Chiến Thần Bất Bại

Chương 580: Bào Thương và Bản Tâm





Tốc độ của nhóm Đường Thiên cực nhanh ngay cả tỉnh hào tốc độ không nhanh cũng được Hạc mang theo. Lúc này Hạc năm giữ Thiên Ma Vũ, tốc độ nhanh nhất.
THứ nhì là Đường Thiên, đúng hơn là Tiểu Nhị, một mình Tiểu Nhị lượn quanh người Đường Thiên, Vương Hoài Tiên cùng Mầm Mầm có thể nói là đại biểu của cu li. Khiến người ta kinh ngạc nhất lại là Lăng Húc, không chỉ riêng tốc độ mà là phương thức phi hành của hắn.
Tiểu Bạch mặc dù là Kiếm Giác Linh Dương, thế nhưng huyết thống chiến đấu của nó vẫn chưa khai mở, muốn nó đạt tới trình độ của tiền bối cần rất nhiều trận chiến để bồi dưỡng.
Lăng Húc lại chẳng có chấp niệm gì với Kiếm Giác Linh Dương, cũng như hắn không có chấp niệm với Ngân Sương Kỵ. Hắn là một kẻ tuân thủ truyền thống, cho du tưởng niệm và tôn kính Vu sư phu, thế nhưng xét trên bản chất, hắn lại coi thường truyền thống của Ngân Sương Kỵ.
Thời gian thay đổi thế giới, tiêu tan thì tiêu tan, lụi tắt thì lụi tắt, cái vinh quang đó là của người khác, liên quan gì tới hắn?
Chỉ có rọi thẳng bản tâm mới là phương hướng cho mũi thương của hắn.
Hắn vốn định để Sylar chế tạo vật cưỡi cho mình, thế nhưng Sylar chìm vào nghiên cứu, không có thời gian để ý đến hắn. Lăng Húc vốn cũng không mấy để ý tới việc này, bèn ném ra sau đầu.
Lăng Húc nhanh chóng tìm ra một biện pháp khiến người khác tròn mắt.
Xoạt, thương bạc đâm ra như tia chớp, thân đi theo thương, ánh bạc lóe lên giữa không trung rồi biến mất, thân hình hắn lại xuất hiện cách xa hai mươi trượng. Tiếp theo đó lại đâm ra một thương, xoẹt, lại một ánh bạc, xuất thương không ngừng, ánh bạc liên miên không dứt, nhanh như chớp giật.
Phương thứ đột tiến đặc biệt này được Lăng Húc đặt tên là Bào Thương.
Người khác cho rằng làm vậy quá tốn sức, thế nhưng Lăng Húc vốn là kẻ cố chấp điên cuồng, lại càng ưa thích Bào Thương, có thể vừa đi đường vừa tu luyện, đi đâu tìm chuyện tốt như vậy?
Hắn tính toán một chút, hai mươi trượng là một thương, hai trăm trượng là mười thương, hai ngàn trượng là một trăm thương. . .
Mệt ư?
Sợ mệt mỏi thì tu luyện làm gì? Còn có thể rèn sức chịu đựng, Lăng Húc nghĩ vậy.
Bào Thương của Lăng Húc khiến Đường Thiên chảy nước miếng, thiếu niên thần kinh cực kỳ xấu hổ, phương thức đột tiến đầy phong cách như thế, sao mình lại không có, sau này sao ngẩng mày ngẩng mặt với Tiểu Húc Húc được? Không được, nhất định phải nghĩra, thiếu niên như thần phải cường đại ở tất cả mọi mặt!
Thiếu niên thần kinh canh cánh trong lòng, vắt hết đầu óc.
Thật ra ngay cả Tỉnh Hào cũng mê tít mắt, Tỉnh Hào biết bay, thế nhưng tốc độ không nhanh, kiếm pháp giai đoạn hiện giờ của hắn không liên quan gì tới tốc độ. Thế nhưng hắn cũng không thể bỏ thời gian vào thân pháp, lý giải của hắn đối với pháp tắc sâu sắc nhất trong số mọi người, hắn biết cảnh giới hiện tại của mình còn thấp, khi pháp tắc kiếm ý của hắn tiến bộ thêm một bậc, vấn đề tốc độ sẽ được giải quyết dễ dàng.
So với lãng phí thời gian vào những phương diện khác, chẳng bằng chuyên chú vào kiếm.
Trong số mọi người, Hạc là thoải mái nhất, hắn vốn theo co đường linh động nhanh nhẹn, sau khi có Thiên Ma Vũ càng như hổ thêm cánh, ngay cả Tiểu Nhị cũng không đuổi kịp hắn.
"Phía trước có kẻ địch." Đường Thiên căng yết hầu hô lớn, gã làm nóng người, sắc mặt hưng phấn, gã đã không chờ nổi nữa.
Mầm Mầm trên bả vai Đường Thiên hô hào liên tục, nắm đấm vỗ liên hồi lên ngực, ầm ầm một hồi. Tiểu Nhị ở bên cạnh tròn mắt, tiếng gõ ngực của Mầm Mầm nghe thật quen ta, ngươi tưởng đấy là trống à, đồ ngốc!
Cùng hưng phấn còn có phần tử hiếu chiến Lăng Húc, gã gào lên: "Một thương đâm chết! Ta tới đây!"
Xoạt, ánh bạc bùng lên như một tia chớp, hắn lập tức lao lên trước đội ngũ.
Vài điểm đen nhỏ nhanh chóng áp sát hướng này, nghênh tiếp bọn họ là nụ cười dữ tợn như dã thú của Lăng Húc.
Song phương đều không có ý giảm tốc, lập tức lao tới trước mặt.
Ào bào trắng cùng mái tóc bạc như tuyết tùy ý phiêu dật giữa không trung, sắc mặt điên cuồng, con mắt cam hơi nheo không che được ánh lửa bên trong, thương bạc trong tay không hề nhúc nhích, ổn định giữa bàn tay cứng rắn như thép nguôi. Rực cháy và lạnh lẽo, ngoại phóng và nội liễm, đan xen thành một bức tranh đầy mỹ lệ.
Cảm thụ lực lượng dâng trào trong cơ thể, hắn cong người như dã thú chuẩn bị tấn công. Rèn luyện nhiều ngày qua khiến sức mạnh thân thể hắn gia tăng rất nhiều. Hồn vực của hắn là mạnh nhất trong số mọi người, còn mạnh hơn cả Tỉnh Hào, vì hắn có ngân hóa. Trận chiến khốc liệt tại Bắc Đẩu khiến tiềm năm của hắn không ngừng được kích phát, ngân hóa phát tác nhiều lần, hồn vực của hắn đã cực kỳ cường đại.
Con đường của hắn sớm đã bất đồng.
Thể chất không năng lượng khiến thân thể hắn mất đi tác dụng chứa đựng năng lượng, năng lượng bị ép chứa trong hồn vực, thế nhưng lại mở ra một con đường mới. Từ thực tế có thể thấy, hồn vực chứa đựng năng lượng chỉ có một phần hai năng lượng hồ đan điền chứa được. Nhìn qua thì bọn họ yếu đi, thế nhưng Lăng Húc lại biết bọn họ nắm giữ không gian càng rộng lớn hơn.
Vì không gian trong đan điền không thể mở rộng còn hồn vực có thể không ngừng cường hóa.
Con đường mới này mang ý nghĩa hắn không thể tuân thủ nghiêm ngặt truyền thừa, nhưng hắn không hề để ý, sức mạnh của hắn không hoàn toàn bắt nguồn từ truyền thừa mà là mồ hôi công sức, là lĩnh ngộ của hắn.
Mồ hôi sẽ không lừa người.
Đến đây nào!
Tiểu đội trước mắt đang di chuyển cao tốc, nhanh chóng biến ảo vị trí, mười người nhanh chóng co lại hóa thành hình thoi, viu, quanh mỗi người sáng lên ánh sáng, hòa thành một thể, cuối cùng hình thành một hình thoi rực sáng.
Tiểu đội trưởng đi trước nhất đột nhiên hô lớn: "Giết!"
Tiểu đội trưởng này đã sớm chú ý tới Lăng Húc, sát ý của đối phương khiến hắn thầm cảnh giác, vừa ra tay là không hề bảo lưu.
Vô số ánh kiếm hình yến đột nhiên tỏa ra từ thoi ánh sáng, ầm ấm bắn ra, dày đặc như mưa, nhắm thẳng Lăng Húc.
Ánh kiếm quang yến rọi thẳn gương mặt điên cuồng của Lăng Húc, con mắt màu cam nheo lại bỗng bừng sáng, ngọn lửa như phá tan lớp nham thạch mỏng manh, ầm ầm bùng phát, phủ kín tầm mắt.
Lăng Húc lúc này như một ngọn lửa hực lực, một ngọn lửa cực kỳ sắc bén.
"Chết!"
Tiếng gào thét điên cuồng vang lên, ngón tay xoa mạnh thương bạc, năng lượng cùng lực lượng mãnh dâng trào mãnh liệt, đồng thời bùng phát trên thương bạc của hắn.
Ánh bạc như mưa rơi bắn về phía bầy yến.
Mảnh vỡ năng lượng bay tán loạn như tuyết rơi.
Tiểu đội trưởng trong thoi ánh sáng hầu như không tin nổi vào mắt mình, không thể nào?
Hầu như chỉ chớp mắt, ánh kiếm đã biến mất hơn một nửa, một mình đối phương nhưng số lần xuất thương còn nhiều hơn tất cả bọn họ cộng lại, không thể nào. . .
Chỉ chớp mắt, khoảng cách song phương lại rút ngắn năm sáu trượng, sau cơn mưa bạc xôi xả kia, gương mặt điên cuồng tùy úy như ẩn như hiện.
Kinh nghiệm chiến đấu của tiểu đội trưởng vốn phong phú, sau cơn khiếp sợ, hắn quyết định thay đổi chiến thuật, đoản kiếm vũ yến trong tay lui lại, dẫn dắt khí thế khiến chín đội viên phía sau cũng càm đoản kiếm vũ yến trong tay lui bước.
"Yến Sát!"
Tiểu đội trưởng dốc toàn bộ sức lực, trợn tròn đôi mắt, đoản kiếm Vũ Yến đột nhiên đâm ra.
Mười kiếm cùng đâm!
Thoi ánh sáng ảm đạm, một con vũ yến to nửa trượng kêu lên mọt tiếng, bay khỏi thoi ánh sáng, như một ánh chớp lao thẳng về phía Lăng Húc.
Ngọn lửa trong con mắt cam của Lăng Húc càng rực cháy, sắc mặt hắn càng thêm điên cuồng. Nếu lần đầu hắn gặp phải phương thức công kích này, hắn còn có thể luống cuống chân tay, thế nhưng dằn vặt Thạch Sâm bao ngày như vậy, sao có thể đình trệ không tiến?
Hơn nữa, các ngươi... kém Thạch Sâm xa lắm. . .
Ánh bạc đầy trời hóa phức tạp thành đơn giản, ngưng tụ thành một luồng sáng lạnh. Luồng sáng này không kéo theo phần đuôi như mưa bạc, mà như một quả cầu lấp lánh ánh sáng, uyển chuyển như ánh sao.
Ánh thương đúc ánh sao.
Bản tâm diệt quỷ thần.
Bản Tâm Thứ, sát chiêu ban đầu của Lăng Húc, sau nhiều lần suy diễn và tìm tòi, giờ đã sáng lập thành Tinh Thần Bản Tâm Thứ!
Phốc!
Vũ yến lập tức bị xuyên thủng, Tinh Thần Bản Tâm Thứ tế tới chưa ngừng, đánh thẳng vào thoi ánh sáng.
Ngôi sao bùn nổ, vô số ánh thương như mưa rơi rải rác bốn phía. Đội viên trong thoi không kịp phản ứng, bị đâm thủng như cái sàng.
Năng lượng trong cơ thể bọn họ lập tức mất khống chế.
Ầm!
Toàn bộ thoi ánh sáng bùng nổ, cùng với nó là ánh kiếm vũ yến vừa rồi.
Ngọn lửa lớn bao phủ không trung, toàn bộ tiểu đội bị hủy diệt, không còn một ai tồn tại.
Đây là điểm khác biệt giữa Thánh Vực và Thiên Lộ, tại Thiên Lộ mọi người chứa năng lượng trong đan điền, tuy số lượng không bằng người ở Thánh Vực, thế nhưng được kinh mạch thuần hóa, càng thêm ổn định, cực ít khi bùng nổ. Mà người ở Thánh Vực lại như một thùng chứa năng lượng, ngược lại rất dễ bị nổ tung như vậy.
Toàn bộ quá trình chiến đấu, bọn Đường Thiên đều không hề ngừng lại, vẫn duy trì thế tiến nhanh chóng như lúc đầu.
Biểu hiện của Tiểu Húc Húc khiến nhiệt huyết Đường Thiên sôi trào, hgã giơ cao hai tăng, căng yết hầu hô lớn từng chữ: "Tiểu! Húc! Húc!"
Lăng Húc vừa rồi còn dũng mãnh vô song, thân hình run rẩy, suýt chút nữa ngã lộn chổng vó.
Cái gã thần kinh này. . .
Hạc chú ý thấy đội ngũ phía xa, cau mày: "Chúng ta xông qua thôi!"
Dùng thực lực bọn họ khó lòng lay động một binh đoàn 500 người, nhiệm vụ của họ chỉ là thành Bảo Quang. CÒn binh đoàn vẫn nên giao cho kẻ già đời như Thạch Sâm thì hơn. Cũng may vị trí đối phương ở bên phải bọn họ, lại cách một quãng chứ không phải ngay phía trước.
Tôn Kiệt không ngờ một tiểu đội vừa đối mặt đã bị diệt sạch, đối phương cườn hãn vượt xa tưởng tượng của hắn, cao thủ!
Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, 500 người này hắn đều lựa chọn tinh nhuệ trong binh đoàn, kiểm tra sàng lọc tầng tầng lớp lớp, lại trải qua thực chiến rèn luyện, tại Thương Châu này tuyệt đối không có đối thủ. Huống hồ chỉ vừa đối mặt mười người đã bị tiêu diệt?
Cường gải như vậy tuyệt đối không phải hạng vô danh.
Không riêng gì hắn, những người khác cũng lộ vẻ kinh sợ. Trong quân doanh, kẻ cường hãn như vậy luôn là ứng cử viên tiên phong tốt nhất.
Tôn Kiê hơi hối hận, lần này không mang người của doanh tiên phong tới, sắc mặt hắn trầm xuống, miệng nói nhanh: "Trung đội số hai cản bọn chúng lại!"
"Rõ!"
Một trung đội năm mươi người lập tức thoát ly đội ngũ, nhắm về phía bọn họ.
Tỉnh Hào liếc mắt nhìn trung đội, quát khẽ một tiếng: "Hạc, chúng ta lên."
"Được!"
Lời còn chưa dứt, Thiên Ma Vũ khẽ rung, Hạc dẫn theo Tỉnh Hào đột nhiên biến mất.
Một khắc sau, bọn họ xuất hiện ở bên cạnh trung đội này, hai bóng người phân tách.
Trung đội số hai có thế nào cũng không ngờ kẻ địch không chỉ không lùi, ngược lại chủ động tấn công bọn họ.
Giữa không trung, Hạc cầm kiếm múa nhẹ, chân đạp từng bước huyền bí khó tả, áo đen rộng rãi phiêu dật linh động, như con hạc đen bay múa, vẻ mặt hắn thành kính, ánh mắt trong suốt như nước, Hạc Kiếm trong tay kiếm chiêu tự thnfh. Một luồng khí tức như từ thời gian xa xưa, man hoang viễn cổ, từ thân kiếm đi vào thân thể hắn.
Cảm nhận sợi khí tức này, thân hình Hạc khai triển, như con Hạc đen ngẩng đầu hí dài.
Chấn động vô hình dùn hắn làm trung tâm, như gợn sóng nổi lên, lặng lẽ khuếch tán.
Đội trưởng trung đội số hai kinh hãi biến sắc, đây là võ kỹ gì? Trước nay hắn chưa từng gặp tình huống như vậy, dòng chảy năng lượng của toàn bộ trung đội bỗng có dấu hiệu trì trệ!
Mà Tỉnh Hào trên không trung ánh mắt không hè lay động, kiếm lớn trong tay khẽ rung, nó khao khát khó nhịn nổi.
Kiếm tên Thánh Huyết Ẩm.