Chiến Thần Phong Vân

Chương 1207




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Mặt sẹo cúp điện thoại, đám đông xung quanh cuối cùng đã hoàn hồn lại.

Thật không sao tin được! Con rể của ông Từ đánh đấm giỏi như vậy,

Ngay cả nhóm Mặt sẹo tám người từng đánh bại cả con phố cũng bị anh hạ gục một cách dễ dàng.

Thế nhưng, cho dù anh đánh đám giỏi đấy Liệu có thể là đối thủ của đội thì đã sao?

kiểm soát được không?

Đội kiểm soát là bộ máy bạo lực cấp quốc gia.

Một người dù có quyền lực đến đâu cũng không thể là đối thủ của sức mạnh quốc gia!

Chẳng mấy chốc, cả một hội kéo đến.

Đội kiểm soát thuộc biên chế chính thức.

Thành viên đội kiểm soát đều mặc đồng phục và được trang bị vũ khí tầm nóng, hùng dũng uy nghiêm.

Thủ lĩnh Lưu Hạo Nam phong thái hiên ngang, bừng bừng sát khí. Biên chế của lực lượng kiểm soát còn cao hơn sở cảnh sát.

Đám đông sững sờ rồi lần lượt rút lui, tránh xa đội kiểm soát.

Lưu Hạo Nam liếc nhìn xung quanh, ai nấy lập tức im thin thít. Dường như ngay cả nhiệt độ cũng đã giảm xuống đôi chút. Anh ta cất giọng nói: “Ai là người gây mất trật tự ở đây?” Mặt sẹo chạy vội tới: “Anh Lưu ơi, là thằng kia gây rối. Anh ta giơ tay chỉ vào Diệp Huyền Tần.

Lưu Hạo Nam liếc nhìn Diệp Huyền Tần, khinh bỉ nói: "Bắt anh ta lại!”

Những người thuộc đội kiểm soát lập tức bao vây Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần cười mỉa: “Đội trưởng Lưu thật ra oai ghê thật.

“Theo như tôi được biết thì đội kiểm soát phụ trách mảng buôn lậu, gián điệp, anh không có thẩm quyền về mảng an ninh trật tự.”

Lưu Hạo Nam: “Không phục à? “Thôi được rồi, bây giờ tôi nghi ngờ anh là gián điệp, vì vậy mời anh hãy hợp tác với việc điều tra của chúng tôi.”

Diệp Huyền Tần: “Không có chứng cứ, đừng nói bừa.

“Cẩn thận tôi lại kiện anh tội vu cáo.”

“Kiện tôi?” Lưu Hạo Nam nhếch miệng cười: “Ông đây là ông trời ở cái đất này, anh kiện đi nào?”

Diệp Huyền Tần ngẩng đầu nhìn trời: “Thật sao?

“Chỉ sợ người giỏi còn có người giỏi hơn, trên trời còn có trời cao hơn thôi.”

“Mày nhìn cái con mẹ gì.” Lưu Hạo Nam mất kiên nhẫn cất tiếng chửi mắng, “Mau bắt lấy nó.

“Nếu dám chống lại thì giết không cần thắc mắc!” Diệp Huyền Tần: “Anh hỏi tôi đang nhìn cái gì à?"

“Tôi cho anh biết, tôi đang nhìn cõi trên cả trời đấy!”

Cõi trên cả trời?

Cõi nào trên cả trời?

Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Diệp Huyền Tân.

Trên bầu trời phía xa, một vài điểm đen nhỏ đang tiến lại đây rất nhannh.

Loảng thoảng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm.

Những chấm đen nhỏ và âm thanh ầm ầm đang đến gần đây một cách nhanh chóng,

Chẳng mấy chốc, “chấm đen nhỏ” đã dừng lại và treo lơ lửng trên đầu mọi người.

Hóa ra là bốn chiếc trực thăng quân sự.

Âm thanh ầm ầm của chúng giống như sấm sét trên bầu trời.

Cửa trực thăng mở ra và thang được hạ xuống,

Mười mấy binh sĩ được trang bị đầy đủ trượt xuống thang.

Cùng lúc này.

Mọi người đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

Đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ là động đất?

Nhưng thủ đô có nằm trong vùng động đất đâu, hàng trăm năm qua chưa có một trận động đất nào xảy ra!

Có người đột nhiên kêu lên: “Nhìn xem, kia là cái gì vậy!”

Đám đông ngay lập tức dáo dác nhìn quanh.

chapter content



chapter content