Thanh bạch kiếm hoàng hôn bắt đầu lao xuống hướng thẳng vào Long bị giam chân một chỗ, những linh hồn xuất hiện cầm lấy thanh kiếm tăng thêm sức mạnh không thể cản phá. Long chỉ hy vọng lớp giáp Huyễn Hổ bảo vệ được mình.
Đôi mắt đỏ của Huyễn Hổ loé sáng khi va chạm với bạch hồn kiếm, một thứ sức mạnh giải phóng khiến không khí xung quanh giao động dữ dội. Mạc Lâm vẫn đứng vững dồn sức vào thanh kiếm đang dần xuyên qua lớp giáp Huyễn Hổ. Long nhận ra trên gương mặt của Mạc Lâm hiện rõ nỗi đau, chính sức mạnh đó cũng đang hành hạ cơ thể của Mạc Lâm.
Long: ” Ngươi cũng dám đánh đổi thật đấy, muốn giết ta thế cơ à? ”. Mạc Lâm:”Không chỉ ngươi mà còn tên Wien khốn kiếp nữa kìa”. Long mỉm cười gian xảo: ” Nhưng liệu khi ngươi dồn hết sức mạnh của mình để giết ta thì ngươi có còn sống để giết Wien.” Mạc Lâm: ” Điều đó ta không quan tâm, nếu có cơ hội ta sẽ giết hắn nhưng giờ là ngươi trước.” Vẫn kiên định, Mạc Lâm tiếp tục dồn sức và dần dần thanh bạch hồn kiếm đã khiến Huyễn Hổ rạn nứt. Nhưng kết giới đã bắt đầu mất cân bằng vì Mạc Lâm đang cạn dần năng lượng. Long bắt đầu có thể cử động tay chân, bắt đầu cố gắng giương cung và bắn Huyễn Hổ xuyên qua kết giới và phá huỷ nó. Nhưng sức ép là quá lớn làm tạo ra một vụ nổ năng lượng khiến không khí đẩy cả hai văng ra xa. Mạc Lâm không thể gượng dậy nổi và Long cũng thế. Từ phía xa không quân Drared đã xuất hiện và đáp xuống sân thượng, Long tự đắc: ” Xem như ta may mắn hơn ngươi rồi.” Những cổ máy Drabot chỉa súng vào thẳng Mạc Lâm và chuẩn bị khai hoả.
”Xin lỗi vì đã đến muộn !” Từ trên bầu trời xả đạn xuống, là phi thuyền của những học viên chiến binh trường Thiên An Trung ( nơi đào tạo OverMan lớn nhất tại Trung Quốc). Tạo một làn khói và nhanh chóng dựng lá chắn, Mạc Lâm và những người lính được đưa đi. Bỏ lại Hồ Nam.
Một lần nữa, Trung Quốc đánh mất một phần lãnh thổ trước Drared và tạo thêm một mối nguy cho Việt Nam khi quân đội của Long dần chiếm được các tỉnh gần biên giới Việt Trung.