Cách bọn họ năm mươi mét, xuất hiện năm người, bao vây hai người.
Thân hình bọn họ gầy yếu, chỉ còn xương bọc da. Bọn họ siết chặt vòng vây, cuối cùng đáp ở mái nhà.
Ở khoảng cách gần, Diệp Huyền Tần mới nhìn rõ khuôn mặt năm người, khi nhìn thấy anh không kìm được hít một ngụm khí lạnh.
Mặt mũi năm người vặn vẹo, kì quái, kẻ thì mũi to đến mức che mất nửa khuôn mặt, kẻ thì trong mắt không có lòng đen, âm trầm đáng sợ, có kẻ thậm chí chỉ có nửa đầu.
Quái vật ở Âm Ti so với năm người này thì còn “đẹp trai” hơn.
Diệp Huyền Tần nói thầm: “Người ở Âm Ti đều trông như quỷ thế này à?” To gan! Lời nói của anh đã động đến tên mũi to trong năm người.
Mũi To mắng: “Nhãi con ngu xuẩn, ăn nói vô lễ, đáng chém.” “Nhưng nể tình mi trẻ người, nên ta cho mi một con đường sống. “Mi, chém quái vật ở Âm Ti, bây giờ nếu tự phế võ công, ta sẽ tha mạng cho.” “Nếu không, ta sẽ băm vằm thấy mi, đem cho chó ăn."
Âm Ti Lão Quái nghe vậy sửng sốt, khó hiểu nhìn Mũi To: “Quái vật Mũi To, mi vừa nói gì vậy?”
Mũi To lạnh nhạt nói: “Hừ, mi là người Âm Ti mà lại bị người trên Dương Ti bắt, còn treo lên cây thị chúng, mi là nỗi sỉ nhục của Âm Ti." “Hôm nay, ta sẽ thay mặt Âm Ti rửa sạch nỗi nhục này.”
Thực tế, Mũi To lo lắng Âm Ti Lão Quái sẽ làm lộ tin tức của Âm Ti nên muốn giết để bịt miệng.
Âm Ti Lão Quái tức điên lên: "Khốn kiếp, vô liêm si." “Ta vẫn là nguyên lão của Âm Ti đấy, dù không có công lao cũng có khổ lao.” “Mà hôm nay mi muốn giết ta để diệt khẩu, đúng là táng tận lương tâm, heo chó không bằng.” "Ta...
Năm người từ Âm Ti không thèm để ý ông ta, mà chỉ hùng hổ hăm dọa nhìn Diệp Huyền Tần: “Mi, đã quyết định được chưa?"“Muốn chết hay muốn sống?"
Diệp Huyền Tần: “Ta chọn chém các người.”
To mồm.
Năm người của Âm Ti gầm lên: “Năm người bọn ta hợp lại thành Phong Vương giả mà hai người các người chỉ là Tôn Vương giả, định chém bọn ta kiểu gì?" “Nếu hai người đã không biết điều thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác. “Hôm nay, nếu hai người không xuống Âm Ti thì tất cả dân trong thôn này, đừng hòng sống sót. “Kể cả, nó.”