“Kéo đi, tôi giữ người cậu rồi.”
Giờ phút này Lục Vĩnh Hi cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao Cố Viễn Quân lại đột ngột xuất hiện ở đây. Cậu không cần dồn một phần sức để tự giữ cơ thể mình nên kéo Từ Ngọc Nguyên cũng dễ dàng hơn hẳn.
“Hộc, hộc.”
Lục Vĩnh Hi kéo người lên được rồi liền đứng ôm lan can thở dốc, không để ý cánh tay trên eo cậu vẫn chưa dời đi. Âm thanh lo lắng của 001 vang lên trong đầu cậu: “Chỉ số pheromone của ngài đã vượt ngưỡng 50%, cảnh báo sắp tiến vào kì phát tình, chúng ta phải tìm cách giải quyết gấp thưa chủ nhân.”
Lục Vĩnh Hi lúc này mới phát hiện cả người mình sớm đã trở nên vô lực, cơ thể nóng bỏng đến lạ thường. Cậu vội vàng muốn tìm một nơi giải quyết trước, nên hít sâu một hơi yếu ớt nói với vị thiếu tá nọ.
“Ngài…sắp xếp cho bọn họ nhé! Tôi đi vệ sinh một lát đã.”
Cố Viễn Quân không nói gì nhìn cậu vội vã rời đi, hắn nói vào bộ đàm.
“Các cậu vào tòa nhà bằng cửa sau chờ sẵn ở tầng 3, phòng 305 cứu người.” Âm thanh Cố Viễn Quân vô cùng lạnh lùng, “Tầng 2 và tầng 4 có xác sống, không được sơ sót.”
“Vâng, đã rõ.”
Đôi mắt dưới vành mũ quân phục vô cùng hờ hững, hắn buộc một đầu thang dây cứu hộ thật chắc chắn vào lan can ban công sau đó nói: “Khi đội cứu hộ từ tầng dưới gọi lên, các em mò theo đoạn dây này xuống là được, tôi còn việc không thể ở lại.”
Hai cô gái vẫn chưa bình tĩnh sau sự việc vừa rồi, chỉ vô thức gật gật đầu nhìn hắn rời đi.
Cố Viễn Quân vô cùng bình tĩnh tìm kiếm trên hành lang tầng 5, chỉ ai để ý mới biết bước chân hắn nhanh hơn bình thường mấy phần. Mùi hương dịu nhẹ, tươi mát hắn ngửi thấy trên người thanh niên càng rõ ràng hơn khi đến gần căn phòng ở cuối dãy.
Lục Vĩnh Hi đang yếu ớt dựa vào tường thều thào nói chuyện với cơ giáp của mình, cố tìm cách giảm bớt lực chú ý tới cơ thể đang nóng bừng cùng phần tuyến thể đang vừa nóng vừa ngứa phía sau gáy.
“Tụi mình gom được mấy viên tinh thạch rồi?”
“27 viên thưa ngài… Chủ nhân, đây không phải là cách đâu.”
Lục nguyên soái kéo mở cổ áo rộng ra một chút để bản thân dễ dàng hít thở hơn, cậu nhỏ giọng cười cười, bất lực hỏi lại: “Thật sự không còn thuốc ức chế dự trữ sao?”
Nhớ đến 001 không còn kí ức trước đây, lúc trước nếu còn nó để đâu 001 hiện tại cũng chẳng nhớ được: “Quên đi, ta nghĩ cách đã.”
Cậu mệt mỏi nghiêng đầu sang một bên dựa vào vai chính mình, cố gắng suy nghĩ, tầm mắt đột nhiên dừng trên thanh kiếm do 001 hóa thành, trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý.
Một là sử dụng thuốc ức chế, hai là chết. Vậy cách cuối cùng thì sao? Chịu đau phá hủy tuyến thể một lần, vĩnh viễn không còn chịu sự quấy phá của pheromone nữa là được mà.
"Cậu định làm gì vậy?" giọng nói của Cố Viễn Quân vang lên ngoài cửa, vẫn lạnh nhạt và điềm tĩnh như bao ngày hoặc có thêm chút gì đó khang khác nhưng do bị kì phát tình dày vò mà Lục nguyên soái nhất thời không nhận ra.
Cậu không trả lời hắn, đôi mắt mơ màng đầy sương tiếp tục cầm con dao nhỏ lên muốn tự mình phá hủy tuyến thể. Mũi dao bén nhọn bị cậu trực tiếp nắm chặt, máu tươi chảy dài trên làn da tuyết trắng đặc biệt chói mắt người nhìn.
“Phằng.”
Lục Vĩnh Hi ngơ ngác nhìn con dao bị bắn trúng văng sang một góc, ngay sau đó có một người nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay trái đang chảy máu của cậu, đôi tay của hắn có màu da trắng lạnh, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhưng lại bị vô vàng vết sẹo phá hoại, người nọ nói với chất giọng lạnh lùng.
“Sao lại làm mình bị thương?”
Lục Vĩnh Hi cảm nhận rõ một người xa lạ đang chạm vào tay mình mới lấy lại chút tỉnh táo né tránh tay hắn.
“Ngồi yên, tôi chữa cho cậu.”
Một mùi hương rất đỗi quen thuộc trước khi cậu tạm biệt thế giới cũ xuất hiện. Là mùi hương của hoa diên vĩ, vừa ấm áp, gần gũi, lại tinh tế, trầm lặng.
Mùi hương mà cậu thích nhất.
Tuyến thể sau gáy ngày một nóng hơn, thế mà vết thương trên tay lại trở nên mát mẻ một cách kì lạ... hóa ra Cố thiếu tá đã dùng dị năng của mình chữa thương cho cậu.
Hắn sử dụng dị năng càng nhiều, mùi hương tựa như pheromone ở thế giới của cậu lại nồng đậm hơn một chút. Lục Vĩnh Hi không để ý đến nét mặt hiện tại của đối phương, cậu dụi dụi mặt mình vào tay hắn, giọng nói vẫn như mọi khi nhưng cộng thêm động tác nhỏ hiện tại chẳng khác nào đang làm nũng cả.
“Ngài cho tôi thêm chút dị năng có được không?”
Con ngươi màu nâu nhạt nhẹ co lại, hắn tiếp tục truyền dị năng vào người cậu nhiều hơn, sẵn tiện kiểm tra một vòng xem cậu bị thương ở chỗ nào.
Đến phần gáy của Lục Vĩnh Hi, dị năng đột nhiên bị hút vào ngày một nhiều. Cố thiếu tá cau mày, hắn hỏi với giọng điệu chắc nịch: “Cậu khó chịu ở gáy đúng không?
Lục Vĩnh Hi rơi vào kì phát tình vô cùng ngoan, hỏi gì liền đáp đó: “Vâng.”
“Một chút sẽ hết thôi.”
Lục Vĩnh Hi được dị năng của hắn truyền vào người nhiều hơn, cảm giác khô nóng sau tuyến thể cũng từ từ thuyên giảm, thế nhưng cơ thể cậu cũng đến giới hạn. Cậu mệt mỏi mà ngả đầu luôn vào vai người trước mặt, đôi mắt nặng trĩu không cách nào mở tiếp được nữa.
Lục Vĩnh Hi vẫn còn nhận thức được trước mặt cậu là ai, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Thưa thiếu tá…thứ lỗi cho tôi…”
“Không cần xin lỗi, ngủ đi.”
“Cảm…ơn ngài!”
Đôi mắt ngài thiếu tá hiện lên chút nhu hòa mà chính hắn cũng không tự phát hiện. Hắn kéo cổ áo cậu lại cẩn thận, nhẹ đỡ cậu ra sau lưng mình, không tốn bao nhiêu sức lực đã cõng cậu trên lưng đi ra ngoài.
Gương mặt Lục Vĩnh Hi mềm mại dịu ngoan hơn ngày thường rất nhiều. Cố Viễn Quân bước chân ổn định đi trên hành lang vắng, bâng quơ hỏi dù biết người kia đã không còn nghe hắn nói gì nữa: “Cậu rốt cuộc có thân phận gì thế?”
Cố Viễn Quân từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã nghĩ, đây là thiên thần. Một kẻ trần tục như hắn sao xứng được chạm tới.... nhưng giờ đây cậu ấy đang ở trên lưng hắn rồi, ấm áp và chân thực đến vậy.
Tác giả có lời muốn nói.
Cố Quân hoàn toàn là người thường, chỉ có khả năng xoa dịu do dị năng của hắn chứ không có khả năng đánh dấu như alpha ở thế giới của Lục Vĩnh Hi nha.