Chiến Thần Phong Vân

Chương 1146




Không còn nghi ngờ gì nữa, năm người của đội cảm tử anh ta vừa mới phải đi đã bị đối phương phát hiện.

Không chỉ bị tiêu diệt hoàn toàn mà bọn họ còn bị thay thế nữa.

Rõ ràng chiếc xe trọng tải áp giải đội viên kia đã tương kế tựu kế, để cho chiếc xe bị nổ rồi nhân cơ hội trốn vào bên trong đám cỏ dại.

Mà năm người “bị thay thế”

trong đội cảm tử kia thì lại đi xung quanh quân đội của Huyết Vương điện rồi tạo ra vụ nổ to này.

Lang Thương, quả nhiên là tiếng tăm lừng lay! Thủ đoạn độc ác! Pång pång pång! Tiếng súng bên tại không dứt.

Một bức tường to nặng như thế mà cuối cùng lại bị mấy viên đạn bắn nứt ra một cái khe.

Bức tường không thể tiếp tục che chở chở cho Huyết Vương điện được nữa.

Từng người rồi lại từng người của Huyết Vương điện ngã xuống trên vũng máu.

Còn chưa bắt đầu chiến đấu chính thức mà Huyết Vương điện đã chết hết hai phần ba số người.

Huyết Vương cực kì đau buồn.

Anh ta biết bây giờ thực lực của mình cách rất xa so với địch nên muốn cướp đoạt tổ hợp gian là chuyện không có khả năng.

Có thể chạy trối chết là đã muốn niệm a di đà phật rồi.

Anh ta quyết định chạy thật nhanh và giận dữ hét lên: “Mọi người nghe lệnh, đi vàoký túc xá của học sinh và bắt học sinh làm con tin.

Người trong Huyết Vương điện vội vàng dừng việc chống cự rồi điên cuồng nhào về phía của ký túc xá học sinh.

Trong quá trình này, đã có một phần của Huyết Vương điện bị tiêu diệt.

Những người còn lại của Huyết Vương điện dựa vào chút sức lực còn lại, cuối cùng cũng xông vào được ký túc xá của học sinh.

Huyết Vương hét lên giận dữ với các đội viên: “Ngừng bắn hết cho tao”

“Nếu không, tạo sẽ giết hết tất cả lũ học sinh này.”

Quả nhiên đạn bắn đã bớt đi và biến mất hoàn toàn sau đó.

Các học sinh vẫn còn buồn ngủ và ngồi xuống trên giường, vẻ mặt họ đầy mơ hồ.

HuyếtVương mắng: “Tất cả đứng hết lên cho tạo, đi tới bên cạnh cửa sổ nhanh, làm tấm lá chắn bằng thân người đi.”

Tất cả lập tức hoảng sợ và chạy nhanh đến đó.

Có một học sinh đứng gần với Huyết Vương nhất nhưng lại cao hơn Huyết Vương một cái đầu.

Huyết Vương ngơ ngác, học sinh tiểu học này là con nhà ai mà cao đến như vậy? Anh ta ngửa đầu lên và cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Độc Lang! Vậy mà lại là tướng quân phương Bắc Độc Lang! Anh ta lại nhìn về các học sinh tiểu học khác.

Không ngoài dự đoán, tất cả đều là quân nhân.

Trong tay bọn họ đều là súng ống và đang đứng đối diện với các thành viên của Huyết Vương điện.Một trận tiếng súng vang lên, mọi người của Huyết Vương điện ngã xuống vũng máu.

Nhưng mà, thực lực của Huyết Vương quá mạnh mẽ nên cuối cùng anh ta đã trốn thoát được dưới sự che giấu của các thành viên khác của Huyết Vương điện.

Mẹ nó! Độc Lang gấp đến nóng nảy, vội vàng đuổi theo.

Nếu Huyết Vương chạy thoát thì kế hoạch lần này không thể coi là hoàn mỹ rồi.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền Tần lại lẻn vào căn cứ dưới nước của Huyết Vương điện.

Nhưng mà lần này anh dùng thân phận chủ nhân của Huyết Vương điện để đi vào đó.

Anh đeo mặt nạ da người của Huyết Vương.

Huyết Vương đúng là rất có hiểu biết về thuậtdịch dung, mà Bạch Mẫu Đơn của tập đoàn Tử Dạ lại hiểu rất rõ về chế tạo mặt nạ da người.

Cả hai bên đều có những ưu và nhược điểm riêng, đúng là ngang tài ngang sức.

Bây giờ căn cứ của Huyết Vương điện đã trống rỗng, chỉ còn lại những nhân viên nghiên cứu khoa học và mấy lính đánh thuê để duy trì an ninh của Huyết Vương điện. truyện ngôn tình

Diệp Huyền Tần đi thẳng tới “Căn phòng rác rưởi”

nhốt chiến thần Côn Luân.

Lúc chiến thần Côn Luân nhìn thấy Huyết Vương thì ông ấy chửi ầm lên: “Thằng nhóc khốn kiếp, thả ông nội mày ra, chúng ta đường đường chính chính đánh với nhau đi.”

“Tên khốn kia mày chỉ biết đánh lên người khác rồi giam họ lại như một con chó, mày không xứng được ở chung một chỗ với Chiếnthần này.

Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Im cái miệng thổi của ông lại.

“Còn dám mắng chửi lung tung, ông đây đánh mày tàn phế luôn bây giờ.”

Bỗng nhiên chiến thần Côn Luân sửng sốt: “Ủa? Diệp Huyền Tần?”

“Sao cậu lại biến thành bộ dạng của Huyết Vương thế này? Cậu muốn làm ông đây mắc ói à?”

Cút! Diệp Huyền Tần mắng không chút nể nang gì: “Bây giờ Huyết Vương điện đã bị tôi tiêu diệt rồi.”

“Nếu muốn tôi có cách cứu ông ra thì tốt nhất là ông hãy ngoan ngoãn phối hợp đi.”

Chiến thần Côn Luân mừng rỡ: “Yên tâm, yên tâm, bảo đảm phối hợp.”

“Diệp Huyền Tần, chờ tôi lại nhìn thấy ảnh mặt trời, nhất định tôi phải đánh nhau một trận với cậu.

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu cách đối phó những chiêu thức của cậu.

Bây giờ thì những vất vả đó đã được đền đáp, cuối cùng tôi cũng nghiên cứu thành công.