Lẽ nào thật sự là ác ma?
Diệp Huyền Tần vẫn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì “ác ma đã xông đến trước mặt rồi. Diệp Huyền Tần không hề do dự, anh thi triển chiều Phong Vương Thất Tinh Hổ Quyền, đấm mạnh về phía “ác ma.
Một con hổ khí dũng mãnh mang theo uy lực khủng khiếp chặn “ác ma” lại.
Nhưng tiếp sau đó, cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, con hổ khí vẫn chưa chạm đến được “ác ma” thì “ác ma” đã biến mất.
Con hổ khí dũng mãnh không đánh trúng được mục tiêu, cuối cùng đã đập lên trên tường đá làm bức tường nổ tung.
Cả ngôi mộ cổ bắt đầu rung lắc dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập.
Tất cả mọi người đều ngây ra, tình hình gì thế này?
Sao tự dưng ác ma lại biến mất giữa không trung?
Lẽ nào… Thật ra ác ma chỉ là ảo giác?
Nhưng cổ quan tài màu đen đó vẫn còn, hoàn toàn không bị nổ tan.
Chỉ là nắp quan tài bị lật sang một bên, trên mặt đất còn để lại một hàng dấu chân màu đen, kéo dài ra bên ngoài cổ mộ.
Diệp Huyền Tần vội nhìn ra cửa vào cổ mộ thì nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi biến mất. Diệp Huyền Tần tức giận: “Đáng chết, lúc nãy chúng ta đã trúng huyền thuật.”
“Mau chạy đi, cổ mộ sắp sập rồi.”
Chay.
Độc Lang ôm quân y già chạy ra ngoài.
Ở đó chỉ có quân y già không phải là võ giả, hơn nữa tuổi tác ông ta cũng đã cao nên đi lại không tiện, Độc Lang nhất định phải bảo vệ ông ta.
Diệp Huyền Tân hái Thị Hương Ma Vu rồi chạy ra ngoài.
Nói ra thì cũng trùng hợp, bọn họ vừa chạy ra ngoài thì cổ mộ đó đã đổ sập xuống, sau đó cả ngọn núi cũng bị sạt lở, khói bụi bay ngút trời, giống như cảnh tượng ngày tận thế của thế giới.
Mọi người chạy một mạch ra xa mấy kilet, lúc này họ mới dừng lại và thở hồng hộc. Diệp Huyền Tần cẩn thận cất Thi Hương Mai Vu vào và nói: “Rốt cuộc người trong cổ quan tài màu đen đó là ai? Mọi người có ai nhìn rõ không?”
Mọi người ai cũng lắc đầu.
“Chúng tôi cũng bị trúng huyền thuật của anh ta.”
“Ừm, thứ chúng tôi nhìn thấy cũng giống như anh, là một con ác ma nanh dài tấn công chúng ta.”
“Đối phương nhất định là một thuật sĩ âm dương, biết cách dùng huyễn thuật.”
Bất Chí đột nhiên nói: “Thần Soái, anh còn nhớ không? Trước đây tôi có nói với anh về thế lực thần bí”
Diệp Huyền Tần chau mày nói: “Ý ông là thế lực thần bí âm thầm thao túng vận mệnh của Đại Hạ, chiếm dụng tất cả tài nguyên của Đại Hạ sao?”
Bất Chí gật đầu: “Vâng.
“Tôi nghi ngờ người thần bí lúc nãy chính là thành viên của thế lực thần bí đó.”
“Trách nhiệm của anh ta là ở đây trông chừng Thị Hương Ma Vu Phù!
Diệp Huyền Tẫn không kiềm chế được, thở hơi ra.
Bây giờ Diệp Huyền Tần không hề biết gì về thế lực thần bí đó, nếu như có thể bắt được thành viên này thì nhất định có thể hỏi ra được rất nhiều manh mối, thậm chí còn có thể lần theo manh mối, diệt trừ thế lực thần bí đó.
Đã đánh mất cơ hội tốt lần này rồi.
“Người đó ở trong cổ mộ canh giữ Thị Hương Ma Vu, cũng tức là thế lực thần bí đó đã xem Thi Hương Ma Vu này là tài sản riêng của bọn họ rồi.”
“Bây giờ tôi cướp đi tài sản của bọn họ, chỉ mong thế lực thần bí đó sẽ báo thù.
“Độc Lang nghe lệnh, lập tức truyền lệnh cho đội quân của Lang Vương, để họ chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào!”
“Nếu thế lực thần bí dám lộ diện thì nhất định phải giết đối phương diệt khẩu.”
Độc Lang: “Nhận lệnh!”
Diệp Niệm Quân đột nhiên nói: “Bố, con cảm nhận được phía Tây Bắc có rất nhiều luồng linh khí truyền đến.”
Gì cơ?
Không có ai ở đó không kinh ngạc.
Vô số luồng linh khí, vậy có nghĩa là có vô số linh dược rồi.
Chỗ như thế nào mới có vô số linh dược sinh trưởng? Đương nhiên là vùng đất thiên rồi.
Có thể Diệp Niệm Quân đã phát hiện ra một mảnh đất thiên.
Nếu như cô bé phát hiện ra đất thiên thì sẽ có thể gia tăng sức mạnh quốc gia của Đại Hạ lên mấy chục lần.
Chuyện này vô cùng trọng đại, không thể không coi trọng.