Chiến Thần Phong Vân

Chương 1617




Nhưng hôm nay, Quốc Phủ đã mất người có thể tin dùng, nếu không đồng ý với ông ta, chỉ sợ Chiến thần Côn Luân sẽ chó cùng rút giậu.

Mà nay, chỉ có thể tiến hành kế hoãn binh, cho ông ta tạm thời khống chế hổ phù.

Quốc chủ: “Phê chuẩn!”

Chiến thần Côn Luân mừng thầm trong lòng: “Cảm tạ quốc chủ toại nguyện!”

Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện cùng vung đao chém hết dư nghiệt bốn môn phiệt lớn, đảm bảo không còn một ai có thể sống.

Sau đó, Chiến thần Côn Luân lại ra lệnh cho tùy tùng mang đám người Độc Lang đã choáng váng rời đi.

Độc Lang, Sát Lang và Hắc Bao Công đều là đối thủ một mất một còn của Chiến thần Côn Lôn này, biết được ngọn nguồn về anh ta.

Anh ta thật sự không thể giam lỏng nhóm người này, chỉ có thể giết người diệt khẩu.

Ngay cả Diệp Huyền Tần, Chiến thần Côn Luân không hề sợ hãi Diệp Huyền Tần và bốn vị cường giả Tuyệt Đỉnh đã rơi xuống vực sâu vạn trượng, chẳng sợ anh ta có chín cái mạng cũng chẳng sống được. Chiến thần Côn Luân và Thiên Hành Kiện hưng phấn lạ thường.

Hiện giờ bọn họ đa khống chế giới Võ Đạo Đại Hạ, như vậy đã tương đương với khống chế một nửa Đại Hạ.

Vốn dĩ mục đích của Chiến thần Côn Luân, cũng chính là Hòa Mạnh Trường, chỉ là trùng kiến phủ Thân Vương. Nhưng hiện tại anh ta lại có một kế hoạch to lớn hơn.

Anh ta muốn hợp nhất giới Võ Đạo Đại Hạ vào làm một với phủ Thân Vương.

Chiến thần Côn Luân ra lệnh cho Thiên Hành Kiện: “Dũng sĩ, truyền lời xuống. Tất cả những võ giả trên Đại Hạ, mau chóng vung roi thúc ngựa tới hội họp tại thủ đô. Phàm là người trái lệnh, giết không tha!”

Vâng!

Thiên Hành Kiện vội vàng đồng ý.

Dưới vực sâu vạn trượng dưới Quốc Phủ. Sau khi Diệp Huyền Tần rơi vào mạch nước ngầm, lập tức hôn mê, theo dòng nước trôi đi.

Căn cơ anh đã bị phế, tổ chất thân thể hiện tại chỉ tương đương với người thường. Đừng nói đến vực sâu vạn trượng, dù có nhảy xuống từ độ cao mười mét cũng có khả năng ngã chết.

Anh còn sống đã là may mắn trời ban.

Trôi theo dòng nước không biết bao lâu, anh mắc can ở một vùng bờ nước.

Anh chậm rãi mở mắt ra.

Cả người đau đớn như vỡ thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng tựa như tan vỡ, đại não ong ong, đau đớn muốn chết.

Giờ phút này trong đầu anh chỉ còn một suy nghĩ: Vì sao mình không chết?

Ngã xuống từ vực sâu vạn trượng, đừng nói đến bản thân mình căn cơ tàn, ngay cả bốn vị lão tổ Tuyệt Đỉnh chỉ sợ cũng không còn hy vọng sống sót.

Kỳ quặc vô cùng!

Anh không nghĩ nhiều nữa, gian nan móc lĩnh thạch trong túi ra, cẩn thận sử dụng.

Sau đó nhằm mặt, lòng tràn đầy chờ mong. Anh chờ mong có thể giống như lần trước.

Sau khi tự bạo căn cơ, dưới sự phụ trợ của linh thạch, phá đi lập mới, trùng kiến căn cơ, trở về vương cảnh.

Nhưng, kết quả lại làm anh rất thất vọng. Sau khi tự bạo, căn cơ như một mảnh phế tích, không khí chết chóc bao trùm, không có bất kỳ phản ứng gì.

Ngược lại linh khí bàng bạc của linh thạch mạnh mẽ xâm nhập vào từng tế bào của Diệp Huyền Tần, điên cuồng chà đạp thân thể anh.

A!

Đau càng thêm đau, Diệp Huyền Trân đau đến hôn mê bất tỉnh.

Khoảng chừng một ngày sau Diệp Huyền Trân mới tỉnh lại lần nữa.

Thân mình được linh khí làm dịu đã khôi phục bảy tám phần, người thường không thể nghi ngờ. Chỉ là đầu vẫn đau dữ dội như cũ.

Anh gian nan bò lên, nhìn khắp nơi xung quanh.

Trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, trên đỉnh đầu cũng bị đá bịt kín, không còn là vực sâu vạn trượng.

Rất rõ ràng, anh đã bị mạch nước ngầm đưa tới chỗ sâu bên trong.

Tự bạo căn cơ, anh đã trở thành người thường, tại vùng sâu trong mạch nước ngầm này, xác suất có thể sống sót ra ngoài cực thấp.

Có điều anh không từ bỏ.

Bà xã Từ Lam Khiết đang chờ mình, con gái Diệp Niệm Quân cần có mình.

Mình phải sống sót trở về.

Anh lần theo mạch nước ngầm, đi thẳng về phía trướ!

c Có điều vừa mới đi được một bước, anh bỗng cảm giác được một bóng dáng lóe qua bên cạnh rồi nhanh chóng biến mất.

Thứ gì vậy?

Diệp Huyền Tần không tự chủ được giật nảy mình, quay đầu nhìn lại.

Có điều bên cạnh rỗng tuếch, không có bất kỳ hiện tượng kỳ lạ nào.

Ảo giác sao?

Diệp Huyền Tần lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng vừa bước thêm một bước, lại có một bóng dáng lóe qua bên người, trong nháy mắt biến mất trong bóng tối đằng trước.