Kình khí của lão quái thật hùng hậu, Diệp Huyền Tần phải hút hơn nửa tiếng mới hấp thụ hết.
Lão quái trở thành kẻ tàn phế, chỉ có thể thoi thóp, hít vào nhiều nhưng thở ra không được bao nhiêu. Còn Diệp Huyền Tần đã niết bàn trọng sinh đến Phong Vương cảnh. Thế nhưng anh chỉ là cường giả ở cấp Vương cảnh thấp nhất.
Trong khi hút kình khí của lão quái, kình khí của ông ta đã hao tổn khoảng tám mươi phần trăm, vì vậy Diệp Huyền Tần không thể đạt đến cấp bậc tột đỉnh của lão quái. Nhắc tới cũng lạ, Diệp Huyền Tần mới vừa hút xong kình khí của lão quái thì cấm chế này bỗng dưng biến mất rồi.
Lão quái cắn răng nghiến lợi: "Khốn kiếp... Cho ta chết một cách thống khoái đi.”
Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Xin lỗi, ông không thể chết được. Thắng thắn được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị, nói hết tất cả những gì ông biết về Âm Ti cho tôi thì tôi sẽ cho ông được sống.
Lão quái là người duy nhất có liên quan đến ÂmTì mà Diệp Huyền Tần bắt giữ được, sao có thể cho ông ta chết được chứ! Anh nhấc bổng lão quái lên toang rời đi.
Lão quái cười một cách u ám: “Người Âm Ti bọn ta không bao giờ làm tù binh.” Dứt lời, ông ta định bụng cần lưỡi tự sát.
Diệp Huyền Tần nhanh nhẹn dùng tay chém vào gáy của lão quái làm ông ta hôn mê tại chỗ. Anh theo đường hầm đi về phía trước. Anh cứ đi vậy hai ngày hai đêm, cuối cùng mới thấy được ánh sáng. Anh tăng nhanh bước chân.
Cửa ra đúng là thác nước ở chỗ vách đá. Dưới vách đá là một bờ hồ mênh mông, nước trong vắt, bầu trời xanh thẳm, cảnh sắc tươi đẹp, không biết là nơi nào! Anh tung người nhảy xuống không chút do du.
Bên bờ, một cô bé tám tuổi đang câu cá thấy cảnh đó thì kinh hãi che miệng lại: “Ông nội không gạt mình, thật sự là có Thần sông!”
Diệp Huyền Tần đã Phong Vương, bơi lội chỉ như một bữa ăn sáng với anh. Anh ôm lão quái nhanh chóng bơi vào bờ. Anh mỉm cười với cô bé đang câu cá: “Cô bé, đây là đâu vậy?”
Cô bé chợt ném lại cần câu, xoay người bỏ chạy: “Ông ơi, Thần sông tới rồi. Ông ơi, Thần sông tới rồi.”
Con bé này...
Diệp Huyền Tần cười khổ, ôm theo lão quái đuổi theo dấu chân của cô bé kia. Việc khẩn cấp bây giờ là phải tìm được một ngôi làng để xoay sở ít thức ăntrước đã. Men theo dấu chân của cô bé không bao lâu thì anh thấy được một ngôi làng.
Trong làng có khói bếp lượn lờ, yên tĩnh hài hòa, xung quanh là đồng ruộng phì nhiêu, một dòng suối nhỏ chạy ngang qua thôn làng rồi chảy vào hồ lớn, quả là thế ngoại đào viên phiên bản đời thực.
Diệp Huyền Tần chưa vào thôn thì trong thôn chợt có một tốp nam nữ già trẻ chạy ra. Bọn họ xông lên bao vây Diệp Huyền Tần và tò mò quan sát anh. Ban đầu Diệp Huyền căng thẳng, anh đã sẵn sàng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tuy nhiên họ không có địch ý với Diệp Huyền Tần nên anh cũng thả lỏng đôi chút. Anh hỏi: “Cho tôi hỏi nơi đây là đâu thế?
Lão trưởng thôn đi ra, cẩn thận đáp: "Đây là gia trang họ Trương. Xin hỏi... có phải ngài ra ngoài từ trong thác nước ở vách đá đó không?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy.”
Các hương thân kích động rối rít quỳ xuống: “Chúng tôi bái kiến Thiếu chủ.”
Thiếu chủ?
Diệp Huyền Tần nghe vậy lấy làm sửng sốt, dường như anh chưa từng biết đến dân làng này, vậy tại sao họ lại gọi mình là Thiếu chủ? Anh không thể chờ đợi bèn hỏi dò: “Lão trưởng thôn, mọi người có nhận làm người không vậy? Tôi không quen mọi người mà."
Lão trưởng thôn trả lời: “Không nhận làm đầu ạ. Chúng tôi có chân dung. Đúng rồi, bé con, mau lấy chân dung của Thiếu chủ tới đây.