Ông lão nói xong liên quay đầu lại.
Nương theo ánh lửa, Diệp Huyền Tần thấy rõ gương mặt thật của ông lão.
Trái tim anh lộp bộp căng thẳng lên.
Diệp Huyền Tần hoài nghi nghiêm trọng, ông lão này này rốt cuộc là người hay là quỷ?
Ông lão gầy đến da bọc xương, tóc dài và râu rũ xuống mặt đất, nếp nhăn trên mặt dày đặc, chỉ có một đôi mắt tam giác phóng ra ánh sáng.
Khi cười lên, hơi thở lạnh lẽo lập tức bộc phát rõ ràng.
Nói ông ta là ma quỷ đã là nói giảm nói tránh lầm rồi.
Diệp Huyền Tẫn mãi không khôi phục được tinh thần.
Cảm xúc của ông lão kia chợt trở nên kích động.
“Từ từ, trên người cậu có hơi thở rất quen thuộc. Đây là… Hơi thở của lão quái vật Bất Chí Bất Chí, hơi thở của lão quái vật Bất Chí Giây tiếp theo, lão quái nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa mắng: “Bất Chí, Bất Chí con chó già kia mau lăn ra đây cho ông! Hôm nay ông đây nhất định phải chém chết ông! Trên người cậu… trên người cậu vì sao lại có hơi thở của Bất Chí? Cậu rốt cuộc có quan hệ gì với Bất Chí!”
Diệp Huyền Tần vô cùng nghi ngờ.
“Lão quái vật Bất Chỉ” theo như lời ông ta hằn chính là lão đầy tớ Bất Chí.
Bất Chí và lão già này có quen biết, hơn nữa cả hai còn có quan hệ kẻ thù sống chết.
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Ông và Bất Chí rất cuộc có quan hệ gì? Vì sao lại hận ông ấy như thế?”
Lão quái vật tức đến điên khùng: “Ha ha, vì sao hận lão thế hả? Lão theo Ông Tư Bạch diệt mấy trăm nghìn đội viên của phân đàn thủ đô Âm Ti của tôi, còn giam lỏng lão phu ở đây, cậu nói xem sao tôi lại hận lão như thế?”
Diệp Huyền Tần càng hồ đồ hơn.
Âm Ti?
Ông Tư Bạch?
Ông Tư Bạch này có khả năng rất cao chính là sư phụ mình Ông Tư Bạch.
Diệp Huyền Tần đã sớm chứng minh được Bất Chỉ là thuộc hạ của sư phụ Ông Tư Bạch, Bất Chí theo sư phụ Ông Tư Bạch hành động cũng là chuyện theo lẽ thường.
Âm Ti này lại là thế lực nào?
Vì sao mình chưa bao giờ nghe nói đến?
Suy nghĩ giản lược, Diệp Huyền Tần liền nghĩ thông suốt.
Âm Ti này chắc hẳn là thế lực thần bí theo như lời Bất Chí, đang âm thầm ẩn núp, khống chế một nửa tài nguyên Đại Hạ.
Không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ lại đụng phải người của Âm Ti.
Âm Ti lén đánh cắp tài nguyên Đại Hạ, phải xử lý!
Năm đó vì sao sư phụ và Bất Chỉ lại cầm tù lão ở đây mà không chém chết nhỉ?
Lúc này, kia lão quái đã bình tĩnh hơn: “Hậu bối, chúng ta làm giao dịch, được không?”
Diệp Huyền Tân dò hỏi: “Giao dịch gì?”
Lão quái: “Cậu trợ giúp tôi dẫn Ông Tư Bạch và Bất Chí tới, tôi truyền tu vi cả đời cho cậu, thế nào?”
Diệp Huyền Tẫn nói: “Thành giao.”
“Hiện tại ông truyền tu vi cả đời cho tôi, sau khi tôi học xong sẽ giúp ông dẫn hai người họ tới!
Lão quái nhếch miệng, lộ ra một chiếc răng vàng khè: “Người Dương Ti đều xảo trá nham hiểm, tôi không tin nổi cậu! Vậy đi, cậu dẫn bọn họ tới trước, tôi chắc chắn sẽ thu cậu làm đồ đệ.”
Diệp Huyền Tân biết này lão quái này đã thành tinh, không lừa được ông ta, dứt khoát nói sang chuyện khác.
“Tôi thấy ông cũng không bị xích sắt trói buộc, còn có thể mở cửa đá ra một cách nhẹ nhàng, vẫn chưa tính là bị giam lỏng. Vậy vì sao vừa nãy ông lại nói mình bị giam lỏng?”
Lão quái giảo biện: “Vừa rồi… Vừa rồi tôi chỉ nói đùa mà thôi. Lão phu tự do tự tại, chỉ bằng bọn họ còn lâu mới giam lỏng được tôi.
Diệp Huyền Tần: “Vậy sao ông không rời khỏi nơi quỷ quái này?”
Lão quái vật cứng họng, Một lát sau mới nói: “Lão phu đã sớm quen ở nơi này, vì vậy không muốn rời đi.”
Diệp Huyền Tần tin tưởng đối phương mới là la!
Vì để tra ra chân tướng, đôi mắt Diệp Huyền Tân chuyển động, nảy ra một ý hay.
Anh nhìn ra cửa: “Lão này, thật không dám giấu diểm, tôi tới cùng Bất Chí, hiện tại ông ấy đang đứng canh ở cửa.”