới có thể để ta đi được."

"Ngươi muốn đi đâu?" Binh nhìn cái khuôn mặt quen thuộc kia, những ký ức xám xịt trở nên sống động vô cùng, đau đớn khôn kể và bi thương khắp toàn thân.

"Chiến trường." Khuôn mặt Đinh Ốc khô gầy, dị thường kiên quyết.

"Chiến trường..." Binh thì thào.

"Ta muốn đi cứu chiến hữu của ta, bọn họ đang rất nguy hiểm." Đinh Ốc bước đi không quay đầu lại: "Ta không thể để cho bọn họ chết."

Binh cảm thấy trái tim bản thân mình bị bóp nghẹt. Nước mắt giống như hồng thủy vỡ đê, tràn ra chảy xuống. Đinh Ốc đi tới cửa, trong con mắt đẫm lệ của Binh mơ hồ nhìn thấy một bóng lưng, một khô gầy, bóng lưng quật cường.

"Cờ lê, cờ lê, đưa ta cờ lê, mau lên một chút mau lên một chút, con mẹ nó động tác mau lên một chút..."

Thanh âm khóc nức nở Khàn khàn hỗn tạp từ phía sau Đinh Ốc vang lên, Đinh Ốc có điểm nghi hoặc.

"Khớp xương hư hao nghiêm trọng, đưa ta 3 hào linh kiện khớp xương, tất cả động tác mau lên một chút, cố chịu đi, đừng đổ..."

Cước bộ Đinh Ốc không tự chủ chậm lại, câu này không đầu không đuôi có điểm quen thuộc.

"Ta không đi! Ta không đi! Ta đi rồi ai tu sửa cho các ngươi..."

Cước bộ Đinh Ốc càng ngày càng chậm.

"Đội trưởng không được chết, A Tín không được chết, tiểu gia hỏa không được chết..."

Khi cái câu này từ miệng bản thân mình hô lên, Binh cơ hồ khóc không thành tiếng. Binh phảng phất nhìn thấy cái chiến trường chiến hỏa bay tán loạn kia, Đinh Ốc bên trong cơ quan võ giáp hư hao chồng chất như núi, hắn mệt mỏi lắm rồi, tay hắn đang run rẩy, thanh âm hắn đang run rẩy, hắn rất sợ hãi, hắn rất tuyệt vọng, hắn lo lắng cho mọi người...

Hắn chỉ là một gã cơ quan sư a...

Kỳ thực hắn rất nhát gan rất sợ chết...

Binh hận bản thân mình mềm yếu, nước mắt thế nào cũng không ngừng được, hắn không muốn khóc a! Vì sao nước mắt không ngừng được? Mỗi một câu, Binh đều phải dùng hết khí lực toàn thân. Tận mắt trông thấy Đinh Ốc trong quan tài băng, nghe thấy hắn thét chói tai, những lời này mỗi một câu đều in dấu thật sâu ở trong đầu Binh.

Sao đã quên rồi ư?

Đang bước chân đi ra, Đinh Ốc dừng cước bộ lại, nghi hoặc trên mặt không giải được càng lúc càng đậm, những lời nói hỗn loạn này lại khiến cho hắn có một loại cảm giác quen thuộc tự đáy lòng, tựa như bản năng thân thể hắn vậy, thật kỳ quái...

Trong con mắt mơ hồ đẫm lệ của Binh, cái thân ảnh nhỏ gầy mơ hồ kia ngừng lại.

Rất quen thuộc, rất quen thuộc, Đinh Ốc, ngươi nhất định cảm thấy rất quen...

Bởi vì, bởi vì cái lời nói này, ngươi đã hô một vạn năm rồi!

Tròn một vạn năm rồi!

Dù cho trí nhớ của ngươi đã trở thành khoảng trống, dù cho ngươi lần nữa tới thế giới này, dù cho ngươi đã không nhận ra chúng ta, dù cho đây là vận mệnh. Nhưng mà, không quan hệ a, chẳng chút quan hệ a, quải niệm(nhớ mong) mà tử vong một vạn năm vẫn đau khổ không chịu buông bả, nhất định sẽ ở trong hồn phách ngươi lưu lại cái gì đó!

Nhất định sẽ như thế!

Binh ngửa mặt nghiến răng, mặc cho nước mắt chảy tràn trên mặt, hắn giơ hai tay lên cao, tựa như một vạn năm trước, âm thanh khàn khàn rống giận.

"Nam Thập Tự binh đoàn, xông lên!"

Đinh Ốc tựa như bị sét bắn trúng.

Đã lâu lắm rồi Đường Thiên chưa tới Tam Hồn thành, tức thì vô số sự tình tuôn ra ở đây, nhưng mà ai cũng không có cách nào thừ trên tay Tái Lôi đại tỷ đầu cướp Đường Thiên đi.

Tinh thần Tái Lôi phấn khích khôn kể, vừa thấy Đường Thiên tới thì vổ đầu vỗ mặt một trận.

"Lần này mang cái gì trở về? Cái gì? Chẳng mang một thứ gì? Vậy nhớ ngươi có ích lợi gì? Về sau mỗi lần ngươi tới đều phải mang nhiều tài liệu Thánh vực, nhá, ngươi đã thông đồng được vũ khí thương Thánh vực? Vậy thật quá tốt, ngươi hỏi đòi bọn hắn một phần danh sách tài liệu, tống cả tài liệu tới đây, nhá, ngươi tới hay không tới không quan trọng ..."

"Gần nhất nghiên cứu tài liệu Thánh vực có tiến triển rất lớn. Tài liệu Thánh vực, có bản chất khác biệt tài liệu Thiên lộ. Biết đặc thù quan trọng nhất tài liệu chúng ta là cái gì không? Hồn, không sai chính là hồn! Tài liệu Thánh vực sao chứ? Không có hồn, nhưng mà chúng nó trời sinh ẩn chứa một vài pháp tắc. Ngươi chắc muốn hỏi vì sao thế? Bởi vì vị trí hoàn cảnh chúng nó có được năng lượng phi thường nồng nặc. Không sai, pháp tắc và năng lượng kỳ thực không có liên hệ về bản chất, nhưng mà tại những chỗ năng lượng dư thừa, pháp tắc càng dễ sinh thành. Năng lượng tựa như nước, pháp tắc tựa như cá..."

"Ngươi quả thực quá ngu ngốc, nói đến đây còn chưa hiểu ra? Cơ quan hồn giáp a, ngươi suy nghĩ đi, chỉ cần kết hợp hai loại tài liệu, võ hồn tới khống chế pháp tắc, đó chính là tuyệt diệu biết bao nhiêu! Ta Tái Lôi phải sáng tạo cơ quan võ giáp cường đại nhất từ trước tới nay, Thánh giáp, tên này rất lợi hại..."

Đường Thiên nhìn Tái Lôi tóc tai bù xù khuôn mặt đỏ ửng không bình thường, thì nhíu mày, quay sang hỏi Tỳ Ba: "Đã bao lâu nàng chưa ngủ?"

Tỳ Ba sợ hãi đưa mắt liếc nhìn Tái Lôi, nhỏ giọng: "Mười lăm ngày."

"Ngươi mười lăm ngày không ngủ?" Đường Thiên trán nhăn tít.

"Ngủ? Vì sao phải ngủ?" Tái Lôi vô cùng kích động mà huy vũ cánh tay: "Phát hiện chuyện lớn như thế, thời gian vĩ đại như thế, thánh giáp vĩ đại nhất trong lịch sử cơ quan, đang ở trước mặt ta! Lúc này lãng phí thời gian vào việc ngủ, đó chính là tiêu xài! Lãng phí..."

Phanh!

Một thủ đao chém vào cổ Tái Lôi, thanh âm Tái Lôi líu lo ngừng bặt. Đường Thiên thò tay nắm lấy Tái Lôi yếu đuối té ngã hôn mê, nhẹ nhàng đặt trên chiếc sô pha ở góc phòng thí nghiệm.

Ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại, Đường Thiên nói với Tỳ Ba: "Bình thường nàng cứ thế hả?"

"Ừ, đại tỷ đầu quá liều mạng, chúng ta đều khuyên nàng, nàng không nghe, cũng không ai dám quản." Tỳ Ba nhỏ giọng đáp.

Đường Thiên cũng có chút đau đầu, Tái Lôi đại tỷ đầu danh tiếng thật không phải nói ngoa, liền đối với hắn cũng chém to kho mặn, những người khác là khẳng định không quản được nàng.

Bỗng nhiên, Đường Thiên đột ngột hỏi: "Hiện tại quản dự toán là ai thế? Thủ Cân(khăn mặt) sao?"

"Đúng vậy." Tỳ Ba có chút bối rối. Thủ Tĩnh đại nhân nickname "Thủ Cân(Khăn mặt)" tuy rằng rỉ tai nhau gọi đã lâu, nhưng mà nghe thấy Đường Thiên chính miệng nói, Tỳ Ba hay có chút đồng cảm đối với Thủ Tĩnh đại nhân.

"Ha ha, vậy là tốt rồi!" Đường Thiên đắc ý nói: "Từ hôm nay trở đi, dự toán cơ quan phòng thí nghiệm trực tiếp có liên quan đến giấc ngủ của Tái Lôi. Ít ngủ một giờ, dự toán giảm năm phần trăm."

Tính tình Long Thủ Tĩnh đạm bạc, nhìn tướng mạo như chưa từng trải phong ba, nhưng kỳ thực ngoài mềm trong cứng. Năm đó hắn vì thuyết phục Đường Thiên, thậm chí làm bộ khí thế "Tử gián", có thể thấy nội tâm hắn cương liệt thế nào.

Đường Thiên định ra quy định này, chắc chắn Long Thủ Tĩnh sẽ chiết khấu không chút băn khoăn. Ha ha, hai người này quả thực trời sinh tử địch!

Tỳ Ba đối với Đường Thiên bội phục sát đất: "Đại nhân phương pháp này quả thực thật là khéo rồi!"

Nàng có thể tưởng tượng tràng diện, đại tỷ đầu vì dự toán cơ quan phòng thí nghiệm, chỉ có thể căm giận đi ngủ, đưa tay che miệng cười khẽ.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới một chuyện, có chút do dự, nhưng vận hết dũng khí: "Đại nhân, đoạn thời gian trước, người của chòm Kim Ngưu tìm đến đại tỷ đầu."

"Nga." Đường Thiên nhớ lại, Tái Lôi dường như xuất thân từ chòm Kim Ngưu.

"Bọn họ quấy rầy rất lâu, tưởng khiến cho đại tỷ đầu trở về, đại tỷ đầu không kiên nhẫn được, bọn họ đã nói một vài lời nói không vừa tai, đại tỷ đầu tức mà khóc." Tỳ Ba có chút căm giận: "Bọn họ quá mức rồi, vốn chính bọn họ có lỗi với đại tỷ đầu, hiện còn làm trò này. Nếu không phải cố kỵ mặt mũi đại tỷ đầu, mọi người hẳn tóm đám gia hỏa kia trừng trị một trận."

Mặt Đường Thiên lạnh lẽo: "Bọn họ tưởng khiến Tái Lôi về chòm Kim Ngưu?"

Tỳ Ba gật rụp: "Ân! Bọn họ chắc chắn nhân cơ hội tóm đại tỷ đầu!"

"Không có việc gì, Tái Lôi ly khai chòm Kim Ngưu lâu như vậy, đúng là cũng nên trở lại!" Ngữ khí Đường Thiên rét lạnh.

"Đại nhân!" Tỳ Ba cực kỳ hoảng sợ, nàng không ngờ là đại nhân vậy mà lại đồng ý để đại tỷ đầu về chòm Kim Ngưu, trong lòng nàng hiện tại hối hận vì bản thân mình vừa mới rồi lắm miệng.

Đường Thiên khoát khoát tay, ngăn cản Tỳ Ba nói tiếp, cười gằn: "Hiện tại binh đoàn không có cái nhiệm vụ nào? Báo Đường Sửu chọn mấy binh đoàn, đưa Tái Lôi đi chòm Kim Ngưu một chuyến, không cần gấp gáp, nhiều năm như vậy không có trở lại, phải hảo hảo nhìn xem!"

Đường Thiên nổi cơn giận dữ, một tiểu cô nương, từ nhỏ bị gia tộc khu trục, cuộc sống gian nan, chẳng cần nghĩ cũng biết.

Cái khoản nợ này, cũng đến lúc phải tính rồi.

Tỳ Ba sửng sốt, ngay lập tức khuôn mặt trở nên mừng rỡ, nôn nóng khó dằn nổi mà xoay người bỏ chạy: "Ta đi tìm Đường Sửu đại nhân!"

Đúng vậy, đại nhân sao lại nhìn đại tỷ đầu bị khi dễ chứ? Tuy nhiên lúc rồi đại nhân vừa mới tức giận, thật rất dọa người...

Trở lại Tam Hồn thành Đường Sửu lập tức trở lại trạng thái công tác. Phạm vi công tác của hắn, chủ yếu là Thiên lộ, Đại Hùng tọa có nhiều binh đoàn như vậy, không ai chỉ huy toàn cục chắc chắn không được. Về phần Thánh vực, có Binh tọa trấn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Đường Sửu trở về chuyện thứ nhất chính là kiểm tra tình huống huấn luyện gần nhất mỗi binh đoàn.

Bây giờ Tam Hồn thành đã phát triển trở thành một trong thành thị hồn khu lớn nhất. Vì an toàn, ở bất luận thời gian nào đều có hai binh đoàn đóng giữ. Binh doanh Tam Hồn thành quy mô kinh người.

Binh đoàn đóng giữ Tam Hồn thành không phải cố định, mà là định kỳ thay phiên, như vậy thuận lợi cho Đường Sửu ở gần quan sát. Binh đoàn Đại Hùng tọa đều rất trẻ tuổi, bọn họ có tiềm lực khiến người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng vẫn còn cần huấn luyện nghiêm khác thật nhiều để đề cao sức chiến đấu.

Tiếp đến là mệnh lệnh của Đường Thiên, Đường Sửu lật xem báo cáo gần nhất mỗi cái binh đoàn đưa lên.

Đại Hùng tọa đương lúc vinh quang vui vẻ, đặc biệt trong đám thanh niên, không ít gia hỏa có thiên phú bắt đầu hiển lộ tài năng. Nhưng công lao lớn nhất là A Đức Lý An (Adrian), vị này đạo sư được gọi là "Thợ săn".

Tiểu Ngũ được Đường Sửu yêu quý nhất, sau khi được A Đức Lý An (Adrian) đích thân dạy bảo, bây giờ càng biểu hiện ra phong độ của một đại tướng. Chuyện chỉ đạo học sinh, Đường Sửu không thể không thừa nhận, bản thân mình kém hơn A Đức Lý An (Adrian).

Ví dụ như Trần Tử Lâm, được A Đức Lý An (Adrian) kiến nghị, đảm nhiệm phó thủ cho A Luân, A Luân dũng mãnh và Trần Tử Lâm lãnh tĩnh, hai người lập tức trở thành tổ hợp hoàng kim.

Mỗi người trong danh sách đều khiến Đường Sửu cảm thấy tự hào, nhưng hắn cũng có chút khó khăn, chọn ai để đi chứ?