Chiến Thần Phong Vân

Chương 1236




Cô bé nói: "Đây là làng Chu Ngư. "Chú bị cảm rồi, chủ mau uống bát canh hải sâm này

Cô bé bưng tới một bát canh nóng cho Diệp Huyền Trân đi." uống.

Diệp Huyền Tân thân thể vừa lạnh vừa đói, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, liền ừng ực uống một hơi cạn sạch bát canh.

Một bát canh nóng xua đi không ít giá lạnh, cơ thể anh thực sự trở nên thoải mái hơn rất nhiều. “Cảm ơn cháu." Diệp Huyền Tần cảm kích nói.

Cô gái nhỏ nói: “Không có chi đâu, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." "Đúng rồi, chú đã xảy ra chuyện gì rồi thế, sao lại bị biển cuốn trôi đến đây.

Diệp Huyền Tân thở dài: “Chuyện nói ra rất dài, anh em tôi bị kẻ thủ diệt môn." "Tôi vì trả thù cho anh em tôi đã theo dấu kẻ địch đến tận vùng biển sâu "Kẻ địch dùng kế gian, cho nổ thuyền, tôi liền bị trôi tới

Há? đây.

Cô gái nhỏ nghe xong, lông mày chợt cau lại, tinh thần ảm đạm.

Chớp động ánh mắt long lanh.

Diệp Huyền Tân sửng sốt một chút: “Cô bé, cháu bị làm sao vậy?”

Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe nói, “Cảnh ngộ của anh em chú khiến cháu nhớ đến người nhà của cháu. "Mới mấy ngày trước, gia đình cháu cũng chịu nạn diệt môn. Chỉ còn cháu là may mắn sống sót.

Trùng hợp như vậy?

Hay là, người nhà của cô gái nhỏ thực ra là cùng một nhà với Lãnh Lang?

Diệp Huyền Tần cẩn thận quan sát cô gái nhỏ, đột nhiên phát hiện rõ ràng ánh mắt của cô quả thực có vài phần tương tự với Lãnh Lang. gì?"

Diệp Huyền Tân khẩn trương hỏi: “Cô bé, bố cháu tên là

Cô bé nói: “Trương Vân." “Đúng rồi, bố cháu không cho cháu nói tên của ông ấy, chú ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài nha."

Trương Vân!

Đây là bí danh của Lãnh Lang.

Cô quả nhiên là con cháu của Lãnh Lang.

Diệp Huyền Tấn trong lòng cảm thấy được an ủi, Lãnh Lang sẽ không đến mức tuyệt hậu.

Diệp Huyền Tần hỏi: “Cô bé, gia đình cháu bị nạn diệt môn, cháu làm sao trốn thoát được thế?"

Cô gái nhỏ nói: "Khi cháu mười tuổi, cha cháu đã bí mật gửi cháu đến nơi này, tự lực cánh sinh." “Ông ấy nói với người trong nhà rằng cháu đã chết, vì vậy cho đến bây giờ, người dân ở quê cháu đều không biết rằng cháu vẫn còn sống." "Người nhà cháu bị giết hại, mới không liên lụy đến cháu.

Diệp Huyền Tần tiếp tục dò hỏi, "Khi cháu mười tuổi đã bị bố cháu đưa đến đây, tự lực cánh sinh cháu có hận bố cháu không?"

Cô gái nhỏ lắc đầu: "Không hận." "Cháu sẽ nói cho chú biết một bí mật, chú ngàn vạn lần không được nói ra ngoài nha."

Diệp Huyền Tần gật đầu: "Yên tâm, chủ tuyệt đối sẽ không nói."

Cô gái nhỏ nói: “Cháu nghi ngờ bố cháu là điệp viên, chuyên thu thập tin tức tình báo cho quốc gia.

Diệp Huyền Tân hỏi: “Sao cháu lại nghĩ thế?"

Cô gái nhỏ nói: "Bổ sắp xếp cho cháu ở nơi này, kỳ thật là muốn cháu canh giữ cái gì đó." "Đợi khi ông chủ của bố tìm đến, cháu sẽ giao đồ vật cho ông ta, thế là hoàn thành nhiệm vụ. "Nói như vậy, thì cháu có thể được coi lập được công lớn cho đất nước, là đại anh hùng” “Chú nói xem, điều này có thể chứng minh rằng bố cháu là một điệp viên không?"

Diệp Huyền Tân có chút đăm chiêu. Lãnh Lang rốt cuộc đã để cho cô gái nhỏ trông coi cái gì chứ?

Tại sao cậu ấy không trực tiếp giao nó cho mình? Chẳng lẽ... cậu ấy không liên lạc được với mình?

Diệp Huyền Tần hỏi: “Cô bé, tại sao bố cháu không trực tiếp giao đồ cho ông chủ mà lại nhờ cháu canh giữ ở đây."

Cô bé thở dài, “Bố cháu nói thông tin liên lạc của ông ấy với ông chủ đã bị người theo dõi nhìn chăm chăm. Ông ấy tùy tiện liên lạc với ông chủ, sẽ liên lụy đến ông chủ." ấy." "Vì vậy, ông ấy chỉ có thể chờ ông chủ tới tìm gặp ông

Diệp Huyền Tần đột nhiên bừng tỉnh nhận ra, đúng như anh đã đoán.

Để không làm liên lụy đến mình, cuối cùng Lãnh Lang đã đánh mật tính mạng một nhà của mình.

Trung trinh không đổi!

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ vai cô gái nhỏ: "Cô bé, cháu tên gì?"