Cánh cửa đồng xanh nặng nề chậm rãi mở ra. Một võ giả mặc giáp trụ khắp người đang cầm đao đứng cung kính đi ra sau cửa.
Ngoài cửa, Tuyết Lỵ và A Tể Cách sửng sốt.
Ánh mắt xuyên qua làn sát ý lượn lờ, đâm thẳng vào giữa hai người, một cảm giác nguy hiểm khó diễn tả bao phủ cả hai.
Tâm thần Tuyết Lỵ run lên như mèo bị đứt râu, thét lên một tiếng rồi bắn thẳng lên như một tia điện đâm thẳng tới Đường Nhất. A Tể Cách cũng nghiêm túc lại, lần đầu tiên gã gặp ánh mắt có sát ý nồng đặc như kia. Cầm cự kiếm bén nhọn trên lưng vào tay, tạp niệm trong lòng A Tể Cách mất hết, thần thái gã bình tĩnh kéo kiếm trên đất tiến lên.
Mũi kiếm ma sát với mặt đất tạo ra một đường hoa lửa.
Chân lực cả người gã phập phồng, toàn thân sáng lên chói mắt y như hoa lửa kia. Nữa thân trên không động, bước chân trầm trọng có lực đầy áp bách, mỗi bước tiến lên, khí thế cũng được tăng thêm một phần.
Trong mắt Tuyết Lỵ ở giữa không trung lóe lên một đạo hàn quang, soát~, thân hình ả bỗng mơ hồ rồi biến mất.
Thế mà ả lại có thể tăng tốc lần hai.
Đinh~!
Chủy thủ đánh lên Trảm Mã Đao, một đạo chân lực bén nhọn như kim châm chui vào Trảm Mã Đao.
Mặt Tuyết Lỵ hiện lên một tia mừng rỡ.
Đây là một trong những sát chiêu của ả: Phá Cương Châm. Tia chân lực ấy đã được áp súc hết mức, cứng hơn kim loại cả trăm lần, đúng là vô kiên bất tồi. Bình thường được kinh mạch ả ôn dưỡng, ngày ngày rèn luyện.
Đây là một chiêu vô thanh vô tức, ác độc dị thường. Đã có không biết bao nhiêu địch nhân chết vì chiêu này của ả, từng có một võ giả cấp Hoàng Kim bị chiêu này đánh thủng cả thân thể.
Khinh công của ả cực cao, có thể tùy ý gia tốc hoặc chuyển hướng trên không trung, dùng chung với Phá Cương Châm rất khó phòng bị nên ả chưa hề gặp địch thủ.
Nhưng nụ cười của ả liền cứng lại.
Cái Phá Cương Châm kia cứ như trâu đất xuống biển, một tí phản hồi cũng không có.
Cổ tay Đường Nhất đảo một cái, một cổ lực lực dồi dào đậm đặc tới nỗi như có thể chạm được bỗng nhiên bộc phát, người Tuyết Lỵ cứng đơ như một con chim én nhẹ đâm vào luồng sóng có thể phá nát tấm sắt.
Quá gấp, ả đã bất chấp, mái tóc đẹp không gió mà bay như một cuộn dây thép quỷ dị xoắn tới ngăn trước mặt.
Thét lên một tiếng đau đớn, ả chỉ cảm thấy như có một đầu cự thú đang bị điên đâm vào, tốc độ bay ngược trở về còn nhanh hơn tốc độ bay đến lúc nãy; máu bên trong thân sôi trào, cả người như muốn rã ra.
Mặt Tuyết Lỵ tái nhợt như tờ giấy, trong lòng chỉ còn hoảng sợ.
Lật tay giơ đao, Trảm Mã Đao trong tay Đường Nhất đã được nâng cao.
Lúc này khí thể của A Tể Cách vẫn còn tăng lên, thất bại của Tuyết Lỵ khiến mắt gã nheo lại, chỉ là gã đã như tên đã lên dây không thể không bắn. Lập tức bỏ qua tạp niệm, gầm lên một tiếng, chân lực toàn thân được vận dụng hết, hai mắt gã đỏ rực như dã thú khát máu, ầm ầm phóng tới chỗ Đường Nhất.
Mỗi bước của gã đều như làm cho đất rung núi chuyển, chân lực bắn tung tóe dưới mỗi bước chân, khí thế hãi nhân, mang theo vẻ quyết tuyệt chưa từng có vọt tới.
Cầm kiếm ngang người như cầm trường thương, kiếm quang phóng ra.
Mắt Đường Nhất sáng lên một vòng quang mang, tình hình chiến đấu kịch liệt trước mặt, vô cùng khẩn trương, kiếm quang của A Tể Cách, kéo theo không khí vặn vẹo, lòng hắn vẫn trầm tĩnh như mặt nước.
Lúc mình còn sống, hèn mọn mà bình thường, không lưu lại gì nhiều, tầm thường biết bao, hắn không tìm ra được tí dấu vết nào của mình.
Không biết lúc nào biến thành như vậy!
Không biết từ lúc nào, ta lại có khát vọng mãnh liệt như thế!
Không biết từ khi nào, ta không thể tha thứ cho việc chính mình nhát gan lùi bước.
Là các ngươi? Chắc chắn là các ngươi! Mới khiến ta từ tầm thường biến thành như vậy.
Là các ngươi? Là các ngươi đã giúp cho ta có dũng khí, mới khiến cho ta mạnh mẽ hát vang, mới khiến cho lòng ta rục rịnh, mới khiến cho ta không cam lòng chết đi.
Thấm thoát đã đi tới đây, bất tri bất giác, kẻ hèn mọn như ta đã có tín niệm của mình, đã có kiêu ngạo của mình.
Ta đã mạnh mẽ như vầy.
Những tín niệm kia, những dã tâm kia, những quyến luyến kia không phải là xa không thể với, không phải chôn trong lòng. TA MUỐN THỰC HIỆN CHÚNG!
Quang mang trong mắt Đường Nhất tăng vọt, hắn chém mạnh Trảm Mã Đao xuống.
"Sát!"
Tiếng quát trầm thấp khắc nghiệt vang đi làm kích động cả thành Tam Hồn.
Dân chúng vô thức quay đầu chứng kiến một cảnh cả đời khó quên. Một đường đao mang kinh khủng như nước lũ tràn ra, dễ dàng quét ngang cả thành Tam Hồn. Phòng ốc san sát cứ như giấy mà chia đôi.
Phía trước lũ đao mang tất cả đều biến mất trừ A Tể Cách, một cái rãnh sâu thẳng tắp cắt ngang cả thành Tam Hồn…
Thanh kiếm to bản lưỡi nhọn trong tay A Tể Cách đã biến mất, còn mỗi cái chuôi, gã té xuống cái rãnh kia, toàn thân đầy máu, bất tỉnh.
Vô cùng sợ hãi nhìn cái rãnh khủng bố không thấy cuối trước mắt, thân thể Tuyết Lỵ không tự chủ được mà run.
Quái vật!
Võ giả cầm đao này chính là một quái vật!
Thánh giai? Không, trên người gã không có khí tức Thánh giai, thực không phải là Thánh giai, nhưng sao có thể chém ra một đao kinh khủng như vậy?
Cái trụ sở này… rốt cuộc là chỗ quỷ nào?
Theo vô thức định xoay người chạy đi, chợt ả thấy tên kia… không biết từ lúc nào, cái tên quái vật mặc giáp kia đã đưa đao lên lần nữa, hơn nữa hắn còn đang nhắm vào mình!
Răng ả va vào nhau lộp cộp, gối run run, càng làm ả tuyệt vọng là mình đã bị khí cơ đối phương khóa lại.
Ả khá tự ngạo với khinh công của mình, nhưng… ả không chút tự tin sẽ chạy thoát khỏi nhát chém của con quái vật kia.
"Ta đầu hàng!"
Ả cắn răng nói, rồi chẳng biết tại sao sau khi nói xong lại cảm thấy tâm lý được lỏng ra một chút, cũng bớt khẩn trương. So với chuyện đối đầu trực tiếp với quái vật này thì việc nhận trừng phạt từ gia tộc hình như cũng không đáng sợ lắm.
Ả thả chủy thủ trong tay xuống.
Đường Nhất không hề thương hoa tiếc ngọc, gã trói Tuyết Lỵ thật chặc, cũng nhét luôn giẻ vào miệng, A Tể Cách đang hôn mê cũng bị trói như cái bánh tét.
"Đóng cửa."
Đường Nhất lôi hai người vào rồi cũng không quay lại mà trầm giọng nói.
Cơ quan sư mặt tái ngắt vội vàng điều khiển cơ quan đóng cửa lại, nhưng tay họ vẫn rung rẩy.
Mỗi một sân huấn luyện đều thấy được cuộc chiến vừa rồi, tất cả các sân huấn luyện đánh số đều lâm vào tĩnh mịch, từng cái Cơ Quan Hồn Giáp cứ đứng im như tượng điêu khắc bằng kim loại.
Huala~, huala~.
Tiếng bộ giáp khua do Đường Nhất kéo hai tù binh vang lên rất là rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.
Nhìn thoáng qua 2 người đang bị treo ngược gần đó, Đường Nhất không biết tại sao hai kẻ kia bị treo ngược, nhưng hắn cũng chả thèm để ý mà tiện tay ném hai kẻ đã bị buộc thành hai đòn bánh tét sang.
"Treo cùng một chỗ."
Vứt xuống câu này xong Đường Nhất quay người trở lại cổng chính, cứ như không có gì, chống đao nhắm mắt đứng đó.
Sân huấn luyện sau lưng như nổ tung.
"Ta ta ta, ông trời ơi…!"
"Mới rồi là ta hoa mắt? Nhất định là ta hoa mắt! Kỳ thật mắt ta bị mù rồi ah…"
"Từ lúc nào Đường Nhất đại nhân đã mạnh đến vậy? Đây còn là người? Ah không, đại nhân vốn không phải người..."
…
Từ xa thấy trận chiến này Tái Lôi cũng thở ra nhẹ nhõm. Những ngày này nàng một mực lo lắng gia tộc Y Phàm trả thù, nàng biết rõ sự cường đại của gia tộc, nhưng biểu hiện của quái vật Đường Nhất hôm nay đã giúp nàng yên tâm.
Tên mặt bài tuy có chút bỉ ổi nhưng lúc quan trọng vẫn đáng tin lắm…
Tái Lôi là người suy nghĩ cẩn thận, nên cũng thấy biến hóa của Đường Nhất, có lẽ là kết quả nỗ lực của bọn Đường Nhất, nàng liền xiết chặt nắm tay.
Mọi người đang vì ngươi mà nỗ lực, đang chiến đấu vì ngươi, Tái Lôi, ngươi phải làm cho thật tốt!
Nàng thả lỏng nắm tay, sắc mặt cũng khôi phục như bình thường như không có chuyện gì xảy ra; trừng mắt sang những cơ quan sư đang xem náo nhiệt chung quanh: "Nhìn cái gì? A! Các ngươi còn rảnh đi xem náo nhiệt? Tất cả đều lên tinh thần cho ta, bây giờ ai mà dám gây trở ngại cho ta, bà cô đây sẽ cho hắn biết vì sao bông hoa lại hồng như vậy…"
Đám cơ quan sư liền giải tán, dưới dâm uy* của đại tỷ thì chưa từng có kẻ nào dám cao ngạo hết.
DÂM UY: Lợi dụng quyền uy.
Tái Lôi trở lại bàn thí nghiệm của mình, chiến ý dâng trào, tiếng lòng gầm thét.
Tái Lôi! Ngươi chính là cơ quan sư mạnh nhất!
***
Hoa Thần Vân cũng thấy một đao của Đường Nhất, gã cũng trợn mắt há mồm. Một đao uy lực như thế không phải là gã chưa từng gặp; những đao thánh kia nếu phóng thích lực lượng rồi chém ra một đao hủy diệt cũng không phải khó.
Nhưng… người kia tuyệt đối không phải là Thánh giai.
Kể từ khi Hoa Thần Vân biết quan hệ giữa Đường Thiên với Tam Hồn Thành không bình thường, gã bèn sưu tập thật nhiều tình báo của cả hai. Khi thấy Đường Nhất từ sân huấn luyện gã đã nhận ra.
Mặc dù Đường Nhất có nhiều chỗ khác với tin tình báo nhưng gương mặt cùng thanh Trảm Mã Đao vẫn luôn dễ nhận ra.
Quan hệ giữa Tam Hồn thành và Đường Thiên quả nhiên không bình thường.
Nhưng ngay sau đó, Hoa Thần Vân bị thực lực của tên quái vật Đường Nhất làm rung động, hơn nữa cũng rất khác với tình báo.
Dần dần Hoa Thần Vân tỉnh lại từ trong mộng, rồi gã nghĩ tới vấn đề khác.
Chẳng lẽ… Đường Thiên đã bị đánh giá thấp?
Khi ánh mắt Thiên Lộ bị sự kiện Thánh Bảo chòm sao Thiên Hạt xuất thế hấp dẫn, khiến đa số mọi người quên chòm Đại Hùng. Một chòm sao cấp 3 tự nhiên chả là gì so với chòm sao cấp 1. Mặc dù chòm Đại Hùng có lịch sử huy hoàng, nhưng so với chòm Thiên Hạt thì cũng chẳng là gì.
Theo đồn đãi: Giết Thánh giai, Kiếm Qua Thối Hồn Pháp, Bắc Đẩu thức tỉnh, chòm sao Thiên Long thuần phục… đều ảm đạm vô quang trước Thiên Hạt Tọa.
Nhưng, binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất là binh đoàn quan trọng nhất dưới trướng Đường Thiên, trước giờ Đường Nhất vẫn luôn là đối tượng được mọi nơi nghiên cứu cẩn thận, mọi người đã sớm biết rõ thực lực của Đường Nhất.
Lẽ nào lúc trước Đường Nhất cố ý ẩn dấu thực lực? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full
Tâm cơ Đường Thiên quả nhiên là quá sâu…
Nhưng tại sao bây giờ lại để lộ? Họ có ý đồ gì?
Nghi vấn liên tiếp, khiến đầu óc Hoa Thần Vân loạn cả lên. Rõ ràng những cơ quan võ giả này rất quen thuộc Đường Nhất. Cái loại quen thuộc này không thể do gặp mặt một hai lầm mà có được.
Chẳng lẽ, Đường Thiên mới là chủ của Tam Hồn Thành?
Hoa Thần Vân sững sờ, bị chính ý nghĩ của mình hù sợ.
Thiếu Niên Như Thần… Rốt cuộc là ngươi che dấu bao nhiêu bí mật?