Chiến Thần Phong Vân

Chương 1012




Nỗi niềm khó nói của Từ Lam Khiết

Nhìn vào mắt Dương Bắc Hà, Diệp Huyền Tần nhất thời tức giận không đánh được.

Người phụ nữ của tôi cậu cũng dám đụng vào? Muốn chết!

Diệp Huyền Tẫn không nói hai lời, một cước đá vào bụng của Dương Bắc Hà.

Dương Bắc Hà bay ngược ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết vang vọng núi rừng thật lâu. “Má, mẹ nó chứ, bố mày hôm nay tuyệt đối sẽ không để mày đi ra khỏi ngọn núi này...

Diệp Huyền Tần không thèm để ý đến đối phương, chỉ là nắm lấy tay của Lam Khiết, mặc cho cô đau đớn dãy dụa cũng không buông ra. “Huyền Tần, mau buông em ra, em sẽ đem bệnh truyền cho anh đó."

Diệp Huyền Tần: “Bệnh? Bệnh gì?”

Từ Lam Khiết biết rõ dù có giãy dụa cũng chẳng có ích gì, đành thở dài: “Huyền Tần, cùng em xem phong cảnh này đi.”

Được!

Hai người sánh đôi ngồi trên tảng đá lớn. Bình minh vừa lên, đem bóng hình của hai người kéo rất dài,

Cả ngọn núi được nhuộm màu vàng rực, sóng lớn hùng vĩ, giống như tiên cảnh vậy.

Từ Lam Khiết nức nở nói: “Huyền Tần, em... em bị ung thư biểu mô tế bào, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ già mà chết đi.” “Hơn nữa, loại bệnh này còn có thể truyền nhiễm..." “Em không muốn anh nhìn thấy em người không ra người, quỷ không ra quỷ, càng không muốn đem bệnh truyền cho anh, cho nên...

Ung thư biểu mô tế bào?

Diệp Huyền Tần sững sờ: “Cái này làm sao có thể? Kể từ những năm 1980, loại bệnh này đã biến mất không dấu tích rồi." "Hơn nữa em thần sắc rất tốt, dáng vẻ một chút cũng không giống như bị bệnh. Anh nằm lấy cổ tay của Từ Lam Khiết, chăm chú bắt mạch.

Một lát sau, Diệp Huyền Tần nói: “Lam Khiết, em tin tưởng vào y thuật của anh chứ?”

Từ Lam Khiết gật đầu: “Tin.”

Cô đã từng nhìn thấy Diệp Huyền Trân chữa khỏi bệnh nhồi máu não và người sống thực vật,

Y thuật của anh tuyệt đối là cấp cao nhất.

Diệp Huyền Tần: “Ừ, tin anh, cơ thể của em rất khỏe mạnh, bệnh tiểu bì đều không có, càng đừng nói đến ung thư biểu mô tế bào.

Có một điều Diệp Huyền Tần không nói,

Từ Lam Khiết giống như trúng cổ độc, hơn nữa là một loại cổ độc mà anh chưa từng tiếp xúc qua.

Có điều không biết tại sao, loại cổ độc này được cơ thể của Từ Lam Khiết hóa giải một cách tự nhiên, chỉ còn sót lại một ít độc tố,

Đối với cô căn bản không có nửa điểm đe doa.

Từ Lam Khiết vẻ mặt khó có thể tin được: “Làm sao có thể?" “Bác sĩ Vương chịu trách nhiệm kiểm tra sức khỏe, cùng bác sĩ chủ trì của bệnh viện trực thuộc thủ đô Thanh Hoa, đều chuẩn đoán em bị ung thư biểu mô tế bào.”

Diệp Huyền Tần trịnh trọng nói: “Lam Khiết, đây có thể là một cái bẫy. “Bởi vì bác sĩ Vương và bác sĩ chủ trì của bệnh viên thủ đô Thanh Hoa, toàn bộ đều biến mất không thể giải thích được. “Chắc chắn là có người đã mua chuộc họ đánh lừa em, làm cho em chủ động rời xa anh.”

Quá đáng, quá đáng lắm rồi!

Từ Lam Khiết tức giận sắc mặt trắng bệch: “Lương y như từ mẫu, bọn họ sao có thể đem y thuật làm công cụ giày vò người khác được chứ." “Bọn họ căn bản chính là nỗi ô nhục của giới y học.

Diệp Huyền Tân an ủi nói: “Yên tâm đi Lam Khiết, anh sẽ giúp em đòi lại công lý.

Từ Lam Khiết ôm lấy Diệp Huyền Tần, lần nữa nức nở lên: “Huyền Tần, em còn cho rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa..." "Hức Hức.... có anh, thật tốt.” Diệp Huyền Tần vuốt ve tóc của cô: “Lam

Khiết, đi, chúng ta về nhà.

Được!

Hai người nắm chặt tay nhau.

Sợ nhất thời buông tay, thì sẽ không nhìn thấy đối phương nữa.

Chỉ có điều vừa chuẩn bị đi, Dương Bắc Hà lại dẫn đầu một đám dân làng, đem Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần bao vây lấy.

Dương Bắc Hà liên tục cười lạnh: “Hừ, tiểu tử thổi, đánh tôi rồi muốn đi? Nằm mơ!” “Hôm nay, để lại 300 triệu tiền thuốc men, lại để con bé kia ở với tạo một đêm, tạo mới có thể để hai chúng mày rời khỏi đây.