Ầm ầm ầm!
Đường Thiên như một cái bao cát, vô số chùm sáng không ngừng đánh lên người hắn. Sức mạnh của chúng đủ để hắn cảm thấy rất đau đớn nhưng sẽ không bị bất tỉnh.
Không biết có phải do có vầng trăng trên bầu trời làm nền hay không mà giọng nói của Binh có vẻ rất lạnh lùng vô tình.
"Chú ý tới vùng cần phòng thủ, không phải ngươi học vài loại võ kỹ sao? Bất kỳ võ kỹ nào cũng có thể vừa dùng để tấn công, cũng vừa dùng để phòng thủ."
"Không tồi, ngươi không thể đỡ được hết những đòn tấn công, nhưng chẳng lẽ ngươi lại không phòng thủ? Ngươi nên dùng tất cả sức lực, tất cả tiềm năng để đỡ được càng nhiều đòn tấn công."
"Ta cần phải nhắc ngươi, năm đó ở ải này mỗi tháng binh đoàn Nam Thập Tự đều có sáu người chết vì bị trúng đòn tấn công quá nhiều."
Giọng nói thiết huyết vô tình của Binh không ngừng vang vọng bên tai Đường Thiên. Vừa tiến vào trại tân binh Binh dường như biến thành người khác, thiết huyết vô tình.
Đường Thiên cố gắng chống đỡ, hắn hoàn toàn không có cơ hội đáp lại lời nào, ánh sáng chằng chịt, ập vào người hắn xối xả như mưa. Đường Thiên nhanh chóng nhận ra khó dùng được Tiểu Băng Quyền và Toái Ảnh Chưởng. Tuy Tiểu Băng Quyền vừa nhanh vừa mạnh nhưng tần suất tấn công quá thấp, còn Toái Ảnh Chưởng có tầm đánh rất lớn nhưng không thể khống chế được những chưởng ảnh vỡ vụn kia, không thể che chắn hiệu quả những chỗ hiểm.
Ưng Trảo Công mới là thứ hữu dụng nhất.
Chùm sáng to bằng nắm tay, dùng Ưng Trảo Công túm một cái là được, quan trọng hơn là Ưng Trảo công có tần suất tấn công rất nhanh.
Trong mưa ánh sáng chói mắt, Đường Thiên vô cùng chăm chú, không dám lơ là chút nào. Chỉ cần mất tập trung thì kết quả sẽ vô cùng thảm khốc. Vừa nãy Đường Thiên chỉ hơi mất tập trung mà bị một chùm sáng bắn trúng mũi, hiện giờ dưới mũi hắn vẫn còn nguyên hai hàng máu mũi.
Cái mũi yếu ớt bị đánh trúng, trong khoảnh khắc đó, Đường Thiên gần như mất hết sức chống cự, trúng một lúc hơn ba chục đòn sau đó mới tỉnh táo lại được.
Sau lần đó, Đường Thiên đặc biệt chú ý tới việc bảo vệ chỗ yếu.
Hai tay bốc lửa, đan thành một màn lửa trước mặt, chùm sáng va vào màn lửa đều bị đánh văng.
Nhưng vẫn không ngừng có chùm sáng xuyên qua lớp phòng thủ của Đường Thiên đánh vào người hắn, mỗi khi như vậy hạc thân trong cơ thể Đường Thiên sẽ tự động vận chuyển, đánh tan hơn nửa kình lực trúng phải nhưng không thể tránh được việc chịu những vết bầm tím.
Đường Thiên ngoan cường ngăn cản, hắn dần dần tìm ra bí quyết, khi đỡ lấy chùm sáng nếu tăng thêm chút sức mạnh để nó bị đẩy lùi với tốc độ nhanh hơn thì có thể đánh tan một ít chùm sáng đang bay tới.
Quả nhiên phương pháp của Đường Thiên rất hữu hiệu, những chùm sáng bị đẩy lùi giống như bóng bi-a, đánh văng nhiều chùm sáng đang bay tới, áp lực mà Đường Thiên phải chịu giảm đi rất nhiều.
"Rất tốt, tìm ra biện pháp ứng phó nhanh như vậy." Trong giọng nói khô khan lạnh lẽo của Binh dường như có chút hưng phấn.
Binh ngẩng đầu liếc nhìn vầng trăng trên bầu trời: "Chờ khi mặt trời lên ngươi có thể nghỉ ngơi. Nhưng ngươi phải nhớ càng lúc gần bình minh áp lực mà ngươi phải chịu sẽ càng lớn."
Giọng nói thiết huyết lạnh lẽo vang vọng giữa nơi đồng không mông quạnh.
"Đây chính là bóng tối trước lúc bình minh!"
Đường Thiên chửi đổng trong lòng: "Bóng tối cái đầu nhà ngươi, đồ biến thái..."
Hắn không dám buông lỏng, tốc độ Ưng Trảo công không ngừng tăng lên. Dần dần những trảo của Đường Thiên đều tạo nên tiếng xé gió sắc bén. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Sự thay đổi của Binh quá rõ ràng, trước đây tên này hơi ngờ nghệch nhưng hiền như đất. Sự cuồng nhiệt, hưng phấn của hắn bây giờ là thế quái nào? Từ lúc vào trại huấn luyện dường như Binh đã biến thành một người khác, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng khô khan như trước nhưng hành động của hắn làm cho Đường Thiên có một cảm giác rất khó tả, dường như Binh đột nhiên tìm được mục tiêu của mình.
Đường Thiên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng hắn không có thời gian nghĩ nhiều những việc này, bởi vì ngày càng có nhiều chùm sáng tấn công hắn.
Quả nhiên như Binh nói, bóng tối trước lúc bình minh...
Đường Thiên nghiến chặt răng, hai mắt trợn trừng, dốc hết sức bình sinh, tốc độ hai trảo được phủ trong ngọn lửa lại càng nhanh mới miễn cưỡng chống đỡ được sự tấn công của những chùm sáng.
Thế nhưng số lượng chùm sáng vẫn không ngừng tăng lên, áp lực Đường Thiên phải chịu càng lúc càng lớn, rốt cuộc Đường Thiên không chịu nổi nữa, lớp phòng thủ tan vỡ, vô số chùm sáng đánh lên người hắn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Đường Thiên đang bị quần tả tơi trong đám chùm sáng không nhận ra chân lực trong cơ thể mình đang biến đổi.
Hạc thân thứ nhất nhanh chóng không chống đỡ nổi nữa, vỡ nát, hạc thân thứ hai cảm nhận được nguy hiểm, chậm rãi lưu chuyển, không ngừng hút lấy kình lực của những chùm sáng này!
Binh đang lơ lửng trên không trung lẩm bẩm: "Cấp ba đã bắt đầu huấn luyện kinh khủng như vậy, sẽ đào tạo ra được một quái thai thế nào đây?"
Trong giọng nói của hắn có chút hưng phấn và cuồng nhiệt.
Lẽ nào đây chính là sứ mệnh của tượng đất hóa hồn?
Mặt trời nhô lên từ phía đường chân trời, những chùm sáng nhanh chóng tan biến với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Ầm.
Đường Thiên cảm thấy đầu ong ong, ngã xuống đất, ngủ thiếp đi.
※※※※※※※※※※※※※※※※
Không ai thèm quan tâm đến Đường Thiên nữa, Khổng đại nhân cho rằng tám chín phần mười Đường Thiên phá hỏng sân võ nhược điểm là nhờ sức mạnh huyết mạch. Từ đó cũng có thể giải thích vì sao thiên phú của Đường Thiên kém nhưng thực lực không tồi. Những người có huyết mạch đặc biệt có những sức mạnh riêng, nhưng sức mạnh trong huyết mạch đều rất kỳ lạ, không thể kích phát nó bằng sức mạnh bình thường.
Khổng đại nhân đổ rất nhiều tâm sức vào sân võ nhược điểm, nếu đánh đổi nó mà phát hiện được một thiên tài hiếm có Khổng đại nhân cũng không tiếc, nhưng sân võ nhược điểm bị hỏng mà chỉ phát hiện được một huyết mạch giả trời sinh làm cho Khổng đại nhân hơi "đau lòng".
Giờ hắn đang tìm cách dựng lại sân võ nhược điểm, hay là làm một sân võ nhược điểm còn lợi hại hơn trước?
Còn lão giả thủ hạ của hắn lại càng chẳng thèm nghĩ đến Đường Thiên. Đám người Amaury đều cho rằng Đường Thiên đang tập luyện đặc biệt, không ai quấy rầy hắn. Tất cả đều tự cổ vũ mình, Đường Thiên đã chứng minh bản thân bằng sân võ nhược điểm, bọn họ không thể thua kém.
Cuộc hành trình rất yên ả.
Không một kẻ nào dám động đến xe của Quang Minh Võ Hội.
Bọn họ bay ròng rã hai tháng, trải qua một chặng đường dài dằng dặc mới đến được chòm sao Anh Tiên.
Khi xe dừng lại, tất cả mọi người đều có vẻ mừng rỡ, ở lỳ trên xe suốt hai tháng, mọi người đều cảm thấy rất vô vị.
Rầm rầm rầm!
Amaury nện mạnh vào cửa, hưng phấn gào lên: "Đường cơ bản! Đường cơ bản! Mau ra đây mau ra đây! Chúng ta đến nơi rồi!"
Kẹt kẹt, cửa phòng mở ra, sắc mặt Đường Thiên trắng bệch, hắn mơ màng hỏi: "Đến Anh Tiên rồi sao?"
"Phải! Đến rồi!" Amaury quan tâm hỏi: "Đường cơ bản, sắc mặt ngươi không tốt, ngươi bị bệnh à?"
"Ta không sao, luyện tập quá sức thôi, nghỉ ngơi chút là được." Đường Thiên cảm động, miễng cưỡng nở nụ cười.
Cả người Đường Thiên đều là vết thương, càng lúc cách huấn luyện của Binh lại càng biến thái, mỗi ngày Đường Thiên đều dính vô số vết thương, nếu không phải hắn đủ cao ong trúc chúa thì hiện giờ có khi còn thảm hơn. Sau khi mở được trại huấn luyện lính mới, ngày nào Đường Thiên cũng vào cửa ánh sáng luyện tập.
Đường Thiên gắng chịu đựng từng ngày.
Tên khốn Binh kia không thèm nể tình, càng lúc càng nặng tay!
"Ngươi phải chú ý nghỉ ngơi, hăng quá hóa dở đấy." Amaury quan tâm nói.
"Đừng có xem thường ta! Ta là nam nhân giống như thần!" Đường Thiên cố ý trừng mắt với Amaury.
Amaury hơi yên tâm, gãi cằm cười ha hả: "Đúng thế, ta nói này, nam nhân giống như thần, ai có thể đánh bại ngươi chứ?"
Đường Thiên than vãn trong lòng, trâu lai ruồi, ngươi coi thường đám biến thái trong thiên hạ rồi...
Trong lòng Đường Thiên, Binh đã trở thành một kẻ rất biến thái, chẳng còn chút ngờ nghệch đáng yêu nào. Tên này là một tên biến thái cuồng nhiệt và thiết huyết, thiếu niên giống như thần cũng chịu không nổi....
Đường Thiên nghĩ tới việc tối nay còn phải tiếp tục luyện tập, hắn cảm thấy như muốn rơi lệ.
"Đi thôi đi thôi, phải xuống xe rồi!" Amaury thúc giục.
"Ừm!" Đường Thiên uể oải đáp.
Khi Đường Thiên xuất hiện những người khác đều có vẻ kinh ngạc.
Hàn Băng Ngưng nhíu mày: "Đường Thiên, ngươi bị sao vậy?"
Amaury nói leo: "Hắn luyện tập khắc khổ quá đấy mà!"
Lúc này đám người Hàn Băng Ngưng mới chợt hiểu ra, Hàn Băng Ngưng quan tâm hỏi thêm vài câu, những người khác đều cảm thấy áp lực rất lớn. Đường Thiên đã lợi hại đến vậy mà vẫn dốc sức luyện tập, bọn họ sao có thể lười biếng, lãng phí thời gian?
Đám người Tư Mã Hương Sơn âm thầm hạ quyết tâm, bắt đầu từ hôm nay sẽ luyện tập nhiều gấp đôi.
Ánh mắt lão giả lộ ra vẻ khinh bỉ, những ngày qua Đường Thiên chẳng hề ra khỏi phòng, luyện cái quái gì chứ? Trong xe, ngoài phòng của Khổng đại nhân phòng của những người khác đều rất bé, chỉ có thể ngồi thiền chứ không thể luyện được võ kỹ gì.
Mấy tên ba hoa chỉ biết nói phét thế này, mãi là kẻ tầm thường.
Dưới cái nhìn của hắn thực lực của Đường Thiên bây giờ chẳng qua là nhờ huyết mạch của hắn thôi. Không có thiên phú lại còn lười biếng, chỉ biết bốc phét, người như vậy lão giả thấy nhiều rồi.
Nhưng hắn cũng không nói toạc ra, kẻ tầm thường như vậy cứ để cho tự sinh tự diệt di.
"Khổng đại nhân!" Một võ giả bước đến, có vẻ rất cung kính.
"Thủ lĩnh của các ngươi có ở đây không?" Khổng đại nhân cười nói.
"Thủ lĩnh đang bế quan, có lẽ sẽ xuất quan vào cuối tháng sau." Võ giả có vẻ hơi tiếc: "Nếu như ngài ấy biết ngài tới chắc chắn sẽ rất vui."
Khổng đại nhân nghe vậy thì ngây ra, lộ ra vẻ vui mừng: "Nó muốn xung kích cấp tám sao?"
"Phải!" Võ giả tỏ vẻ khâm phục: "Thủ lĩnh nói lần này khả năng thành công rất cao!"
"Tốt quá! Tốt quá!" Khổng đại nhân vô cùng vui mừng, em gái hắn thăng lên cấp tám thì thực lực của Khổng gia sẽ tăng mạnh, hắn vội vàng nói: "Đừng có quấy rầy nó. Lần này ta đưa mấy người mới có thiên phú không tồi đến đây. Thiên phú của họ không tồi, lại muốn đến Anh Tiên nên ta liền đưa tới đây học."
"Đại nhân thật có lòng!" Võ giả cung kính nói, có nguồn nhân lực bổ sung là một chuyện vô cùng tốt với phân bộ Anh Tiên.
"Có một tên rất có thể là huyết mạch giả, ngươi hãy tống hắn đến ngoại doanh. Tìm cái ngoại danh nào điều kiện kém, gian khổ, là huyết mạch giả thì cứ để tự hắn xoay sở đi." Khổng đại nhân tùy ý nói.
"Rõ!" Võ giả vội đáp, trong lòng hắn đã quyết định chọn cho Đường Thiên một ngoại doanh tệ hại nhất.
Tám chín phần mười là tên này đắc tội anh của thủ lĩnh rồi.
Thật là đáng thương.